“ Chuyện này không liên quan tới thông minh hay không, mà liên quan tới gia thế của ngươi.
Nếu Vân thị ngươi đời này lấy canh độc truyền gia, sau ba tới năm đời nếu đời đời thông minh, có thể đạt tới trâm hoa tiến sĩ, còn muốn đạt tới trạng nguyên là tuyệt đối không thể.
Huống hồ trên đời này người tài như cá diếc qua sông, đếm không xuể, ngươi có chút khôn sớm có đáng gì.
“ Từ Nguyên Thọ nhìn Vân Chiêu thương hại, ngữ khí mang theo một vẻ u uất âm trầm, khiến người ta cảm thấy ông ta nhất định đã từng có một đoạn quá khứ đau thương:Vân Chiêu mặc dù chưa hiểu thời đại này không rõ hết hàm ý trong đó, nhưng nghe ra được, y không có hi vọng, giỏi tới mấy cũng vô nghĩa, bất bình nói: “ Đó là chuyện bất công.”“ Thói đời này chưa bao giờ có công bằng, muốn công bằng phải có thực lực.”“ Con học được Tam Tự Kinh trong một canh giờ còn có thể đọc thuộc lòng.”“ Rất nhiều người làm được như thế, trong một ngày đọc thuộc làu làu Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn, mỗ cũng thấy rồi, hơn nữa người ta còn viết đẹp hơn ngươi cả trăm lần.
“ Từ Nguyên Thọ mỉm cười đả kích Vân Chiêu:“ Nhất định là biết trước khi đi học rồi.
“ Vân Chiêu làu bàu:Từ Nguyên Thọ nhìn bộ dạng tức tối của Vân Chiêu không nhịn được cười: “ Không có đâu, tiên sinh đọc một lần là hắn đã biết, còn về viết chữ là dùng que gỗ viết lên đĩa cát theo tự thiếp.”Vân Chiêu á khẩu, nhưng vẫn không phục: “ Người đó hiện giờ làm gì? Có phải là làm quan lớn không?”Tử Nguyên Thọ đặt tay lên đầu Vân Chiêu: | Người đó nửa đời nghèo túng, chẳng làm được việc gì, cuối cùng trở thành tiên sinh của ngươi.”Vân Chiêu hơi choáng, không đùa chứ? Còn Từ Nguyên Thọ tựa hồ tâm tình không tốt, đẩy cửa một mình đi ra ngoài sân, dáng lênh khênh mà cô độc.Tiên sinh vừa đi, Vân Nương liền từ ngoài vội vàng chạy vào, không có quản gia ở bên, nàng không gặp nam nhân bên ngoài.Trước tiên nàng lật xem chữ viết như giun dế của Vân Chiêu, mày nhíu lại, hỏi ngay: “ Tiên sinh đã dạy con cái gì rồi?”“ Tam Tự Kinh ạ.”“ Học được chưa?”“ Học được rồi, con học thuộc lòng luôn.”“ Vậy có biết nhân, nghĩa, thành, kính, hiếu trong sách là gì không?”Vân Chiêu mở to mắt nhìn mẹ: “ Con mới học được một canh giờ, còn bị hai con ngan trắng mẹ nuôi mổ cho toàn thân tím bầm, có thể thuộc làu Tam...” Lời còn chưa dứt thì gáy đã bị người ta bợp một phát thật mạnh.“ Biểu ca con là Tần Lương đã bắt đầu làm câu đối rồi.”Vân Chiêu lắc cái đầu bị đánh ù đi: “ 20 ngày trước con vẫn là thằng ngốc...!Á...”Vừa mới nói đã ăn thêm một cái bợp nữa.“ Đó là do con giả vờ, con lười biếng bao năm, giờ phải chăm chỉ! Mẹ sẽ bảo Phúc bá đi tìm tiên sinh, để tiên sinh đốc thúc con nhiều hơn.” Mẹ tới nhanh, đi cũng nhanh, Vân Chiêu vẫn còn thấy đầu óc váng vất thì mẹ đã đi mất rồi.Đây là một cảm giác vô cùng quen thuộc, Vân Chiêu không phải lần đầu nhận sự kỳ vọng mong con hóa rồng này.Chỉ là lần này càng mãnh liệt hơn.Sớm biết trở nên thông minh sẽ gặp phải những chuyện này, y cho rằng cứ làm thằng ngốc mỗi ngày chơi với lợn rừng cho nhẹ nhõm.Chép một trăm lần, Tam Tự Kinh có tới một nghìn một trăm hai mươi hai chữ, một trăm lần là...!Cái bút lông mềm oặt không chịu nghe theo chỉ huy, viết vài chữ thôi đã thấy cổ tay hết sức khó chịu, Vân Chiêu lại bắt đầu hối hận.Vì thế khi Vân Chiêu ở dưới ngọn đèn ngáp tới cái thứ mười thì hai nha hoàn sớm đã nằm trên cái giường nhỏ trong góc phòng ngủ bất tỉnh nhân sự, còn Vân Nương ngồi bên cạnh hai mắt mở to như chuông đồng nhìn chằm chằm nhi tử viết chữ.