Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 82



Ngày hôm sau, tia nắng nhu hòa hất qua khung cửa sổ bằng kính chiếu rọi xuống căn phòng bên trong, mơ hồ còn có thể thấy được tầng ánh sáng trắng trên giường lớn, Cố Hoài Dương nằm ngửa trên giường ngủ sâu trên vòm ngực dày rộng của một nam nhân, sợi tóc màu hồng của người kia buông thả trên lồng ngực màu mật ong của y, khuôn mặt trắng nõn không một chút tỳ vết dưới ánh nắng ban mai lóe ra một loại dương quang chói mắt, là mỹ hay đẹp khó phân biệt được, y dường như ngủ thật thoải mái, đôi môi duyên dáng cong lên nụ cười.

“Ngô…” Tựa hồ bị nam nhân ép tới khó chịu, Cố Hoài Dương chậm rãi mở mắt ra, từ bộ dạng ngủ mơ màng trở về thực tại, thấy bản thân nằm úp sấp trên người Nhiếp Minh Viễn liền ngẩn người, thất thần qua đi thì bắt đầu nhức đầu, các khớp xương đau nhức, tứ chi mềm nhũn không một chút sức lực, nửa người dưới càng thêm đau đến không cách nào nhúc nhích, không những đau mà thân thể còn bị chặt chẽ ngăn chặn, da thịt cận kề truyền tới nhiệt độ nóng như lửa, cảm giác bị áp bách khiến Cố Hoài Dương không khỏi cảm thấy khó thở.

Rất nhanh những chuyện xảy ra ngày hôm qua như thủy triều ào ạt tái hiện lại trong đầu, Cố Hoài Dương xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chôn mình, tối hôm qua y không cự tuyệt cùng Nhiếp Minh Viễn làm tình, mặc dù uống rượu mang theo hơi cồn làm thân thể y hưng phấn nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, biết rõ y và hắn đã trải qua chuyện gì, cúi đầu nhìn về phía Nhiếp Minh Viễn, hắn dưới tiếng rên rỉ đầu tiên của y đã tỉnh dậy. Hắn lười biếng chống đỡ nửa người, chăn bông trắng như tuyết từ trên vai trượt xuống, lồng ngực tráng kiện của Nhiếp Minh Viễn liền bại lộ trong không khí, tựa như một con sư tử trắng tràn đầy mỹ cảm, hắn duy trì tư thế nằm nửa người, đôi con ngươi màu vàng nhìn thẳng vào y, “Em đã tỉnh.”

“Khụ…” Cố Hoài Dương phát hiện giọng của y khàn khàn khó nghe.

Nhiếp Minh Viễn lấy ly nước để ở đầu giường, đưa đến bên miệng y, “Uống nước trước đi.”

“Để tự tôi.” Nghĩ tới thanh âm khàn khàn nguyên nhân là do chuyện tối hôm qua, Cố Hoài Dương vừa mới thức dậy sáng sớm đã đỏ mặt, chủ động nhận lấy ly nước tự mình uống, không ngoài dự liệu nhận thấy tay y không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đến ly thủy tinh cũng cầm không vững, đôi bàn tay trơn nhẵn vươn ra cầm lấy, lực tay mạnh mẽ đở nửa người y dậy, tránh cho y lúc uống nước bị sặc.

Cố Hoài Dương vì hắn săn sóc mà nâng mắt, phát hiện Nhiếp Minh Viễn không chớp mắt nhìn y, “Còn muốn uống sao?” Thanh âm trầm thấp động lòng người.

Tâm Cố Hoài Dương nhảy dựng một cái, đỏ mặt thẳng thừng lắc đầu, “Không cần.”

Lông mi Cố Hoài Dương nhẹ nhàng lay động, “Không có.” Tối hôm qua y phát sốt? Nói thật, những chuyện phát sinh sau đó y đều mơ hồ, có phát sốt hay không cũng không biết.

