Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 117



Tưởng Thanh đề cử y? Những nam nhân này thoạt nhìn đều không ai có hảo ý, sắc mặt Cố Hoài Dương trắng bệch như tuyết, thanh âm khàn khàn nói, “Cậu ấy làm sao…”

“Chẳng lẽ cậu không biết?” Nam nhân xinh đẹp tiến sát vào Cố Hoài Dương, thấy biểu tình y khiếp sợ, dáng vẻ thật sự không biết, không khỏi nheo mắt lại, “Thật đáng thương nga, cậu bị người ta bán rồi.”

“…” Cả người Cố Hoài Dương bắt đầu rét run.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào y, “Khuôn mặt cậu rất đẹp, hẵn là chưa từng trải qua phẫu thuật đi.” Vừa nói vừa tiến sát vào thêm một chút, đáy mắt là phần dục vọng bỉ ối, “Tối nay tôi sẽ hảo hảo yêu thương cậu, để cậu có muốn trốn cũng trốn không được.”

Cố Hoài Dương phát hiện bên trong còn có một nam nhân khác cầm máy chụp hình đùa nghịch trong tay, không cần nghĩ cũng biết bọn họ muốn làm gì, Cố Hoài Dương tức giận, hô hấp có điểm khó khăn, vội vàng đẩy nam nhân ra, xông ra ngoài cửa, chợt nhận ra cánh cửa kia, dù y có xoay mở thế nào cũng không nhúc nhích, ngay sau đó nam nhân phía sau liền phát ra tiếng cười, “Cửa kim loại có ba mật mã, cậu cho rằng cậu có thể thoát ra sao?”

Cố Hoài Dương cứng đờ, tay đặt trên nắm cửa lạnh như băng, nam nhân phía sau lần nữa đến gần y, Cố Hoài Dương theo bản năng muốn tránh đi, thân thể đột nhiên bị đối phương đặt trên tường, tiếp đó đôi tay nóng như lửa ôm ngang hông y, kề sát thân thể gã vào người y, khí tức như mèo trườn tới bên cổ y, “Người cậu thơm thật, ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ đối đãi với cậu thật tốt.”

Cố Hoài Dương quay người lại, hung hăng cho nam nhân một quyền, “Cút ngay!”

Nam nhân hít lấy một hơi, không nghĩ tới Cố Hoài Dương dám phản kháng, mắt thấy Cố Hoài Dương lấy di động ra muốn gọi điện, nam nhân nhanh chóng bước lên phía trước đoạt lấy điện thoại của y ném vào tường, cười lạnh, “Mày nghĩ có thể trốn sao?” Đưa tay phải bắt được Cố Hoài Dương, y nhạy bén né tránh, phất tay đánh thêm một quyền, lần này trực tiếp nện thẳng vào bụng gã, nam nhân chật vật khom người xuống, “Ngô!”

Những nam nhân còn lại trong sương phòng bật cười, thanh âm mập mờ, “Thì ra là một con báo hoang, mày nhắm thuần phục nổi không?”

“Câm miệng.” Nam nhân xinh đẹp thô báo quát lớn một tiếng, sương phòng nháy mắt an tĩnh, nam nhân đánh một quyền vào mặt Cố Hoài Dương, lúc xoay nắm đấm về phía mặt y lại do dự một chút, chuyển hướng xuống lồng ngực.

Quả đấm này không có cơ hội rơi xuống ngực Cố Hoài Dương, giữa đường đã bị y chặn lại, gã muốn trở, toàn bộ tay lại bị trói buộc không thể động đậy, hại gã đau đến nhíu mày, Cố Hoài Dương xoay tay đẩy một cái, nam nhân lảo đảo trực tiếp đụng vào bàn lớn, rượu phía trên toàn bộ vỡ tan tành trên đất, phát ra một trận tiếng vang thật to.

Tất cả mọi người ngây ngẩn, không ngờ thân thủ của Cố Hoài Dương lại tốt đến thế, hoàn toàn không giống mấy ngôi sao trước kia, tùy tiện hai cái đã giải quyết xong.

Thân thủ Cố Hoài Dương tốt là do lúc quay phim từng học võ thuật dựa theo yêu cầu của đạo diễn, cộng thêm lúc trước quay “Ngâm Mộ Giang” có khá nhiều cảnh đánh nhau phải đích thân ra trận, từ đó luyện thành một thân quyền cước, nhưng y chưa từng ra trận thực tiễn, không rõ thực lực của mình, hiện tại có thể đánh lui nam nhân kia ắt cũng là may mắn, phải mau chóng rời khỏi!

