Minh Thiên Hạ

Chương 369-370: 369: Hai Vị Hôn Thê 1 - 370: Hai Vị Hôn Thê 2



369: Hai Vị Hôn Thê 1


“ Lấy người khác à? Bà bà của ta điên rồi!” Tiền Đa Đa xem thư xong của Vân Nương liền đá nhào cái bàn thấp trước mặt, chiếc đàn tranh cũng bị đá bay, rơi xuống đất tinh một cái, thế là cái dây đàn quý giá đứt rồi, mặt đàn bằng gỗ đồng cũng có vài vết nứt:Cú đá này của nàng chứa đựng rất nhiều cảm xúc, mừng rỡ, bất ngờ, hạnh phúc, rồi cùng thất vọng, bất bình, vốn nàng không có hi vọng chính thức gả cho Vân Chiêu, cùng lắm chỉ là ả tiểu thiếp khiêng về qua cửa nhỏ, thậm chí là chẳng được khiêng kiệu, vì vốn là đại nha hoàn của Vân thị, chẳng cần tổ chức hôn sự, Vân Chiêu tùy tiện kéo nàng lên giường thế là xong việc.

Nhờ nàng bỏ không biết bao nhiêu công sức ra ở đông nam này, phải giao thiệp với những tên quan tham lam như con lợn tởm lợm, phải nói cười đám công tử đáng ghét như ruồi nhặng, còn nguy hiểm tới tính mạng, cuối cùng được trưởng bối Vân thị thừa nhận.

Đang lúc tưởng tu thành chính quả rồi mới nhớ ra một kẻ khác, gần như chẳng tốn công sức gì điềm nhiên hưởng đãi ngộ ngang với mình, sao không tức giận.

Hà Thường Thị kinh sợ ôm khung thêu nhìn Tiền Đa Đa dẫm chân lên cái bàn úp ngửa, ngón tay chỉ về phía Phục Ngưu Sơn mắng:” Một ả tặc khấu mà dám tranh nam nhân với ta à, còn là nam nhân ta nhìn trúng từ năm mười tuổi nữa chứ, nằm mơ.

”Vân Xuân đứng dựa cột nhà cười đổ dầu vào lửa:” Ngươi đừng quên, người ta còn có một nha hoàn ngực nở mông cong hỗ trợ.

”Tiền Đa Đa trừng mắt với Vân Xuân:” Đều là nha hoàn, vì sao ngươi lại thành thế này?”Vân Hoa vừa quấn tơ vừa thong thả nói:” Người Vân gia bọn ta đều trông thế đấy, thiếu gia mới là ít giống người Vân gia nhất, là thiếu gia lớn lên sai chứ không phải bọn ta lớn lên sai.

Thiếu gia đáng lẽ phải giống Vân Dương, chân tay lực lưỡng, mặt vuông vức mới đúng, thiếu gia có mỗi cái lông mày của Vân gia, còn lại giống nhà ngoại, thật thiệt thòi cho lão gia.


”Vân Xuân nhảy vào bênh vực ngay:” Nói linh tinh, thiếu gia đâu phải loại nam nhân cần dựa vào mặt kiếm cơm, thiếu gia có bản lĩnh, xấu đẹp không quan trọng, sao ngươi không thích đám nam nhân bôi son bôi phấn trên Tần Hoài ấy.

”Vân Hoa rất bực mình vì đồng bọn ngu ngốc:” Ta đang nói Đa Đa mà, hừm, nếu không phải cô ta từ chối tên Trần công tử đó mời đi ngâm thơ du hành, ta đã mách thiếu gia.

”Sắt đã kiếm được rồi, tên Trần công tử tất nhiên là hết giá trị lợi dụng, bất kể hắn mới đi vẽ tranh, nghe hát, hội thơ gì Tiền Đa Đa đều cũng từ chối, lần cuối cùng hắn mời nàng còn lấy lý do ăn đồ không sạch sẽ bị tiêu chảy:” Sớm muộn gì ta cũng rút lưỡi ngươi, về không được nói linh tinh với thiếu gia đâu đấy.

”Vân Hoa bĩu môi:” Chuyện đó đợi ngươi thành thân với thiếu gia rồi hẵng nói, có điều có thiếu gia che chở, ngươi chẳng làm gì được bọn ta đâu.