Ánh đèn dầu tù mù chiếu lên khuôn mặt của Vân Nương, chẳng lấy có chút ôn nhu nào cả.Viết xong chữ cuối cùng, Vân Chiêu ngã người ra giường ngáy khò khò luôn.Vân Nương lần này không đánh thức Vân Chiêu, nhìn chữ nhi tử viết, mặc dù vẫn khó coi như cũ, có điều ít nhất cũng trông ra chữ rồi.Cởi quần áo dày bên ngoài cho con, đẩy vào trong ổ chăn đã được ủ ấm trước đó, cúi đầu hôn lên chấm chu sa trên đầu nhi tử, Vân Nương xuống giường cầm đèn dầu về phòng nghỉ ngơi.Không còn đèn dầu nữa, trong phòng lập tức đen xì xì, cửa sổ dán giấy bìa dày, ánh sáng rất khó chiếu vào, Vân Chiêu dù mở mắt to tới mấy, trước mắt vẫn cứ tối đen, đúng vậy, y chưa ngủ, mắt mỏi nhừ, nhưng đầu đầy chặt suy nghĩ nên mắt vẫn mở thao láo.Một tiểu nha hoàn trong mơ gọi mẹ, đứa còn lại thì nghiến răng ken két, Vân Chiêu trong lòng đầy chán nản.Còn tưởng rằng ở đây có thể sắm vai thiếu niên thiên tài, trải qua buổi học ngày hôm nay mới phát hiện mình không có quá nhiều ưu thế, ít nhất là ở con đường học vấn là thế.Không thể nào kiếp trước là học sinh cá biệt, tới thế giới khác thành học sinh ưu tú, điều đó hoàn toàn không hợp lý.Đọc sách...!Xem ra đúng là cần thiên phú thật.Không được rồi, mình phải phân tán hỏa lực thôi, nếu không bọn họ đem hết mọi sự chú ý đặt lên người mình, mình còn sống thế quái nào được nữa.Có so sánh mới biết cao thấp, phải để mẹ thấy những đứa bé khác của Vân thị đều là bọn ngốc, mình mới còn đường sống...!Tuyệt đối không thể để Lão Từ chỉ dạy một mình mình, ông ta là thiên tài trong thiên tài, mình là thiên tài giả, cứ thế này sớm muộn gì cũng lộ tẩy.Hai thằng ngốc nhà Vân Kỳ có vẻ được đấy, mẹ vừa giáo huấn cái nhà đó, chắc là không có gan phản bác mình, có điều đọc sách là chuyện vất vả mà chẳng được gì, chẳng biết thái độ của chúng là gì.Đám quỷ nghèo đó đoán chừng là không có tiền nộp tiền học đâu, bực thật, chẳng lẽ mình phải đóng tiền giúp chúng.Đầu óc Vân Chiêu hoạt động một hồi liền không kháng cự lại được cám dỗ của cơn buồn ngủ, ngủ say tít.Khi gà vừa mới gáy lần đầu, Vân Nương lôi Vân Chiêu từ trong chăn ấm ra, lúc này Vân Chiêu bất kể mẹ gọi thế nào vẫn ngủ say như chết.
Hết cách, Vân Nương đành gọi hai nha hoàn đã dậy, cùng giúp Vân Chiêu mặc quần áo.“ Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê, chánh thị nam nhi độc thư thì.
“ Vân Nương vừa giúp nhi tử mặc áo, vừa lẩm bẩm, rất không hài lòng với sự lười biếng của nhi tử:“ Khanh hôi vị lãnh Sơn Đông loạn, Lưu Hạng tòng lai bất độc thư.
“ Vân Chiêu đang lơ mơ làng màng, nghe thấy có người đọc thơ, tiềm thức trả lời một câu:“ Con vừa nói cái gì thế? “ Vân Nương còn chưa nghe rõ, ngẩn người hỏi:Vân Chiêu rùng mình một cái, may mà mẹ chưa nghe ra, nếu không mình ăn đòn là cái chắc, tỉnh táo ngay lập tức, vội giang tay ôm lấy cổ mẹ: “ Con không muốn đi học, con muốn ngủ:”Vân Nương không hề nghe rõ nhi tử nói gì, giờ mới nghe được, thấy nhi tử giờ trò ăn vạ, đánh vào mông một cái: “ Học cho tử tế.”“ Mẹ, kiếm vài người cùng học với con được không? Nhé...!Đi mẹ...!“ Vân Chiêu làm nũng, không thấy mình nổi da gà, rất là phục sự vô sỉ của bản thân:Động tác Vân Nương chậm lại, hồi lâu mới nói: “ Con ham chơi muốn kiếm bạn phải không?”Vân Chiêu cười hì hì: “ Đúng ạ.”Đứa bé này từ khi sinh ra đã thui thủi một mình, tới mức làm bạn với mấy con lợn rừng, Vân Nương mềm lòng thở dài, dụ: “ Nếu con chăm chỉ học bài, mẹ sẽ chọn vài người tới học với con.”“ Mẹ, hai đứa ngốc nhà Vân Kỳ rất thích hợp.
“ Vân Chiêu nhân cơ hội kiến nghị ngay:“ Không được, con muốn chúng tranh gia nghiệp với con à, không thể được, nhà Vân Kỳ không được.
“ Vân Nương gạt ngay ý kiến này:Vân Chiêu ưỡn ngực vỗ bồm bộp:” Mẹ, con giỏi hơn chúng.”Vân Nương nhìn nhìn nhi tử chằm chằm, cuối cùng không địch lại đôi mắt to tròn lấp lánh siêu cấp đáng yêu, do dự nói: “ Tương lai con đừng hối hận đấy.”(Chú: Vân Nương đọc bài "cần học" khuyên cần cù đọc sách - canh ba thắp đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách.
Vân Chiêu đáp lại bằng bài "phần thư" nói chuyện Lưu Bang với Hạng Vũ làm gì có ai đọc sách - hố tro chưa nguội Sơn Đông biến.
Lưu, Hạng đọc sách được mấy hàng.
).