Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 61



Cố Hoài Dương hơi hơi thở ra nhẹ nhõm, hoàn hảo hắn không có truy vấn y vì sao lén nhìn hắn, mà tổ kịch tài chính dồi dào sẽ được truyền thông tổ chức họp báo, thứ nhất dùng để gia tăng tỷ suất người xem cho phim truyền hình, thứ hai để tuyên truyền cho dàn diễn viên của tổ kịch, lấy tư cách là bộ phim được Canh Giờ đầu tư được truyền thông phỏng vấn là tất nhiên, chẳng qua không nghĩ tới Nhiếp Minh Viễn sẽ cùng y nhắc đến, chẳng lẽ là Nhiếp Minh Viễn muốn y tham gia? Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên hỏi: “Anh muốn tôi tham gia sao?”

“Đúng vậy.”

“Có thể không tham gia không?”

Nhiếp Minh Viễn sửng sốt một chút, “Em chẳng lẽ không muốn được nhiều người biết đến?”

Cố Hoài Dương ăn sandwich cá ngừ cali trong tay, lo lắng vụn bánh sẽ rơi xuống xe y nên vội tìm khăn giấy trải trên đùi, sau đó mới cùng Nhiếp Minh Viễn nói tiếp, “Tôi chưa từng tham gia qua, nếu gây ra lỗi thì sao.”

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nhìn y, “Trước kia em chưa từng cùng với tổ kịch nhận phỏng vấn sao?” Hắn biết con đường Cố Hoài Dương đi không dễ dàng, ắt hẳn phải không từ bất kỳ cơ hội có thể công khai xuất hiện nào, nhưng mà Cố Hoài Dương lại không có dáng vẻ hứng thú.

“Người đóng vai phụ sẽ không được chú ý đến.” Cố Hoài Dương không lãng tránh cho Nhiếp Minh Viễn biết, vốn y chỉ là một diễn viên tầm thường, trước kia đi đóng phim còn bị cắt đi rất nhiều phân cảnh, không cần thiết phải thêu dệt mà nói y đã từng được tiếp qua phỏng vấn.

Nhiếp Minh Viễn thích chính là một Cố Hoài Dương thẳng thắn như thế, “Phỏng vấn sẽ tạo cơ hội để người khác chú ý, em có thể tận dụng lần này để làm quen với truyền thông.”

“Kinh nghiệm của tôi chỉ ở mức thấp, sẽ không ai có hứng thú, phỏng vấn tôi chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.” Vậy mà Cố Hoài Dương còn tươi cười nói.

Nhiếp Minh Viễn không khỏi phá lên lên cười, “Không nên xem thường quá khứ của mình đi?”

Cố Hoài Dương suy tư một chút, nghiêm túc trả lời vấn đề của Nhiếp Minh Viễn, “Tôi không có gì tốt để chia sẻ cả.”

Nhiếp Minh Viễn thật không thể không cười, cái hắn muốn nói chính là không nên xem thường chính mình nhưng Cố Hoài Dương lại hiểu lầm ý tứ của hắn, như cũ nghiêm túc trả lời, thái độ của y vô cùng chân thành, không lãng tránh vấn đề, tâm tình cởi mở, không có vì nhắc đến quá khứ mà đen mặt, chẳng sợ có người nói quá khứ y là kẻ bủn xỉn, y cũng có thể dùng tính cách hài hước của mình để hóa giải không khí, để cho người khác không có biện pháp đặt ra câu hỏi khác cho y, nếu đồng ý tiếp nhận phỏng vấn ngược lại còn có thể được ký giả yêu thích.

Khóe môi Nhiếp Minh Viễn hơi nâng lên, “Sau này em sẽ có chuyện tốt để chia sẻ.”

“Vậy cũng phải đợi có được tác phẩm hay.” Cố Hoài Dương cắn một ngụm sandwich, thuận tiện cùng Nhiếp Minh Viễn nói chuyện.

Nhiếp Minh Viễn hơi nhướn đôi lông mày sắc bén, “Sao?”

“Không có tác phẩm truyền thông cũng sẽ không biết hỏi cái gì.”

“Nhưng so với tác phẩm, diễn viên được nhiều người biết đến mới đáng chú ý.”

Cố Hoài Dương một tiếng vạch trần, “Chắc là cần đề tài đi?”

“Em cũng rất rõ ràng.” Ý cười trong mắt Nhiếp Minh Viễn sâu hơn.

Cố Hoài Dương cười khẽ, “Dù gì tôi cũng là người của giới giải trí.”