”Tiền Đa Đa dọa:” Đợi ta về thành thân rồi, ta sẽ xây một tiểu viện tử trong đại trạch viện, sau đó lại nuôi hai con ngan lớn, ai vào cũng được, không cho hai đứa ngốc các ngươi vào.

”Vân Hoa đâu sợ bọn ngan nữa, nó lên mười thiếu gia lén dạy nó đá bọn ngan rồi:” Ngan do phu nhân nuôi gặp ta đều ngoan ngoãn, ngươi nuôi ngan cẩn thận ta đem đi hầm.


Còn nữa, ngươi chưa thành thân, vừa nãy còn gọi bà bà cái gì, đồ không biết xấu hổ ! ”Hà Thường Thị bây giờ đã có hiểu biết kha khá về quan hệ quái lạ của ba cô nương bề ngoài là chủ phó này rồi.

Hai đứa ngốc thì trước kia hầu hạ đại thiếu gia, lớn lên cùng đại thiếu gia, vì vấn đề tướng mạo nên không trở thành thông phòng nha hoàn, ỷ vào được đại thiếu gia chiều, lão phu nhân không quản, bản thân lại ngốc, dần dần mất đi bộ dạng nha hoàn.

Chuyện này đối với người thường xuyên ra vào đại trạch viện như Hà Thường Thị mà nói không tính là lạ, khi thân thể đại thiếu gia đang trưởng thành, tất nhiên là không cho gần nữ sắc, kỳ thực nha hoàn bên cạnh đại thiếu gia nhà phú quý thì chẳng có mấy đứa nào xinh đẹp, ngược thứ tử lại luôn có nha hoàn đẹp nhất, đây là một trong số bí mật u ám của đại trạch viện mà thôi.

Mới đầu Hà Thường Thị còn cho rằng hai nha hoàn gia sinh tử này xem thường Tiền Đa Đa xuất thân thanh lâu, tiếp xúc lâu rồi bà mới nhận ra, hai nha hoàn này thuần túy là đứa ngốc mồm thối không biết nói chuyện.

Trời ơi, sao loại nha hoàn đó vẫn sống sót được trong đại trạch viện chứ? Đáng lẽ sớm bị đánh chết mới đúng.

Ngoài ra, cũng chính là hôm nay bà ta mới phát hiện ra Tiền Đa Đa không ngờ là cao nhân thân thủ không hề tệ chút nào.

Một cái đán tranh gỗ đồng, thêm vào cái bàn thấp gỗ đàn, thêm vào một cái bình chứa đầy nước, một cái lư hương bằng đồng, vậy mà bị Tiền Đa Đa đá nhào luôn.

Nhớ tới khi dọn dẹp phòng Tiền Đa Đa, bà nhìn thấy mấy thứ đao kéo kỳ quái, hai cây hỏa súng lớn treo tường, Hà Thường Thị thấy mình phải nhận ra sớm mới phải.

Chỉ huy Vân Xuân lật lại cái bàn đổ, bảo Vân Hoa đem cái đàn học vứt đi, đích thân mình bày lại bình nước sạch, thay hương thơm trong lư, nhìn Tiền Đa Đa có vẻ buồn bã, Hà Thường Thị nói nhỏ:” Đa Đa tiểu thư có nhiều người dưới quyền, hay là ! ”Tiền Đa Đa hiểu ngay bà ta muốn nói gì, lắc đầu:” Bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu đi, chưa nói có thể thành công hay không, nếu ta thực sự làm thế, sau này không thể bước qua đại môn Vân thị chứ đừng nói tới làm nữ chủ nhân, đây chắc chắn là đường chết.

”Hà Thường Thị vội vàng vả miệng:” Cái mồm thối, cái mồm thối.

”Vân Hoa đi vứt bàn thế nào đem về đ ĩa quít, vừa bóc vừa nói:” Không được đâu, Phùng Anh võ công cao cường, ba bọn ta cộng lại không phải là đối thủ.

”Tiền Đa Đa nhìn đôi tay trắng nõn nà của mình:” Ta đã quá để ý tới dung mạo, năm xưa luyện võ trên thư viện, ta sợ bị chai tay, cho nên dùng nước thuốc ngâm tay, bỏ đi một lớp da, cho nên tay mới thành bộ dạng này.

Phùng Anh thì khác, cô ta có thể một tay giữ cành cây, hai chân trợ lực là có thể dễ dàng leo lên đại thụ.

