Minh Thiên Hạ

Chương 16: 16: Chỉ Nhận Mông Không Nhận Người 1




Vân Nương cho tới lúc này vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ, thi thoảng bắt Vân Chiêu gọi một tiếng mẹ mới yên lòng, sờ mó khắp thân thể bụ bẫm của nhi tử, tựa hồ vô cùng hài lòng, bẹo cái mông mềm của y: “ Phụ thân con vì sức khỏe quá kém cho nên mới mất sớm, một trận cảm gió cũng không qua nổi bỏ lại mẹ con ta mà đi, sau này con phải ăn nhiều, ngủ nhiều, thật tráng kiện, tương lai cưới vài phòng tức phụ dễ nuôi, sinh cho mẹ mười mấy tôn tử, để rạng rỡ cửa nhà, tránh cho chúng ta rõ ràng là gia chủ, nhưng luôn bị kẻ không liên quan ức hiếp.”Vân Chiêu cười khoe cái miệng thiếu răng cửa, liên tục gật đầu, cưới vài tức phụ, mẹ nói phải lắm.Vân Nương như đọc được suy nghĩ của Vân Chiêu, bực bội đánh vào gáy nhi tử: “ Đúng là thứ chẳng tốt đẹp gì y hệt phụ thân con, rõ ràng sức khỏe không tốt, khi đi Tây An còn ghé qua không ít câu lan viện ( kỹ viện), hồn của hắn không phải bị cảm gió cướp mất, mà là bị đám hồ ly tinh câu mất.”Vân Chiêu vừa nghe lời lảm nhảm vô lý của mẹ, vừa nhìn bài vị của cha.Vân Nương cưỡng chế quay đầu nhi tử lại, giọng hậm hực: “ Lúc hắn còn sống mẹ chẳng sợ, giờ không còn, chả lẽ cãi nhau với mẹ được à? Sau này nghe mẹ, không được học cha con.” Nói xong ấn đầu Vân Chiêu xuống dập đầu với tổ tiên, dập liền ba cái mới thôi.Đứng lên rồi nhìn thấy trên bài vị của Vân Tư Nguyên hình như dính ít bụi, Vân Nương lấy khăn tay ra, lau sạch chút bụi đó, áp bài vị lên trán thở dài: “ Nếu chàng sống thì sao cũng được...!Cưới tám mươi phòng thiếp, thiếp cũng nhận.”Nhìn một mặt thâm tình của mẹ, Vân Chiêu rốt cuộc xác định được, cái thân thể này của mình nói cho cùng vẫn là sản vật của ái tình, nếu thế thì vận mệnh cũng không thể quá kém.Bái tế tổ tông xong, Vân Nương dẫn nhi tử về phòng ngủ, hai nhà hoàn mặt đen hầu hạ nàng bắt đầu chải chuốt trang điểm.Trước kia nàng ăn mặc không chấp nhận được, phụ nhân hai mấy tuổi thôi mà mặc váy thô xanh thẫm, trán buộc cái khăn đen, trông chả khác gì bà già.Bây giờ sau khi thay váy áo màu sắc tươi sáng, lại dùng ít phấn mỏng, cuối cùng len lén liếc nhi tử một cái, nhấp thêm son môi, bấy giờ kéo Vân Chiêu vừa thay bộ đồ lụa ra tiền viện.Dáng đi của nàng rõ ràng từng luyện tập, do có đôi gót sen ba tấc đáng kiêu ngạo, bước đi trở nên đong đưa, mép váy lay động dữ dội, có lẽ đây là vẻ "gió lay dương liễu" mà đám đại nho tán dương.Vân Chiêu chẳng thấy như thế, y thấy mẹ mình đi giống con vịt béo.Cái kim sai trên đầu mẹ vô cùng bắt mắt, mỗi bước chân làm tua trân châu gắn trên đó lắc lư theo, cứ loang loáng.Nhìn mẹ ngồi trên cái ghế tựa cao, kim sai ngừng lay động, nha hoàn mặt đen tên Nghênh Xuân đặt một chán trà lên tay mẹ, cái thứ đó hình như dùng để sưởi tay, mẹ ôm chén trà, nhìn cả đám người đông đúc dưới thềm, dùng ngữ điệu Vân Chiêu chưa bao giờ nghe thấy, nói: “ Tổ tiên Vân thị phù hộ, tiểu thiếu gia khai trí rồi, từ nay về sau, kẻ nào dám dùng cách đối xử với thằng ngốc đối xử con ta, phạt nặng mười roi.

