“Anh sẽ không lừa em, chỉ có em mới là người mà anh thích.” Nhiếp Minh Viễn vươn cánh tay dài của mình ra, đem Cố Hoài Dương ôm thật chặt vào trong ngực, “Anh biết em cùng những người khác bất đồng, không phải bởi vì anh có tiền mà mới chịu làm bạn với anh, cũng sẽ không vì thân phận của anh mà đi nịnh nọt, cho tới nay em đều đối đãi với anh như bạn bè bình thường, anh thích em, thật sự thích em, thích dáng vẻ khi mỉm cười của em, rất nhiều lúc anh muốn nói rõ lòng mình cho em biết, nhưng lại sợ em vì thế mà bị dọa sợ chạy mất.”
Hô hấp trên người Cố Hoài Dương đều là khí tức của hắn, “Nhiếp Minh Viễn…”
Nhiếp Minh Viễn khẽ nâng khuôn mặt y lên, đôi con ngươi kim sắc như vương giả thao túng tất cả trong tay nhìn thẳng vào y, nhẹ cúi người xuống, hôn lên môi y, “Cùng anh một chỗ được không, anh sẽ thật tâm yêu thương em.”
Hơi thở nóng bỏng, đôi môi mềm mại hôn xuống, Cố Hoài Dương thậm chí còn cảm nhận được sự run rẩy của hắn, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận, trìu mến đong đầy tình thương nhượng đáy lòng y chua xót, khi hắn dùng hàm răng chỉnh tề trắng nõn cắn môi y, Cố Hoài Dương gần như đã không thể chống cự được nữa, cam tâm tình nguyện mà đón nhận, “Hảo….”
Nhiếp Minh Viễn nhất thời ôm chặt lấy y, cường ngạnh xâm nhập đầu lưỡi, khí tức bá vương nhanh chóng phủ ngập trong khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi cùng ma sát, một dòng điện chạy vọt qua sống lưng, tiến công vào máu, hắn đã hôn qua rất nhiều người, khi lên giường cũng có, khi dùng cơm cũng có, nhưng chỉ khi hôn y, chỉ một mình y có thể khiến nhiệt huyết toàn thân hắn sôi trào, mà đấy mới chỉ là một nụ hôn bắt đầu mà thôi.
“Ngô….Ngô…..” Cố Hoài Dương bị hắn hôn đến sắp không thở nổi, thân thể từ từ nhũn ra, sau đó vì không ngừng tránh né nụ hôn cuồng nhiệt mà lui người về sau, cho đến khi sống lưng đập mạnh vào lưng ghế mới dừng lại, Nhiếp Minh Viễn càng dùng sức tiến tới, cái ghế đằng sau nháy mắt vì trọng lượng của hai người mà “phanh” một tiếng ngã xuống.
“Cẩn thận.” Nhiếp Minh Viễn theo phản xạ ôm lấy y, trong khoảnh khắc trước khi chạm đất liền lật người để y nằm trên, không để y va chạm phải sàn nhà mà đau đớn, bốn mắt nhìn nhau, Cố Hoài Dương nhìn Nhiếp Minh Viễn bị y đè bên dưới, khuôn mặt tuấn mỹ nồng đậm quan tâm, ánh mắt y cũng dần thay đổi, dịu dàng hơn, “Anh không sao chứ?”
“Không sao, em đang lo lắng cho anh sao?” Nhiếp Minh Viễn nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt y, thanh âm trầm thấp bộc lộ tình cảm sâu đậm trong lòng.
Cố Hoài Dương nhẹ giọng “Ân” một tiếng, nếu không phải Nhiếp Minh Viễn ôm lấy y, người ngã xuống đất chính là y, hắn thật đúng là rất lo lắng cho y, tình nguyện dù có bị thương cũng phải bảo vệ y, một loại cảm giác khó có thể miêu tả sôi trào trong lòng, phát hiện hắn còn bị đè ở dưới, Cố Hoài Dương liền cả kinh, “Xin lỗi, em lập tức đứng lên.” Chống tay xuống đất muốn đứng dậy, một đôi tay trắng nõn luồn ra sau gáy y, hơi dùng lực ép xuống, lần nữa hôn trụ, “Đứa ngốc!”