Hừ, cô ta thích leo cây như thế, vì sao không đầu thai thành khỉ?”“ Hoa Hoa, ngươi đi giục đám Tam thúc chuẩn bị xe ngựa đi, chúng ta phải về thôi, bất kể thế nào ta cũng phải về trước con khỉ đó.


”Hoa Hoa đi một lúc quay về nói:” Ngươi xuất hành quá phiền phức, Nam Kinh không thuộc địa giới huyện Lam Điền ta, dọc đường phải an bài chuyện bảo vệ rất phiền toái, giờ truyền lệnh, sáng mai mới có thể an bài xong mọi chuyện.

”Tiền Đa Đa vỗ bàn: “ Ta có thể mặc giáp cưỡi ngựa.

”Hoa Hoa nhìn vòng eo mỏng manh của Tiền Đa Đa, bĩu môi: “ Quên đi, ngươi căn bản không biết cưỡi ngựa là gì đâu, ngươi tưởng ngồi lên lưng ngựa cho ngựa chở đi thì gọi là biết cưỡi ngựa à? Còn là kiểu ngồi lệch quý phụ vớ vẩn của ngươi nữa, ngồi chẳng vững đòi cưới ngựa chạy 2000 dặm?”“ Ta còn chẳng muốn cưỡi ngựa nữa là, yên ngựa sẽ cọ cho mông ngươi toạc da chảy máu, về nghỉ nửa tháng chưa lành, ngoan ngoãn cùng bọn ta ngồi thuyền, sau đó ngồi xe ngựa đi.

”Tiền Đa Đa nghe vậy không dám nhắc tới chuyện cưỡi ngựa nữa, năm xưa nàng sợ cưỡi ngựa làm chân bị cong, nên tập đối phó cho có, nóng ruột đi qua đi lại trong phòng, không cần biết đi ngựa hay đi xe, nàng phải về trước Phùng Anh.

Nàng được Vân Chiêu giao quyền chỉ huy thám tử cả vùng đông nam này, nên tin tức rất linh hoạt, hơn nữa đám học sinh từ thư viện ra có ai không cung kính gọi nàng một tiếng Đa Đa sư tỷ, đó là nhờ nàng nhiều năm gây dựng quan hệ, bởi thế rất ít chuyện ở huyện Lam Điền qua mắt được nàng.

Thế nên nàng biết rất rõ hiện giờ Phùng Anh bị Tả Lương Ngọc vây ở trong Phục Ngưu Sơn, muốn ra được không phải chuyện đơn giản, nên tuy cô ta ở gần hơn mình nhưng không ích gì, muốn bình yên đi đường lớn về thì cần Vân Chiêu đánh tiếng với Tả Lương Ngọc mới được.

.

370: Hai Vị Hôn Thê 2


Nghĩ thế Tiền Đa Đa thấy mình không cần vội vội vàng vàng về nhà làm gì, nàng phải mang theo thật nhiều hàng hóa tài vật trở về thật long trọng mới được.

Tới khi đó chủ phó Phùng Anh như hai đứa ăn mày tới nhà ăn xin, còn nàng thì kéo theo xe lớn xe nhỏ về, nói không chừng lúc gặp phu nhân, nàng có thể làm ra vẻ rộng lượng thưởng cho hai con quỷ nghèo đó một đ ĩnh bạc.

Tiền Đa Đa càng nghĩ càng vui vẻ, lập tức đi lục rương bạc của mình, nàng chuẩn bị tìm hai đ ĩnh bạc không lớn, không nhỏ, không quá thuần, trông xấu xấu méo mó để thưởng cho Phùng Anh và Tiểu Sở.

Tìm mãi, tìm mãi ... Nàng tựa hồ nhìn ra cảnh mình ném bạc cho phủ phó Phùng Anh, mình nên dùng tư thế nào thể hiện khinh bỉ lẫn rộng lượng của mình nhỉ ... Bất giác cười thành tiếng mà không nhận ra.

Vân Xuân đánh miệng cho Hà Thường Thị:” Bà xem đi, nữ nhân không thể có nam nhân, sau khi có nam nhân rồi thì thông minh tới mấy cũng biến thành ngốc.”

Hà Thường Thị đã quen với phát ngôn kinh người của hai nha đầu ngốc này rồi, bà ta là người lão đời, nhìn càng sâu xa hơn Xuân Xuân Hoa Hoa.

Vân thị đương gia lão phu nhân chuyên môn gửi thư cho Tiền Đa Đa, cảnh báo nàng không được ở ngoài quá lâu, nếu không hon sự sẽ có biến cố.