Kẻ nào nói bậy sau lưng, bán cho nhân nha tử đi phủ Duyên An đào than.

Bất kính với thiếu gia, phạt tương tự!“ Nghe rõ chưa?”Giọng nói lạnh như băng của Vân Nương vừa dừng, một lão hán chừng 50 mặc áo da dê suất lĩnh người khắp sân khom người nói: “ Kính cẩn tuân lệnh phu nhân.”Nơi này là đại sảnh ở trung đình Vân gia đại viện, nơi chủ nhân Vân gia xử lý công việc trong nhà, đại sảnh rất rộng nhưng bài trí đơn giản, một chiếc bàn bát tiên đặt trước hai câu đối và lời gia huấn, bên cạnh là chiếc thái sư ỷ, trong sảnh quỳ chừng 30 người, đều là gia đinh phó phụ trong nhà, Vân gia đời này gia đinh hiếm hoi, chỉ còn lại duy nhất hai chủ nhân là mẹ con Vân Nương mà thôi.Vân Nương hài lòng gật đầu, khẽ hớp một ngụm trà, đưa chén cho nha hoàn, tiếp tục nói: | Từ nay về sau ăn uống chi dùng của thiếu gia lấy từ tiền công, dựa theo phần của ta giảm hai thành cung cấp, bà tử sai bảo thì lấy Tần bà bà đi, chọn trong trang hộ hai nha đầu nhanh nhẹn, sạch sẽ hầu hạ.

Đợi thiếu gia đi học, lại kiếm thêm tiểu tử lanh lợi làm thư đồng, thiếu gia nhà chúng ta tương lai phải thi trạng nguyên, chẳng qua là giờ vận nhà không tốt, để các ngươi được lợi.


Đám các ngươi trông coi thiếu gia cho tốt, rồi có ngày các ngươi gà chó thăng thiên.”Lão quản gia mặc áo ngược trọn muốn lòi mắt ra, ra sức nhìn Vân Chiêu, mới hôm qua thôi vị thiếu gia này còn ngớ ngớ ngẩn ngẩn, ngủ một giấc thế nào mà lại muốn thi trạng nguyên rồi?Vân Chiêu được mẹ đánh mắt ra hiệu, đành chắp tay với lão quản gia Vân Phúc: “ Tiểu tử trước kia nghịch ngợm, giận dỗi mâu thân, trêu ghẹo Phúc bá, mong Phúc bá thứ lỗi.

“ Nói xong bản thân thấy hơi quá rồi, chua quá, nổi cả da gà.Hiệu quả chấn động, rầm một cái, lão quản gia Vân Phúc nhũn gối quỳ xuống, tay run run chỉ Vân Chiêu, những gia nhân khác ngẩng cả lên há hốc mồm nhìn Vân Chiêu như nhìn yêu tinh, quên luôn đang ở trước mặt chủ tử, tiếp đó là ghé tai rì rầm, loáng thoáng nghe thấy mấy từ “lợn tinh”, “yêu quái” gì đó, có vẻ những người từ trên núi trọc quay về đã đem tin truyền khắp nơi.Chẳng có gì lạ, trang tử nhỏ, tin tức lại chấn động như thế cơ mà.Phản ứng của họ làm Vân Nương hết sức thỏa mãn, còn làm bộ làm dáng cầm cốc trà lên uống, cứ như con nàng xưa nay vốn thông minh tài trí hơn người, thong thả nói: “ Phúc bá hầu hạ ba đời Vân thị rồi, có thể kiểm tra tiểu thiếu gia, xem xem nó có phải chủ tử của ngươi không, tránh sau này có kẻ đặt điều nói ta dùng ly miêu đổi chủ tử của ngươi.”Vân Phúc cắn răng đi lên thềm, trước tiên nhìn Vân Chiêu từ trên xuống dưới khắp lượt: “ Bề ngoài không khác gì cả.”Vân Nương hừ lạnh: “ Biết con chó già nhà ngươi chưa tin mà, chủ tử sinh ra, ngươi là người bế thứ ba, trên người nó có dấu hiệu gì, ngươi rõ ràng, muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra đi, che che đậy đậy cái gì?”Vân Phúc toát mồ hôi, cổ họng khô cong, mãi lâu mới cắn răng nói: “ Lão nô nhận một trận roi trước rồi kiểm tra.”Vân Nương xua tay: “ Không cần phí công, kiểm tra cho mau, xong rồi còn hầu hạ chủ tử ngươi cho tốt.”Nghe mẹ nói thế, mặt Vân Chiêu đen xì, không đợi y phản kháng, cái lão già toàn thân mang mùi hôi của cừu đã bế y vào lòng bắt đầu cởi quần áo.Y phục không có cúc rất dễ cởi, kéo vài cái nút buộc, thế là toàn thân trên dưới Vân Chiêu còn mỗi cái tấm lót che mông nho nhỏ, may là có lão quản gia che chắn nên mới ấm áp một chút.

