Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 113



Đôi khi tốt nhất không nên che giấu bí mật của mình, để tránh lúc bị phát hiện gặp phải nguy nan. Tiếng nước chảy truyền vào trong tai Cố Hoài Dương, y cuối cùng từ trong giấc ngủ dài tỉnh lại, drap giường mềm mại ấm áp, y vùi người trong đó nửa điểm cũng không muốn động, nhưng đầu óc thanh tỉnh không cách nào ngủ tiếp đành giãy giụa ngồi dậy trên giường, bên cạnh truyền đến tiếng điện thoại, quay đầu nhìn thì ra là điện thoại của Nhiếp Minh Viễn kêu.

Cố Hoài Dương ngẩng đầu nhìn phòng tắm một cái, Nhiếp Minh Viễn vẫn còn ở trong đó, cùng hắn ở chung đã lâu nhưng y chưa từng xem qua điện thoại di động của hắn, thứ nhất là vì tôn trọng, thứ hai là y không muốn xâm phạm vào đời sống cá nhân của người khác, nhưng tiếng chuông điện thoại cứ kêu liên tục, y không khỏi lấy xem, mở ra liền nhìn thấy tin nhắn, kinh ngạc phát hiện nội dung chính là những việc y đã làm hôm nay.

Mới đầu y còn tưởng là Tiết Tử Dật báo cho Nhiếp Minh Viễn những công việc trong ngày của y, dù sao Tiết Tử Dật cũng là người đại diện mà hắn sắp xếp cho y, nhưng lúc xem qua những tin nhắn khác mới thấy hầu như tất cả các ngày y có công việc, Tử Dật đều thông báo cho Nhiếp Minh Viễn biết, Cố Hoài Dương có chút không thoải mái, cảm giác bị người khác giám thị không tốt chút nào.

Lướt đến tin nhắn gửi đi ngày hôm qua, nội dung không liên quan đến y Cố Hoài Dương cũng không muốn xem, nhưng bên trong lại có tên của Tưởng Thanh, vừa mở ra nhìn, nội dung bên trong đã làm cả người đi lạnh tựa như trong hầm băng.

—— Nếu không tra được cậu ta là ai, vậy đừng để người đó xuất hiện trong giới nữa.

Đối phương lập tức trả lời: Cần một lý do để đá cậu ta ra khỏi tổ kịch, dùng cách thức tương tự Lăng Vũ Phi được không? Hay cho cậu ta một bài học giống như Quý Mộ Ảnh?

Nội dung về sau Cố Hoài Dương không cách nào xem được nữa, y chỉ cảm thấy toàn thân lạnh vô cùng, cả người như vừa mới đi xuống địa ngục, những người được gọi tên trong tin nhắn y đều biết, bọn họ hiện đều không thể phát triển tốt được, Quý Mộ Ảnh đã thật lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, về phần Lăng Vũ Phi thì hết tin đồn này đến tin đồn khác bủa vây, nếu những tin đồn kia đều là do Nhiếp Minh Viễn mà ra, như vậy quảng cáo cao cấp kia không cần nói cũng biết là ai an bài, còn có chuyện của Lục Hành nhất định cũng có liên quan đến Nhiếp Minh Viễn, mà y cái gì cũng không biết, vẫn luôn cho rằng là do cố gắng của bản thân đạt được, kì thực hết thảy đều bị Nhiếp Minh Viễn nắm trong tay.

Nhiếp Minh Viễn từ trong phòng tắm bước ra, thấy y sắc mặt trắng bệch ngồi trên giường, không khỏi đi qua, “Không sao chứ? Sắc mặt em kém quá.”

“Chuyện của Lăng Vũ Phi có phải do anh không?” Thanh âm Cố Hoài Dương khàn khàn, phảng phất như không phải của y.

Nhiếp Minh Viễn phát hiện y đang cầm điện thoại của hắn, một loại dự cảm bất an lo sợ tràn ngập trong lòng, hắn dùng tay đè lại bả vai y, “Chuyện của Lăng Vũ Phi anh rất lấy làm tiếc, nhưng em cũng biết cậu ta đã đắc tội rất nhiều người….”

“Còn chuyện của Tưởng Thanh, anh muốn giải thích thế nào? Cậu ấy chỉ là đồng nghiệp của em mà thôi, vậy mà anh cũng muốn hại cậu ấy sao, còn muốn cướp đi công việc của cậu ấy?” Cố Hoài Dương dùng sức tách tay hắn ra, không cách nào chịu được chuyện hắn tùy ý điều khiển người khác, nếu lúc trước Nhiếp Minh Viễn nói ra, cặn kẽ giải thích y có thể tin tưởng, nhưng mà chuyện này, hắn giấu y, y không cách nào nhịn được.

Quả nhiên cái gì y cũng đã biết, Nhiếp Minh Viễn nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, “Anh làm như vậy là sợ cậu ta làm hại em, em không thể nào biết được liệu cậu ta có ý đồ bất chính với mình…..”

“Từ đầu đến cuối anh đều không tin em, tối hôm qua em đã nói bọn em là đồng nghiệp, nhưng anh cứ nhất quyết phải làm hại cậu….” Cố Hoài Dương tức giận khó có thể kiềm nén, nhấc chăn lên bước xuống giường.

Nhiếp Minh Viễn nhìn Cố Hoài Dương, “Anh sẽ không làm chuyện khiến em khó chịu.”

“Nhưng là em đạp lên họ mới bước lên vị trí ngày hôm nay.” Cố Hoài Dương đứng dậy tìm quần áo của mình mặc vào, “Em muốn hủy bỏ hợp đồng với Tiết Tử Dật.”

Đôi con ngươi Nhiếp Minh Viễn co rụt lại, “Tại sao?”

“Anh giám thị em.” Nhớ tới Tiết Tử Dật hằng ngày đem công việc của y báo cho hắn biết, Cố Hoài Dương liền nói, “Nếu như giữa hai người chúng ta, ngay từ đầu đã không tồn tại sự tin tưởng, nếu tiếp tục cũng không ý nghĩa gì.”

Nhiếp Minh Viễn xông lên ôm lấy y, lực đạo rất lớn, giống như muốn đem y dung nhập vào thân thể mình, “Em bình tĩnh lại, nghe anh giải thích được không?”

“Em cái gì cũng không muốn nghe, nếu anh muốn quan tâm em, vậy đừng can thiệp vào chuyện của em nữa!” Hốc mắt Cố Hoài Dương đỏ lên, dùng sức đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, tựa như tìm kiếm tự do chạy thoát khỏi căn phòng giam mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.