Điều này chứng tỏ là gì.

Điều này xuất thân của Tiền Đa Đa không phải là vấn đề quá lớn, chỉ cần quay về, hôn sự này sẽ là chuyện chắc chắn.

Hà Thường Thị thấy Tiền Đa Đa mất bình tĩnh như thế không phải vì sự uy hiếp của nữ nhân tên Phùng Anh kia, mà là bản chất vấn đề này ... Lão phu nhân gọi nàng về thành hôn, vì Tiền Đa Đa trước kia tự ti về thân phận của mình, không dám tin mình có cơ hội cạnh tranh công bằng như thế.

Tiền Đa Đa vùi đầu lục lọi tiền một hồi, ngẩng đầu lên nói với Hà Thường Thị:” Ta muốn lụa, vải, tơ tốt nhất ở thành Nam Kinh, ta muốn làm áo cưới trên đường về ... Hà Thường Thị, ta muốn bà đi làm ... Ta còn muốn đi thắp hương cho cha mẹ, nói với họ nữ nhi của họ sắp xuất giá rồi ... Gả cho nam nhân tốt, rất yêu thương ta ... Bảo họ không phải lo cho ta, ta sẽ sống an khang hạnh phúc, sinh con đẻ cái ....”

Nói tới đó từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt đẹp chảy ra, lần này nàng không ch ảy nước mũi, chỉ có nước mắt, chỉ là nụ cười không phai trên môi.

…….. ………


Phùng Anh bế một cô bé nho nhỏ, nhìn về phía huyện Lam Điền trầm mặc đã lâu lắm rồi, gương mặt hao gầy rất nhiều, càng thêm thanh lệ thoát tục.

Tiểu Sở ở bên đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng, dậm chân nói:” Tiểu thư, mai chúng ta đi luôn thôi, chuyện ở đây đã có Hồng nương tử rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Phùng Anh thở dài: “ Thời gian lão phu nhân cho quá eo hẹp, giờ Phục Ngưu Sơn tới thời khắc sinh tử tồn vong, làm sao ta cả thể vứt bỏ tất cả, trở về thành thân cho được.”

“ Sao lại không được, nô tỳ nhìn rõ rồi, người Phục Ngưu Sơn muốn thoát vây, chỉ còn cách chạy về huyện Lam Điền thôi.”

“ Không được đâu, huyện Lam Điền đã tự thành một mạch riêng, những người này của chúng ta không chen vào được.”

Tiểu Sở ngây người, rồi nhận ra tiểu thư nhà mình nói không sai, người huyện Lam Điền rất kiêu ngạo, nếu mình bỏ chạy như ăn mày thế này người ta sẽ coi thường, không dùng tới bọn họ, tới đó rồi ngoài gây thêm rắc rối thì không được tác dụng gì: “ Tiểu thư, dù là thế tiểu thư cũng không nên bỏ qua mối nhân duyên tốt này, Vân Chiêu mặc dù rất giảo hoạt, làm bằng hữu thì không đáng tin, nhưng làm trượng phu thì hình như có trượng phu như vậy không lo bị ai ức hiếp.”

“ Vân Chiêu cũng rất ích kỷ, nhưng chỉ cần tiểu thư gả cho y rồi, vậy là người mình, như thế y mới chú tâm tới chuyện tiểu thư, chứ không phải bỏ mặc tiểu thư tự sinh tự diệt thế này.”

Cô bé ngồi trong lòng Phùng Anh rất nghịch ngợm, không chịu yên chút nào, hai bàn tay ngắn ngủn mũm mĩm cứ vươn cao, muốn tóm lấy lọn tóc trên đầu nàng nghịch.

Phùng Oanh cúi đầu nhìn cô bé tên Doanh Doanh này, người khác không hiểu nàng, nàng không phải muốn làm nữ đại tướng quân, cũng không phải muốn làm ra sự nghiệp gì, nàng chỉ muốn cho những đứa bé này một tương lai tốt hơn.

Nàng không muốn dựa vào ai làm việc đó, dựa vào người khác làm sao có thể yên tâm chắc chắn được, đó là bài học của nàng khi ở Mã thị đất Thục.

Tiểu Sở nói mãi mà không thấy tiểu thư nhà mình có phản ứng gì, sốt hết cả ruột: “ Tiểu thư, người có nghe thấy nô tỳ nói gì không, nếu người không về, vậy chỉ còn Tiền Đa Đa với Vân Chiêu thôi, cô ta sẽ đắc ý lắm, chuyện gì cũng có thể nhịn, riêng chuyện này không thể nhịn.”