“Trước kia nhất định có người muốn cùng em ký hợp đồng đi?” Vẻ mặt Nhiếp Minh Viễn như có điều suy nghĩ, phản ứng của y rất nhanh, cũng biết quy tắc của người trong giới, chẳng qua là y có nguyên tắc của mình không biết cách nịnh nọt, chắc hẳn đã từng bỏ lỡ cơ hội.

Cố Hoài Dương vừa cười vừa nói, “Tôi rất ngốc, ký với tôi sẽ bị lỗ vốn, không ai muốn cả.”

“Tôi muốn em.” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn kiên định nhìn y, phối hợp với chuyện trước kia dễ làm cho người ta hiểu lầm, lại khiến cho Cố Hoài Dương mới sáng sớm đã phải đỏ mặt, nếu không phải y hiểu rõ ý tứ của hắn nhất định đã hiểu qua một tầng nghĩa khác, hoàn toàn hiểm lầm, hiểu lầm Nhiếp Minh Viễn là đang bộc lộ tình cảm của hắn với y, “Đừng quên ước định ban đầu của chúng ta, nếu sau này em thành danh, hợp đồng đó phải là của tôi.”

Cố Hoài Dương có chút xấu hổ nói: “Anh quá coi trọng tôi rồi.”

“Tôi tin tưởng ánh mắt của mình.” Nhiếp Minh Viễn cho y một câu trả lời chắc chắn rồi sau đó nói tới hợp đồng, tiếp theo là việc truyền thông đến họp báo, thuyết phục y tham gia phỏng vấn với ký giả.

Cố Hoài Dương mặc dù có chút bài xích nhưng cũng không cự tuyệt hảo ý của Nhiếp Minh Viễn, đáp ứng cùng ký giả tiến hành phỏng vấn đơn giản, không biết được rằng chính nhờ phần phỏng vấn ấy mà về sau khi y đã nổi tiếng lại có tác dụng, mang đến cho y thu hoạch bất ngờ.

Đến cửa Thành Điện ảnh, Cố Hoài Dương đi xuống xe của Nhiếp Minh Viễn, một mình hướng tới địa điểm của tổ kịch, đúng dịp Karl vừa ngồi taxi đến, trùng hợp nhìn thấy Cố Hoài Dương từ trên xe Nhiếp Minh Viễn đi xuống, cả người giống như bị sấm sét đánh trúng, ý niệm đầu tiên chính là Nhiếp Minh Viễn có lẽ là đói bụng ăn quàng, thế nào ngay cả nam nhân như Cố Hoài Dương cũng muốn ăn, nhất thời thông suốt vọt tới trước mặt Cố Hoài Dương.

Lúc Cố Hoài Dương nhìn thấy anh thì có chút ngạc nhiên, mãi một lúc sau mới phản ứng kịp, mỉm cười chào hỏi, “Buổi sáng khỏe!”

“Sớm khỏe.” Karl không ngờ thái độ của Cố Hoài Dương lại tốt như vậy, chung quy lúc trước anh đã cấp cho y rất nhiều sắc mặt, giờ phút này thấy y vẫn như cũ lễ phép lại không nịnh nọt, hảo cảm Karl dành cho y lại tăng một một bông hoa nhỏ, dĩ nhiên cái này cũng có liên quan đến khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của y, thầm nhớ lại may mà anh chưa từng ác liệt đối đãi với đối phương, “Tôi nhớ cậu ở cách tổ kịch khá xa, vậy mà cũng không đến trễ.”

“Buổi sáng dậy sớm, chỉ cần bắt được xe là có thể đúng giờ mà đến.” Biểu tình thản nhiên, Cố Hoài Dương ngoài ý muốn mà nhìn, không nghĩ Karl sẽ cùng y trò chuyện, dĩ vãng hai người họ nhìn thấy nhau cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi chạy vào tổ kịch, rất ít khi dừng lại nói chuyện phiếm.

“Tôi thấy cậu ngồi trên xe Nhiếp Minh Viễn, còn tưởng ngài ấy mỗi ngày đưa đón cậu đi làm.” Karl nói.

Có lẽ là ngữ khí của anh vô cùng trực tiếp, không những thế còn lộ ra vẻ không khách khí, Cố Hoài Dương lập tức lúng túng, thấp giọng giải thích với anh, “Anh hiểu lầm rồi, chẳng qua là thuận đường mà thôi.”

“Đúng lúc thuận đường đưa cậu đi.” Giọng điệu Karl nghe vào tai cực kỳ quái gở, sáng sớm anh đã phải tranh giành taxi để đến tổ kịch, không có được cái phúc đúng lúc gặp người quen được cho đi nhờ một đoạn trên xe cao cấp.

Cố Hoài Dương lễ phép cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Còn có nguyên nhân khác.” Vừa nói vừa hướng phim trường chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.