Cố Hoài Dương đỏ mặt nhìn Nhiếp Minh Viễn, không né tránh nụ hôn của hắn, Nhiếp Minh Viễn đói khát hôn y, tựa như dã thú cấm dục đã lâu, đầu lưỡi nóng ấm quấn chặt lấy y, cắn nuốt hơi thở y, không cho y lấy một khắc băn khoăn, kịch liệt quấn quít công khai biểu hiện muốn đoạt lấy y, cả hai thân thể dán chặt một chỗ, đầu lưỡi dây dưa không phân được răng môi, mút xuống, Cố Hoài Dương bị hắn hôn đến sắp hít thở không thông rồi.
“Ngô…. Ân….” Tiếng thở dốc chưa kịp thoát ra đã bị Nhiếp Minh Viễn không chút lưu tình nuốt lấy.
Nhiếp Minh Viễn trở người đem y áp xuống dưới, nhiệt tình hôn trụ, cắn mút đầu lưỡi y, tựa như người trên sa mạc khô hạn, ham muốn cắn nuốt sạch sẽ dòng nước thanh ngọt trước mắt.
Cố Hoài Dương dưới nụ hôn cuồng nhiệt của hắn mà khó thở, đôi tay trắng nõn đi vào trong áo sơ mi, bên eo y lưu luyến không rời, Cố Hoài Dương không được tự nhiên giãy dụa, đổi lại chỉ bị cánh tay rắn chắc kia ôm lấy, tất cả phản kháng đều bị Nhiếp Minh Viễn hung hăng áp chế, duy chỉ có đôi tay tự do đặt trên ngực hắn, cách một lớp quần áo cảm nhận cơ bắp mạnh mẽ của phái nam, hàm chứa sức lực cường đại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi con ngươi kim sắc khóa chặt, trong đôi mắt ấy đong đầy dục vọng, không ngừng lan tỏa, ăn mòn lấy sắc vàng nơi đó, mang theo khí thế không thể cự tuyệt, “Đừng chạy trốn anh.”
Tim Cố Hoài Dương đập thình thịch, khó có thể dưới khí thế của hắn mà nói “Không”, nhưng khi nhớ đến đoạn sự tình yêu thương trước kia, sống lưng y chợt lạnh, chớp mắt thấy bữa tối trên bàn còn chưa dùng xong, liền ngọ ngoạy phát ra âm thanh, “Bữa tối còn chưa có ăn xong….”
Nhiếp Minh Viễn rời đi y, vuốt ve gò má y, “Em muốn ăn sao?”
TÌnh huống trước mắt chỉ gật đầu mới có thể tránh thoát, Cố Hoài Dương vội vàng gật gật nói “Đúng vậy”, sự tình phát sinh tiếp theo liền khiến y hối hận gần chết.
Nhiếp Minh Viễn đứng dậy, kéo hộp bánh kem xích qua, quẹt lấy một lớp kem trét trên môi y, Cố Hoài Dương còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra hắn đã cúi người hôn xuống, lớp kem ngọt ngào hòa tan nơi răng môi giao triền, lúc nuốt vào còn vẩn vươn lại hơi thở của hắn, làm liên tiếp mấy lần, Cố Hoài Dương gấp gáp lắc đầu, “Em không ăn nữa.”
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, dùng lưỡi liếm đi mật dịch bên khóe miệng, “Như vậy, uy no anh.” Động tác của hắn chẳng sợ có một chút dâm loạn nào, lời nói trêu chọc người, đôi tay nóng như lửa tiến tới cổ áo y, dứt khoát xả xuống áo sơ mi trên người y, ngón tay trắng nõn quẹt lấy một ít kem tray lên đầu v* y, đầu lưỡi ướt hồng liếm láp đi lớp kem trên nơi nhạy cảm đó.
“Ngô…Đừng….” Hình ảnh trước mắt quá mức dâm loạn, kem lưu trên người, cảm giác vừa dinh dính vừa khổ sợ, nhưng trên hết chính là cảm giác thẹn thùng đầu lưỡi kia mang đến, Cố Hoài Dương liên tục giãy dụa, “Đừng như vậy….”
Nhiếp Minh Viễn không nghĩ tới phản ứng của y lại mãnh liệt đến thế, rời đi lồng ngực y, nhìn gương mặt tuấn tú lúc này đỏ như gấc, “Mới vậy đã xấu hổ.” Lời còn chưa nói hết đã cúi xuống tiếp tục hành trình răng môi tương liên, một tay vuốt thắt lưng y, tay còn lại đi tới lồng ngực, dùng sức xoa bóp.
“Ngô…” Cố Hoài Dương thở hổn hển bắt được tay hắn.