Người trong sương phòng không ngồi xem kịch vui nữa, hung ác đứng dậy đi qua, vững vàng đem Cố Hoài Dương vây vào giữa, một người trong đó có vẻ ngoài anh tuấn lên tiếng, “Tiểu minh tinh, đánh thương bạn bè của bọn này, cậu sẽ phải trả giá đắt đó.”

Cố Hoài Dương cau mày, “Tôi đã nói rồi, tôi không biết các anh.”

Một bọn đàn ông ngẩng đầu lên trời cười ha ha, tựa hồ như châm chọc Cố Hoài Dương không biết tự lượng sức mình, “Sau buổi tối hôm nay, cậu sẽ quen biết bọn tôi mà thôi, chúng tôi giúp cậu giới thiệu với bên đầu tư, đến lúc đó tiền gửi ngân hàng của cậu còn nhiều thêm vài con số không, như thế nào, giao dịch không tệ chứ?” Nam nhân có tiền tự cho là đúng, nghĩ rằng Cố Hoài Dương sẽ cúi đầu quy phục, không người nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của tiền bạc.

“Khốn kiếp! Mày đừng tưởng có tiền là có tất cả!” Cố Hoài Dương nổi trận lôi đình, đã hoàn toàn hiểu được những người này là kiểu thích đùa bỡn nghệ sĩ, dùng cách thức ra sao để cùng nghệ sĩ làm buôn bán trao đổi, mà y cư nhiên lại rơi vào tình cảnh này, mới nghĩ tới mình sẽ bị những nam nhân bỉ ối thối tha này đùa bỡn, Cố Hoài Dương liền tức giận, lồng ngực tráng kiện phập phồng, toàn thân tản ra hơi thở hung tàn.

Mấy nam nhân vừa cười vừa nói, “Xem ra đàm phán thất bại rồi, vậy thì bọn tôi đây chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết.” Nói rồi, một người hạ thủ đá vào bụng Cố Hoài Dương, y nhanh nhẹn tránh được, đồng thời trở tay đánh về phía nam nhân phía sau.

Trong sương phòng nhất thời truyền đến tiếng đám đá kịch liệt, mũ lưỡi trai của Cố Hoài Dương rớt xuống, mái tóc màu nâu dưới ánh đèn mờ hơi phát sáng, che đi cảm xúc nơi khóe mắt.

Bảy nam nhân thân thủ mạnh mẽ đều vây quanh y, tay xuống chân đá về phía y, Cố Hoài Dương khó tránh khỏi bị thương, phản kích được một hồi sức lực trên tay dần dần suy yếu.

“Bắt được rồi!” Một nam nhân tuấn nhã đột nhiên níu được cánh tay Cố Hoài Dương, hung hăng ném y xuống bàn rượu, Cố Hoài Dương theo bản thân ngửa thân lên, lại bị một nam nhân khác nắm được tóc kéo trở về, một trận tiếng vang nặng nề trên ghế lô vang lên.

Giây kế tiếp, Cố Hoài Dương không thể hô hấp thông thuận được nữa, một tên bỗng vặn ngược cổ tay ra kéo ra phía sau, dường như sợ hãi thân thủ mạnh mẽ của y, một người trong đó bị y đả thương vội nói, “Trói nó lại, đừng để nó làm rộn.” Nam nhân tuấn nhã lập tức dùng thắt lưng trói chặt hai tay Cố Hoài Dương.

“Buông tao ra!” Loại trói buộc khuất nhục này nhượng Cố Hoài Dương càng thêm tức giận, nhưng mấy nam nhân kia tựa hồ lại cảm thấy dáng vẻ này của y chơi rất khá, giễu cợt cười đùa, bắt đầu tùy ý quan sát thân thể Cố Hoài Dương, y mặc áo sơ mi màu đen, vạt áo bởi vì tư thế nằm mà hơi cuốn lên, lộ ra thắt lưng trên quần, mái tóc mềm mịn ướt đẫm, mồ hôi không ngừng chảy xuống, bắp tay giãy dụa liên hồi vẽ ra độ cung nhất định, thấy thế người nào cũng huyết mạch căng phồng, huống chi phản kháng của y đã khơi dậy dục vọng chinh phục của tất cả nam nhân….

Một đôi tay trắng nõn dâm loạn vuốt ve eo Cố Hoài Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.