Có điều mắt nhìn sinh vật nhỏ béo múp từ trong áo da dê của lão quản gia chui ra, muốn leo lên người mình, Vân Chiêu chỉ muốn cởi truồng đứng ở đồng hoang.Tim lão quản gia đập dữ dội, từ từ vén tấm lót che mông Vân Chiêu như bóc si, thâm tình nhìn cái vết bớt đỏ trên mông Vân Chiêu cứ như tên cuồng dâm, nhịp tim mới dần chậm lại, không ngờ nhổ bãi nước bọt lên mông Vân Chiêu...Nước bọt dính nhớm bám vào mông, Vân Chiêu phát cuồng, muốn thoát khỏi lão biến thái này.Đáng tiếc, cánh tay gầy guộc của lão quản như cái kìm sắt, giữ chặt lấy y, đưa ra một bày tay sần sùi như cái rũa, ra sức kỳ cọ trên cặp mông non nớt của Vân Chiêu làm y kêu cha gọi mẹ.Vân Nương nghe nhi tử kêu thê thảm, đau lòng nhìn con, cuối cùng nhẫn nhịn, không ngăn cản hành vi thô bạo của Vân Phúc.Vân Chiêu thấy mông nhỏ của mình đau rát, rách da mất rồi.Không đợi y kêu gào xong, Vân Phúc đặt Vân Chiêu lên cánh tay mình, chĩa mông ra ngoài, quát: “ Đây là cốt nhục của thiếu gia nhà ta, kẻ nào dám nghi ngờ, trước tiên hỏi đao trong tay lão hán có đồng ý không? Dám đơm đặt bịa chuyện, lão hán là người đầu tiên rút lưỡi.”Chương: Chỉ nhận mông không nhận người.

(2)Vân Nương rất hài lòng về mấy lời này của Vân Phúc, đôi mắt sắc như dao quét qua một cái, tất cả gia đinh phó dịch còn lại cúi đầu không dám có thêm bất kỳ lời bàn tán nào mới hừ một tiếng, thấy nhi tử vẫn ở trần, vội vàng cướp lại, cùng nha hoàn cuống quít mặc áo cho y.Vân Chiêu ấm ức vô kể, chưa bao giờ bị ngược đãi thế này, lau nước mắt rống lên: “ Con muốn tắm đã.”“ Trên người lão nô bẩn thỉu, tiểu thiếu gia tắm sạch một chút.

“ Nói rồi Vân Phúc đá vào chân hai thằng nhóc ở gần đó: “ Thứ ăn hại, không nghe thấy tiểu thiếu gia gia muốn tắm à? Mau đi đun nước.”Hai thằng nhóc rối rít chạy mất, Vân Chiêu chỉ Vân Phúc: “ Ngươi cũng phải tắm, vứt cái áo nát của ngươi đi.”Vân Phúc cười híp mắt chắp tay: “ Vâng vâng, lão nô hầu hạ thiếu gia tắm rửa.”Vân Chiêu lảo đảo, ai bảo ngươi tắm cho ta chứ lão già bẩn thỉu.Chẳng mấy chốc trong phòng của Vân Chiêu đã có cái bồn tắm cực lớn chứa đầy nước nóng bốc hơi nghi ngút, còn cho cả bồ kết, mùi thơm cỏ cây thoang thoảng, Vân Chiêu rất thích cái mùi này, hiệu suất thật cao, tuy tiện nghi không thể so sánh với thời hiện đại, mức độ chu đáo thì làm y rất hài lòng, ít nhất ở mặt này, đại thiếu gia y một ngày tắm bao lần cũng được, nước nóng chưa bao giờ thiếu.Vân Chiêu vào thùng, Vân Phúc cầm cái bàn chải đi tới, nước hơi nóng một chút, nhưng đó là do y yêu cầu, tằm thế này mới thoải mái, mới yên tâm, nếu không phải vì cơ thể không chịu được, y muốn dội luôn cả nước sôi lên đầu.Chuyện tắm rửa của Vân Chiêu xưa nay chủ yếu do mẹ y làm, không thì Tần bà bà, không tới lượt quân gia như Vân Phúc, nhưng hôm nay ông già này tự tay muốn tắm cho y, tới giờ này chưa hết kích động, chải vài cái lên bờ mông đỏ rực của Vân Chiêu, giọng hơi nghèn nghẹn: “ Trước kia sao thiếu gia không nói?”Vân Chiêu bám vào thành bồn tắm, hôm nay lên tiếng thực sự một phần bất đắc dĩ, lúc đó không gọi một tiếng mẹ, e Vân Nương chẳng thiết sống nữa, tiếp đó thì đâm lao phải theo lao thôi, làu bàu: “ Ta không nói chuyện với bọn ngốc.”“ Lão nô chưa từng đọc sách, trong trang cũng đa phần là người làm nông, ngốc thì có ngốc một chút, có điều phu nhân là đại gia khuê tú, vì sao thiếu gia cũng không nói? “ Vân Phúc lại cọ thêm vài cái:“ Lúc ta ở bên mẫu thân, đa phần đều là mẫu thân nói...!“ Vân Chiêu tùy tiện đáp:“ Ra là vậy, sau khi thiếu gia qua đời, phu nhân khó tránh khỏi cô đơn, tiểu thiếu gia thông cảm cho phu nhân.