Nhiếp Minh Viễn tiến tới, áp trán mình lên trán y, Cố Hoài Dương nâng mí mắt liền nhìn thấy cặp mắt màu vàng kim kia nhìn chằm chằm, trái tim kịch liệt đập lấy đập để, không cách nào nhìn thẳng đành rũ mắt xuống, Nhiếp Minh Viễn tách ra, dán bên tai y nói: “Không có việc gì, lần sau tôi sẽ chú ý không làm em bị thương.”

Lần sau!? Sắc mặt Cố Hoài Dương tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Chuyện tình tương tự có thể dừng lại không?”

Nhiếp Minh Viễn không trả lời vấn đề của y, chẳng qua vẫn không chớp mắt nhìn, “Em chán ghét tôi sao?” Hắn muốn biết cảm nghĩ của Cố Hoài Dương, nếu y thật sự cảm thấy ghê tởm vậy hắn sẽ chịu khó nhẫn nhịn lại dục vọng của mình, ai ngờ…

“Không có…” Cố Hoài Dương theo bản năng nói, dù quan hệ kia đã phát sinh y vẫn không có ghê tởm hắn, thậm chí lúc nhìn thấy hắn không đành lòng tổn thương y là nén xuống dục vọng còn cảm thấy mềm lòng, nhưng bọn họ cả hai đều là nam nhân, chuyện kia xảy ra khiến quan hệ trở nên không bình thường, tại thời điểm triệt để thanh tỉnh nguyện ý tiếp nhận hắn, y không khỏi đem những chuyện xảy ra ngày hôm qua biến thành một giấc mơ, “Tối hôm qua tôi uống say, chuyện kia…”

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng thổi thổi bên gò má y, không lưu lại bất kỳ con đường trốn chạy nào, “Tối hôm qua tôi đã đút em trà giải rượu, em nhất định nhớ rõ chuyện xảy ra.”

“…” Mặt Cố Hoài Dương đỏ đến xuất huyết, chính bởi vì như thế nên y mới muốn giả bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, y không có cách nào ngay lập tức tiếp nhận những chuyện đã cùng hắn làm.

Nhiếp Minh Viễn biết hắn đã bức bách y đối diện với vấn đề mà y vẫn luôn né tránh, nhưng đây là một cơ hội tốt, nhớ tới tối hôm qua y không chút phòng bị nằm trên giường mình, nghĩ đến hắn đã có thể chạm đến địa phương cấm kị kia, vô luận thế nào cũng không đè nén được dục vọng sôi trào như núi lửa, hắn cúi đầu nhìn Cố Hoài Dương, “Anh thích em, tình cảm dành cho em là nghiêm túc.”

Cố Hoài Dương nhìn hắn, khuôn mặt Nhiếp Minh Viễn cách y rất gần, gần đến độ có thể thấy được ánh mắt hắn rất chân thành, “Tôi không rõ cái loại tình cảm này, cũng không biết phải đáp lại anh như thế nào…” Khi từng cử chỉ thân mật cùng hắn xuất hiện ngày càng nhiều y đã từng hoài nghi nhưng cuối cùng đều dùng để loại lý do để phủ quyết, hiện tại đột ngột phát sinh quan hệ mới thấy tâm tình của y rất mâu thuẫn.

Nhiếp Minh Viễn nhìn ra biểu tình phức tạp trên mặt y, “Em không cần lập tức đáp ứng anh, anh sẽ chờ em tiếp nhận.” Hắn biết Cố Hoài Dương bất đồng, y chưa từng yêu qua, về mặt tình cảm tựa như tờ giấy trắng, cộng thêm loại quan hệ ái tình giữa nam nhân, mới đầu không thể chấp nhận là phải, nếu y quả thật không thể thừa nhận quan hệ kia vậy thì hắn sẽ lấy thân phận bạn bè tiếp tục chờ đợi bên người Cố Hoài Dương, đợi đến lúc y đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.