Minh Thiên Hạ

Chương 374: 374: Hai Vị Hôn Thê 6




“ Bà không nghĩ mà xem, lúc thành thân khả năng cao là ba người chúng ta cùng bái đường thành thân, ta mặc rực rỡ đẹp đẽ, cô ta thì ăn mặc như ăn mày, tới lúc đó người bị chê cười là A Chiêu, để lại số lụa này cho cô ta, ta mặc y phục màu đỏ là được rồi, không cần quá cầu kỳ.” Tiền Đa Đa tất nhiên muốn mặc đẹp nhất, áp đảo Phùng Anh, nhưng nàng không thể không nghĩ xa hơn:Vân Xuân ngồi dựa vào mạn thuyền ngủ gật, lúc này bọn họ đi đường sông rời Nam Kinh, nếu thuận lợi có thể về tới Lạc Dương, nghe vậy làu bàu cái gì đó đại ý nói Tiền Đa Đa chọn y phục còn phiền hơn cả tắm rửa.Người khác nghe không ra, Tiền Đa Đa tai rất tốt đáp ngay:” Sau này không cần ngươi hầu hạ ta tắm rửa.”Vân Xuân dài giọng: “ Ta vốn chẳng muốn hầu hạ ngươi tắm, thiếu gia tắm rửa dễ hầu hạ, lau mông ba cái, lau mặt hai cái là xong, bọn ta chỉ việc giúp thiếu gia gội đầu, nào như ngươi, chỉ riêng nước tắm cho cả đống thứ linh tinh, cả móng chân cắt chưa đủ tròn cũng không hài lòng.”Tiền Đa Đa hé miệng nở nụ cười tươi tắn:” Về điểm này ngươi phải học một chút, phải biết chăm chút bản thân mới dễ gả đi.


Lại đây chọn nào, có hai thếp lụa hợp với các ngươi lắm, còn phải chú ý kiểu tóc, đừng cứ tùy tiện vấn lên đầu một cái là xong, còn phải dùng ít phấn, ngày ta thành thân, các ngươi đi theo giúp ta đấy.”“ Bây giờ trong nhà không như trước kia nữa, ai nấy cứ ăn mặc xanh lét là sao, mỗi lần A Chiêu mặc áo xanh là ta tới giờ còn thấy ngứa răng, một thiếu niên đẹp đẽ là vậy, ăn mặc làm như con cóc.”“ Hi hi, lại còn là cóc béo.

“ Vân Hoa cũng tán đồng nhận xét này, từ khoang thuyền phía sau đi ra, ôm ngay lấy tấm lụa vàng không chịu buông tay, hét lên xí phần:” Của ta.”Tiền Đa Đa ném cho Vân Hoa thếp lụa hai màu:” Ngươi hợp với màu này, lụa toàn kim tuyến vàng rực này chỉ để dùng làm áo cưới.”Vân Hoa không ngốc, ôm chặt lụa vàng:” Sau này ta cũng gả đi, dùng cái này làm áo cưới, giờ ngươi giàu có rồi, không được tranh tấm lụa nát với hai nha đầu nghèo bọn ta.”“Các ngươi mà còn kêu nghèo thì thiên hạ chết đói hết rồi.”Hà Thường Thị nhìn Tiền Đa Đa, Vân Xuân, Vân Hoa tranh giành với nhau, tay ngứa ngáy lắm, bà rất muốn biết mình có phải cũng được tranh một tấm lụa nát không?“ Kiểu dáng áo cưới ta đã nghĩ lâu rồi, ngày thành thân ta sẽ mặc bộ váy đỏ, đội kim quan mẫu đơn, đuôi váy phải thật dài, y phục phải ôm sát người nổi bật vóc dáng của ta cho Phùng Anh mất mặt ...!“ Tiền Đa Đa mắt ánh lên vẻ mơ mộng:Hà Thường Thị nói nhỏ: “ Tiểu thư, làm vậy không hợp lễ đâu.”Tiền Đa Đa nhỏe miệng cười: “ Sao lại không, chính A Chiêu giúp ta thiết kế áo cưới mà, còn vẽ cho ta một bức tranh, rất đẹp.”Vân Xuân, Vân Hoa đồng thanh: “ Ở đâu, vì sao ta không thấy?”Tiền Đa Đa đắc ý chỉ đầu mình: “ Ta giấu ở đây rồi, ngoài ta và A Chiêu, trên đời này không ai biết hết, các ngươi cứ đợi ngày ta thành thân mở to mắt mà nhìn.”…… …….“ Nói như vậy ta về một cái là phải thành thân à”?Ngày hôm đó sau khi bị Vân Tiêu phun nước bọt đầy mặt, Vân Chiêu quên luôn, cho rằng đây là thủ đoạn bức hôn thường dùng của đám trưởng bối, không ngờ khi đội ngũ đi qua thành Tây An, y nghe từ miệng Vân Dương tin tức mình sắp thành thân rồi, không khỏi cuống lên:” Không phải chứ, mẹ ta muốn ta cưới ai?”Vân Dương cười hăng hắc:” Đa Đa và Phùng Anh, cưới cả hai cùng lúc luôn.|Còn may, không phải là mẹ bị bà mai nào nói bùi tai, kiếm bừa cho mình tiểu thư quan hoạn nào đó, sau đó nhốt lại bắt động phòng hợp tác sản xuất em bé, Vân Chiêu và Tiền Đa Đa ao ước ngày này lâu rồi, vốn là chuyện mừng nhưng mà ngoài kế hoạch lại có thêm một người, gãi đầu: “ Sao ta nghe cứ quái gì thế nào ấy.”“ Đại hộ nhân gia chúng ta một lần cưới liền hai người không nhiều ...!không thì ngươi cưới một là được.