“ Vân Phúc chấm ít nước bồ kết, mục tiêu vẫn là bên mông có vết của Vân Chiêu:“ Đổi chỗ mà chải, đó là bàn chải lông lợn đấy.

“ Vân Chiêu chẳng thà mình lại giả ngốc còn hơn, nói rồi giờ thấy bọn ngốc lại không chịu nổi:Vân Phúc đặt bàn chải lên lưng Vân Chiêu, hơi ngại ngùng: “ Lão nô bây giờ vẫn như nằm mơ, không phải không tin tiểu thiếu gia, mà không tin vào mắt mình.”“ Nói chuyện với các ngươi không bằng nói chuyện với lợn rừng.

“ Vân Chiêu quay đầu đi tức tối nói:Bàn chải trong tay Vân Phúc khựng lại, vậy chuyện đồn đại ngoài kia là sự thực, hơi do dự hỏi thử: “ Thiếu gia, con lợn rừng đó thực sự biết nói ạ?”Hỏi ngu như thế mà cũng nói ra miệng được, dũng cảm thất đấy, Vân Chiêu đập tay một cái, nước bắn tung tóe: “ Bình thường đều là ta nói, nó nghe, ta cũng mong nó biết nói chuyện, như thế không cần nói chuyện với bọn ngốc các ngươi.”Ra là thế, vậy mới phải chứ, Vân Phúc yên tâm rồi, nói xuôi theo Vân Chiêu: “ Câu này nói đúng lắm, lão nô cũng không muốn nói chuyện với bọn ngốc.”Vân Chiêu đưa mắt nhìn cái căn phòng mà đáng lẽ chỉ thấy trong phim cổ trang, ngay cả giấc mơ cũng không thể có: “ Nếu không phải thấy mẫu thân đáng thương, ta thà giả câm điếc cả đời.”“ Tiểu thiếu gia kỳ thực khai trí từ lâu rồi phải không? “ Vân Phúc ngập ngừng một chút, làm bộ lơ đễnh nói ra nghi vấn trong lòng:“ Sao ngươi biết?”“ Thì lão nô chưa thấy đứa bé nào sạch sẽ như tiểu thiếu gia.”Có trẻ con năm ba tuổi nhà nào không lem luốc, trong cái tuổi còn dại tới mức ăn cả cứt ấy, chỉ tiểu thiếu gia là chỉnh tề đẹp đẽ như búp bê, trong thôn cũng có kẻ ngốc, thằng ngốc nhà Vân Hà thì sao so được với tiểu thiếu gia.Từ năm ngoái Vân Phúc đã nhận ra tiểu thiếu gia không ngốc, cho rằng đó là kế của đại nương tử nên không dám nói, giờ đại nương tử đã tiết lộ ra, sau này trong nhà có thể bình yên một thời gian rồi.Lão già này không phải ngốc, già mà tinh như trộm, Vân Chiêu hài lòng gật đầu, thấy cái bàn chải trong tay Vân Phúc lại đặt lên bên môn có cái bớt lại bực mình gắt: “ Sao lại kỳ chỗ đó, rách da rồi.”Vân Phúc xấu hổ dừng tay: “ Quen ạ.”Tắm rửa sạch sẽ xong Vân Chiêu trông giống như đứa bé mập mạp trong tranh năm mới, Vân Phúc càng nhìn càng thích.

