Cố Hoài Dương căng thẳng, nhiệt khí mãnh liệt phả lên trên mặt, “Tại sao?”
“Tôi giúp em thoa thuốc.” Nhiếp Minh Viễn khom người cầm lên thuốc mỡ trên bàn, nhìn thẳng y, tròng mắt sáng mang đậm tia cười vui vẻ.
Cố Hoài Dương sửng sốt, vội vàng nói, “Không cần phiền đến anh đâu…”
Nghĩ đến nếu hắn không giúp y, Cố Hoài Dương sẽ tìm y tá đến giúp, trong lòng Nhiếp Minh Viễn chợt dâng lên một cơn tức giận, không ngừng cố gắng thuyết phục Cố Hoài Dương, “Chúng ta không phải là bạn bè sao? Thoa thuốc cho nhau cũng không tính là phiền toái.”
Cố Hoài Dương liễm hạ lông mi đen nhánh, muốn nói lại thôi, “Rất xấu…” Mặc dù không thấy được tình trạng trên bả vai nhưng chắc chắn là không đẹp mắt gì, huống chi còn phải thoa thuốc lên đó.
Thanh âm Nhiếp Minh Viễn trầm thấp. “Tôi trước kia cũng từng bị dị ứng, so với em còn nghiêm trọng hơn, không cần cảm thấy ngượng.”
Hắn cũng từng trải qua bệnh tình tương tự? Lòng Cố Hoài Dương biến hóa vi diệu, y phát hiện Nhiếp Minh Viễn rất rõ lòng người, hắn nói như vậy liền đem khoảng cách giữa cả hai kéo gần lại, nhất thời y chỉ biết nhìn hắn.
Nụ cười Nhiếp Minh Viễn so với ánh trăng còn nhu hòa hơn, chân thành quan tâm, “Tôi hy vọng em mau chóng khỏe lại.”
Đối với hảo ý của hắn Cố Hoài Dương không cách nào cự tuyệt, đưa tay lên đem nút áo cởi ra, chú ý đến ánh mắt Nhiếp Minh Viễn, khẩn trương không thôi nhắc nhở, “Dường như rất tệ… Anh…”
Cố Hoài Dương ổn định lại cảm xúc, nhận ra Nhiếp Minh Viễn không để tâm đến vết thương của y, yên lòng cởi áo sơ mi. Thân trên xích lõa tuy gầy mà cường tráng, khí chất nam nhân trẻ tuổi anh tuấn dào dạt, bởi vì trường kì luyện tập nên cơ bắp hiện ra khá rõ, đường cong da thịt duyên dáng, làn da bóng loáng tinh tế màu mật ong, thoạt nhìn đặc biệt gợi cảm.
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, con ngươi mang theo tia nhìn nguy hiểm, hắn vội kìm chế lại dục vọng đang dần đứng lên, “Nằm xuống giường đi.”
Biết Nhiếp Minh Viễn là muốn giúp y thoa thuốc, Cố Hoài Dương liền nghe theo yêu cầu của Nhiếp Minh Viễn nằm xuống, rất nhanh cảm nhận được Nhiếp Minh Viễn đi tới, ánh mắt chuyên chú rơi trên lưng y, yên lặng ngắm nhìn vết mẫn cảm xấu xí cần thoa thuốc.
“Có phải rất tệ không?” Cố Hoài Dương lúng túng đè nén thanh âm, không nhận được lời đáp của Nhiếp Minh Viễn, trong lòng nháy mắt lạnh đi, lên tiếng lần nữa, “Không cần làm phiền anh đâu, tự tôi sẽ nghĩ biện pháp…”
Chống hai cánh tay lên giường muốn ngồi dậy, tiếp theo lại bị một lực đạo nhẹ ấn xuống, thanh âm giàu từ tính phát ra, mùi hương gỗ hồng mộc bao bọc lấy người y, “Tình trạng không có nghiêm trọng, thoa thuốc là ổn thôi.”
Cố Hoài Dương trầm mặc nằm lỳ trên giường, từ trong lời nói của Nhiếp Minh Viễn nhận ra được sự chân thành, vết mẫn cảm thê thảm trên bả vai y đã không thành trò hề trong mắt hắn, cũng chính vì vật mà y lại càng không được tự nhiên, thậm chí có ý tưởng muốn cự tuyệt hảo ý của hắn.
Một đôi bàn tay sạch sẽ khẽ chạm lên xương bả vai y, ngón tay dính thuốc mỡ chạm nhẹ lên da, thuốc mỡ hương bạc hà lành lạnh tiếp xúc da thịt, Cố Hoài Dương lúc này mới nhận ra được phần da mẫn cảm kia nóng rát như lửa, không cần nhìn cũng biết tình trạng rất không tốt, thế mà Nhiếp Minh Viễn lại trực tiếp lấy tay chạm vào, Cố Hoài Dương nhịn không được nhắc nhở, “Sẽ bị lây nhiễm, anh nên dùng bao tay đi…”
“Dị ứng sẽ không lây.” Thanh âm trầm thấp của Nhiếp Minh Viễn rơi bên tai, hơi thở nóng cháy nhượng một bên tai Cố Hoài Dương đỏ lên, nhạy cảm phát hiện Nhiếp Minh Viễn cách y rất gần, quay đầu nhìn, Nhiếp Minh Viễn ngồi dậy, nhìn y, cùng y giữ một khoảng cách an toàn. Không khí ái muội nháy mắt tiêu tán.
Cố Hoài Dương không khỏi thở phào một hơi, yên lặng cầu nguyện Nhiếp Minh Viễn thoa thuốc nhanh một chút, cũng không hiểu vì sao, rõ ràng cùng là nam nhân với nhau, Nhiếp Minh Viễn giúp y thoa thuốc lại khiến y khẩn trương, tựa như cảm giác lần đầu bước chân lên sân khấu.
Cảm nhận được thuốc mỡ lưu lại trên địa phương mẫn cảm, thông qua ngón tay chậm rãi di chuyển trên làn da nhạy cảm, từ bả vai đến lưng, từ lưng đến cánh tay, rồi đến vòng eo, xúc cảm trên lưng truyền đến đặc biệt chân thật, hơi thở cuồng dã để lại nhiệt độ trên eo… Giờ phút này y không thấy được bàn tay trắng nõn rơi nơi vị trí hông, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa hồ như thứ phía dưới là một món đồ sứ thượng hạng.