Phùng Anh cười nhẹ, đưa tay bẹo gò má gầy gò của Tiểu Sở: “ Ngươi lại trở thành xinh đẹp rồi.”


Tiểu Sở chán nản, mỗi lần nàng tích góp được ít thịt ở Vân thị là chẳng bao lâu lại không còn: “ Tiểu thư, người nói xem, rốt cuộc chúng ta chịu khổ để làm gì?”

Phùng Anh lấy áo choàng bọc lấy thân thể nhỏ nhắn của cô bé: “ Trước kia là vì gìn giữ sự kế thừa của Thích Gia quân ta, nay là vì để quan phủ cho bách tính Nam Dương một câu trả lời, sau nữa là để bách tính nơi này có được cuộc sống như ở huyện Lam Điền. Thích Gia quân ta suy tàn rồi, nhưng tinh thần chưa tiêu tan.”

“ Bằng vào cái gì chúng ta đổ máu tác chiến nhưng bị đối xử bạc bẽo, bằng vào cái gì cũng ta vất vả cầy cấy lại không được hưởng thụ thứ mình làm ra, bằng cái gì chúng ta chỉ muốn sống yên phận lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thật không công bằng.”

Phùng Anh nói liền một hơi, từ từ bình tĩnh lại, không phải khắp thiên hạ chỉ có bất công, ít nhất còn có Vân thế huynh, ở huyện Lam Điền, nàng thấy mình được tôn trọng. Vân chiêu giúp đỡ nàng rất nhiều, nhưng không bao giờ nói ra lời muốn thu nạp những người bọn nàng, đó là điều khiến nàng kính phục.

Lần đầu tiên nàng biết nhung nhớ một nam nhân là nhớ tới Vân Chiêu, nhớ tới sự rộng lượng của y, nhớ tới sự uyên bác cùng dí dỏm của y ... Chỉ là những nhớ nhung đó thường ngày bị nàng đè nén xuống.

Nếu được gả cho Vân Chiêu, nàng tin lúc đó nàng sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng trước đó nàng phải phá được thiên la địa võng của Tả Lương Ngọc đã.

Tiểu Sở nhìn tiểu thư nhà mình đầy ái ngại, nàng không nghĩ nhiều như thế, nên không biết nói thế nào, phụng phịu lẩm bẩm: “ Nô tỳ còn muốn sớm ngày về huyện Lam Điền vỗ béo, xem ra còn phải đợi rồi.”

Phùng Anh bật cười, tự tin nói: “ Nhịn chút đi, ngày đại hôn của ta, ngươi sẽ ăn thỏa thích, sẽ có những món ngon ăn mãi không hết.”

Tiểu Sở đón lấy cô bé từ trong lòng Phùng Anh, cô bé hết sức tự nhiên vùi đầu giữa hai bầu ng ực tròn trịa của nàng tìm kiếm, tay bóp bừa bãi làm nàng thấy nhộn nhạo: “ Mẹ muội đuổi theo cha muội rồi, không có sữa đâu. “ Rồi quay sang hỏi Phùng Anh: “ Cái tên Lý Tín đó rốt cuộc làm sao thế, lúc này rồi mà còn chạy lung tung, không sợ bị Tả Lương Ngọc bắt hay sao?”

Phùng Anh lạnh lùng nói: “ Hắn đang bỏ chạy, Hồng Nương Tử hai lần cứu hắn khỏi đại ngục, lần đầu tiên người ta không muốn tham dự tạo phản, cho rằng làm thế là thoát được kiếp nạn, có thể tiếp tục làm phú gia công tử. Ai ngờ quan phủ không bỏ qua cho hắn, nhốt vào ngục tử tù, Hồng Nương Tử lại cứu hắn, hắn không còn đường nào khác nên mới theo chúng ta, nhưng lấy cái tên giả là Lý Nham.”

“ Vừa mới vào trong quân, hắn liền đòi quyền chỉ huy, ở chuyện này Hồng Nương Tử vẫn tỉnh táo, không giao cho hắn quân quyền, hắn thấy không có hi vọng gì, thế là bỏ chạy, vứt bỏ cả thê nữ của mình.”

Tiểu Sở nghe vậy phẫn nộ: “ Nô tỳ giết hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.