Thấy tiểu thiếu gia ngủ gật, bế Vân Chiêu từ nội trạch ra giao cho Vân Nương, ngồi xuống ghế nói nhỏ: “ Phu nhân, nghe bảo năm ngoái ở kinh thành bị Thiên Lôi oanh kích, chết vô số, lão đạo ở trong miếu Quan Đế nói đó là dấu hiệu nước sinh yêu nghiệt.

Sáng nay đám người Vân Kỳ trở về đi khăm nơi lan truyền, nói thiếu gia là yêu nghiệt...!Còn nói thiếu gia ngồi trên tảng đá nói chuyện với lợn rừng tinh.

Lão nô không tin đâu, có điều hương dân ngu muội, nên mời lão đạo trong miếu Quan Đế trừ tà cho thiếu gia thì hơn.”Vân Nương lo lắng nhìn nhi tử cuộn mình ngủ trên giường: “ Chuyện xảy ra ban sáng quá bất ngờ, ta cũng vừa mới tỉnh lại, có một điều Vân Kỳ nói không sai, buổi sáng Chiêu Nhi đúng là ngồi cùng con lợn rừng lớn, hình như đang nói chuyện với nó thật, ngươi nói xem...”Vân Phúc nói hết sức dứt khoát: “ Mời đạo gia trừ tà cho thiếu gia là để cho người ngoài nhìn thôi, thiếu gia khai trí với Vân thị mà nói là chuyện vui bằng trời.

Cho dù yêu tinh nhập thể, chỉ cần có thể sinh con đẻ cái cho Vân thị ta thì có là gì, năm xưa lão nô theo lão thái gia chinh đông chinh tây, có chuyện gì chưa thấy? Tuy chuyện này hơi quái một chút, chỉ cần còn lão nô, chúng không khơi lên được sóng gió gì đâu.”Vân Nương yêu thương dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má bầu bầu mịn màng của nhi tử: “ Ta không thấy con ta có chỗ nào không ổn, chẳng qua là cái thằng bé này tính tình cô độc, từ lúc nó gọi ta một tiếng mẹ, gọi vào tâm khảm ta rồi.

Mời đạo sĩ tới nhà không phải không được, chỉ là cái miệng đám người Vân Kỳ quá ác độc.”“ Trước kia thiếu gia như thế, lão nô cũng mặc cho chúng bữa bãi, dù sao chuyện bày ra đó, thiếu gia không cách nào kế thừa gia nghiệp, kiếm một huynh đệ thân thiết quản lý gia nghiệp, thuận tiện chiếu cố thiếu gia cũng không tệ, nên lão nô mới mắt nhắm mắt mở.

Giờ thì khác, thiếu gia có tâm trí, chúng chớ hòng vượt quy củ, mạch gia chủ chưa tới lượt chúng xen vào, việc này lão nô tự có chủ trương.


“ Vân Phúc nói câu này đầy khí thế, đâu giống lão già gần đất xa trời, mà tựa vị tướng quân thân kinh bách chiến:“ Đuổi đi là được.

“ Vân Nương khẽ thở dài: “ Dù sao cũng là người Vân thị, ta không muốn phụ thân Chiêu Nhi ở âm ti khó xử.”“ Vâng, phu nhân.”Vân Phúc gật đầu đang định đi thì nghe Vân Chiêu nằm sau lưng Vân Nương lẩm bẩm: “ Mẹ, đừng đuổi họ đi, bọn họ rất đáng thương.”Vân Nương không ngờ nhi tử còn chưa ngủ, đưa mắt ra hiệu với Vân Phúc.“ Vâng, thiếu gia nói đúng lắm, nay đạo tặc Thiểm Tây nhiều như rươi, nếu nhà họ rời khỏi Ngọc Sơn thì chỉ có đường chết.

Lão nô sẽ bảo hắn ngậm miệng, không đuổi đi.

“ Vân Phúc thi lễ rồi lui ra ngoài:“ Con giống cha con, cứ tốt quá mức.

“ Vân Nương kéo chăn lên cho con, lòng đầy tin tưởng cùng kiêu hãnh: “ Ngủ cho ngoan, chọn ngày tốt, mẹ mời một sư phụ tốt cho con.”Vân Chiêu chưa muốn ngủ, nhưng mà cái thân thể nhỏ nhắn quá dễ ngủ, tắm xong một cái, toàn thân dễ chịu, hơn nữa bỏ đi được một tâm sự trong lòng, chóp chép miệng mấy cái thiếp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.