Trở về biệt thự Nhiếp Minh Viễn liên tiếp hắt xì hai cái, Cố Hoài Dương nhất thời quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng, “Anh bị cảm sao?”
“Tám phần là có người nói xấu anh.” Nhiếp Minh Viễn trầm mặc, ném tập văn kiện qua một bên rồi ngồi xuống, không để ý đến văn kiện nằm cùng một chỗ với kịch bản của Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương cởi áo khoác xuống cùng Nhiếp Minh Viễn nói chuyện, “Anh nghỉ ngơi đi, em đi làm cơm cho anh.”
Nhiếp Minh Viễn không muốn y phải cực nhọc vì hắn, qua quýt từ chối, “Không cần phiền, anh không có đói bụng.”
“Tối rồi anh chưa ăn gì cả, em nấu một ít món đơn giản cho anh.” Cố Hoài Dương đi thẳng vào nhà bếp, lúc rời đi y mới nhớ tới Nhiếp Minh Viễn chưa có ăn gì, ngược lại y tới yến hội chuyên môn duy nhất dường như chỉ có ăn, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu làm cơm, chốc lát sau ló đầu ra hỏi Nhiếp Minh Viễn trong phòng khách, “Em chiên cơm cho anh ăn, được không?” Xào rau nấu cơm có thể phải mất một quãng thời gian tương đối dài, chiên cơm sẽ nhanh và gọn hơn nhiều.
Nhiếp Minh Viễn không có xoi mói mỉm cười, “Hảo.”
Cố Hoài Dương bắt đầu làm cơm trong nhà bếp, rửa rau rồi thái, đổ dầu vào chảo, mười phút sau, một dĩa cơm chiên cari và một chén canh trứng được bưng ra, còn có một phần dưa chuột Cố Hoài Dương đã ngâm khi rãnh rỗi, bữa tối trong ngày thường xuyên do hắn phụ trách, đối với Nhiếp Minh Viễn mà nói, mỗi ngày mà được giống như tối nay, ăn thức ăn y làm là vô cùng hạnh phúc, hỏi sao hắn lại không thể ngừng thương y.
“Mùi vị ăn được không?” Cố Hoài Dương nhìn hắn ăn thử một ít cơm chiên liền hỏi.
Nhiếp Minh Viễn không tiếc lời khen ngợi, “Ăn ngon vô cùng.” Y có điều không biết, đây là món ăn duy nhất trong ngày hắn dùng sau bữa sáng, hắn cúi đầu, không để cho Cố Hoài Dương nhìn thấy vẻ xúc động trên mặt mình.
Cố Hoài Dương thấy hắn vui vẻ ăn cơm nên đi qua lấy kịch bản chuẩn bị tiếp tục học thuộc lời thoại, cầm lấy mới phát hiện cái trong tay không phải kịch bản, mà là tập văn kiện Nhiếp Minh Viễn cầm về từ yến hội, lúc định trả trở về vô tình liếc thấy địa chỉ quen thuộc, đó là tiểu khu mà y sống, nhất thời nhìn về phía Nhiếp Minh Viễn, “Anh muốn quy hoạch khu em ở sao?”
Nhiếp Minh Viễn nghiêng đầu nhìn Cố Hoài Dương cầm văn kiện của mình, y có chút lo lắng vội đặt văn kiện xuống vị trí cũ, “Thật xin lỗi, em không cố ý, chỉ là vô tình lướt thấy.” Kịch bản đồng dạng cũng dùng giấy bìa trắng nên y mới bị lẫn lộn, không chú ý đến kia là văn kiện công ty của Nhiếp Minh Viễn.
Thấy y đã xem qua văn kiện, ánh mắt Nhiếp Minh Viễn khẽ biến hóa, phát hiện dáng vẻ Cố Hoài Dương vẫn luôn trầm ổn, liền cười với y, “Không sao, có thấy cũng không sao.”
Nhiếp Minh Viễn uống xong ngụm canh cuối cùng, “Xung quanh nơi em sống là khu thành thị phát triển, nên đem nơi đó quy hoạch phát triển thành khu dân cư phức hợp.”
Cố Hoài Dương cẩn thận đem tập văn kiện đặt qua một bên, không quên cùng Nhiếp Minh Viễn nói, “Anh thật kỳ quái, lại đi quy hoạch địa phương như thế.” Y ở bên đó tiền mướn vẫn rất thuận tiện, Nhiếp Minh Viễn thế mà lại đi quy hoạch, thật chẳng hiểu!
Nhiếp Minh Viễn ăn uống no đủ, ngẩng đầu lên trò chuyện với y, “Đợi chung cư xây nên, em sẽ thấy nơi đó đẹp hơn nhiều.”
“Xây lại, quét vôi lại, dĩ nhiên phải đẹp hơn rồi.” Cố Hoài Dương xem thường.
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Về sau em có thể ngụ ở đâu.”
“Vừa đập đi vừa xây lại, giá tiền tăng lên, em nào có khả năng mua được.” Cố Hoài Dương đem tập văn kiện thả về chỗ cũ, lấy một xấp bìa khác cầm lên, đó mới chính là kịch bản của y, đột nhiên như nhớ tới cái gì, liền hỏi: “Bên kia lúc nào thì quy hoạch?”
“Nhanh nhất là cuối năm.” Nhiếp Minh Viễn nói cho y biết, “Đồ dùng này nọ của em ở bên đó chuyển hết qua đây đi.”
“Được.” Sau sự việc với Tưởng Thanh, Cố Hoài Dương đã hoàn toàn đến sống cùng với hắn, chẳng qua trong nhà cũ vẫn còn lưu lại một số thứ, đa số là sách báo và phim đĩa y sưu tập, nhớ tới tiền thuê nhà tháng này vừa hảo sắp đến, sau này sẽ không còn trở về nơi đó nữa, trong lòng khó tránh khỏi có điểm mất mát, “Về sau em khó mà tìm được nơi nào tiện nghi như thế nữa.”
Nhiếp Minh Viễn dịu dàng vuốt đầu y, “Sau này em sống với anh mà.”
“Vậy nếu tranh cãi thì sao, anh mà không muốn gặp em, em chẳng còn nơi nào để đi cả.” Cố Hoài Dương tất nhiên phải suy tính dài lâu rồi.
“Đứa ngốc, anh sao lại không muốn gặp em, giờ mà bắt anh tách em một giây thôi anh đã nhớ gần chết rồi.”
“Nhiếp Minh Viễn…” Gương mặt Cố Hoài Dương đỏ lên.
Nhiếp Minh Viễn vươn tay ôm y vào lòng, lồng ngực rộng rãi tản ra hơi thở nam tính, mang đến cảm giác an toàn mười phần, “Anh sẽ không chọc em tức giận, sẽ hảo hảo quý trọng em, đến sống luôn cùng anh, được không?”
“Hảo.” Cố Hoài Dương dùng tay ôm lại hắn, đồng thuận đáp ứng. Cuối tháng nếu không thuê nhà nữa sẽ phải nói trước cho chủ nhà, Cố Hoài Dương vừa nhớ ra đã lập tức lấy di động gọi đi.
Nhiếp Minh Viễn không khỏi hỏi, “Em gọi cho ai thế?”
“Em gọi cho chủ nhà, nói cho ông ấy biết trước, để ông ấy tìm người thuê thích hợp.”
Nhiếp Minh Viễn có điểm muốn nói lại thôi, tựa hồ như muốn nói cho y biết cái gì đó, lại không biết mở miệng ra sao, cuối cùng đành lựa chọn không lên tiếng, an tĩnh bồi bên cạnh y.