“ Vân Dương nhún vai giải quyết nhanh gọn:Vân Chiêu nghĩ một chút nói: “ Cưới cả hai luôn cho rồi, đỡ tốn công.”“ Trong nhà chỉ nhận hai người các nàng, nói cách khác tức phụ ngươi được đi qua đại môn chỉ có thể là hai nàng ấy, sau này nếu ngươi muốn cưới thêm, sẽ vác kiệu qua cửa nhỏ.”“ Không cưới nữa, cưới thêm không phải là cưới lão bà, mà là mưu sát.”Vân Dương thương hại nói:” Ngươi nói không sai, sau này thích thì đi thanh lâu, chớ có mang về nhà, hai nữ nhân mà ngươi sắp cưới đều là loại có thể xé nát người khác, ta không nghĩ trên đời còn nữ nhân nào so được với họ, phu thê ba người các ngươi thong thả chơi với nhau, ai xen vào là xui xẻo.” Nói xong nhìn tường thành cao lớn của thành Tây An, vẻ trầm tư:” Ta có một người bạn từ xa tới, phải đi thăm.”Vân Chiêu rất thông tình đạt lý:” Đúng là nên đi thăm, một năm ngươi cống hiến nhiều tiền cho Minh Nguyệt lâu như thế, bỏ nhiều thời gian ở đó như thế, ít nhiều cũng bồi dưỡng ra chút tình cảm rồi.”Vân Dương xòe tay ra, cười nịnh:” Cho vay đi.”“ Trả tiền lần trước ngươi vay ta đi đã.”“ Lần cuối đấy.”Vân Chiêu thở dài, cho dù câu này y đã nghe mấy lần rồi, nhưng y vẫn kiên định lựa chọn tin tưởng huynh đệ của mình một ngày nào đó sẽ trả tiền đi chơi thanh lâu cho mình.Vân Dương không phải tiền gì cũng lấy đâu, hắn kén lắm đấy, lấy đi mười mấy quả vàng nhỏ, ba hạt châu trong ống tay áo Vân Chiêu, còn bạc nặng ch ịch thì hắn không thèm, Vân đại gia không thể mất mặt như thế.Vân Chiêu tò mò:” Người ta đi thanh lâu đều tìm cô nương trẻ trung xinh đẹp, ngươi lại chuyên môn nộp tiền cho lão bảo tử là sao?”“ Đã qua biển lớn, e gì nước.


Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây” Vân Dương làm ra vẻ trải đời vỗ vỗ vai Vân Chiêu:” Sau này ngươi sẽ lĩnh ngộ thôi, đi đây.” Nói rồi thúc ngựa đi thẳng.“ Thúc không quản hắn à?” Vân Chiêu bất mãn với Vân Tiêu giả câm giả điếc nãy giờ:“ Hắn là chi phụ, cho dù hắn ngủ với một con lợn, chỉ cần hắn thích là được, ta sẽ không nói gì.” Vân Tiêu vừa cưỡi ngựa vừa thong thả hút thuốc, từ lúc vào địa phận huyện Lam Điền, Vân Tiêu canh chừng Vân Chiêu rất kỹ, không rời y nửa bước, bên cạnh luôn có bốn tên hộ vệ mặt lầm lỳ trơ như đá, như sợ y chạy mất vậy.Vân Chiêu rất hâm mộ sự tự do của Vân Dương.Cho nên sau khi về tới nhà y cực kỳ tán đồng kiến nghị của mẹ, đồng thời còn đề xuất với mẹ rất nhiều kế hoạch về hôn lễ, đối diện với vận mệnh không thể phản khác, Vân Chiêu lựa chọn sảng khoái tuân theo.Thái độ này làm Vân Nương vô cùng hài lòng.“ Đa Đa đang trên đường về, Phùng Anh thì thật đáng thương, mẹ hỏi Vân Tiêu rồi, hắn nói đứa bé ấy bị Tả Lương Ngọc vây ở trên Phục Ngưu Sơn, không thể về thành thân được, con đi nói với Tả Lương Ngọc, để nó về, thành thân xong lại tới Phục Ngưu Sơn cho ông ta bao vây tiếp ....”Vân Chiêu cả ngày hôm nay cứ thấy mọi chuyện rất bất thường, làm y nửa vui nửa lo:” Mẹ, bảo Tả Lương Ngọc thả Phùng Anh về thì không sao, vấn đề là vì sao để nàng ấy về tiếp tục cho người ta bao vây?”Vân Nương nghiêm mặt nói:” Lão bà của con đang giành giang sơn cho con, không thể bỏ số nhân mã đó.”Vân Chiêu giọng cao lên mấy phần:” Mẹ nói gì?”Vân Nương quay về phòng trong, cẩn thận ra một cái hộp sơn đỏ, trịnh trọng lấy chìa khóa bên hông mở hộp, bên trong là một chồng văn thư:” Đây là chuyện mà mẹ và Phùng Anh thương lượng với nhau, Phùng Anh dùng kế đuổi tên quỷ đáng ghét Lý Tín đi rồi, nghĩa quân đó giờ là của nhà ta.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.