Minh Thiên Hạ

Chương 389: 389: Bão Trùng Thủ Hư




Tiền Đa Đa chạy mất rồi, Vân Chiêu vẫn ngồi hai tay chống cằm cười như thằng ngốc, cho tới khi nhìn thấy bức tranh chữ dán trên tường có bốn chữ “bão trùng thủ hư” thì nụ cười tắt dần, gương mặt cũng có chút âm u.

Bốn chữ này do Từ tiên sinh viết tặng y, không cần y trang hoàng gì, chỉ yêu cầu y mỗi ngày nhìn một lần, ông cũng sẽ mỗi ngày phái học sinh tới dán cái mới cho Vân Chiêu nhìn.

Đạo trùng nhi dụng chi hoặc bất doanh, trùng khí dĩ vi hòa.

Trùng tức âm dương tương hợp, lưỡng nghi phục quy thái cực, bất biện âm dương chính là bão trùng thủ hư.

Tóm lại câu nói này có nghĩa là khuyên Vân Chiêu tiếp tục ẩn nhẫn, tiếp tục làm vững chắc cơ sở, đợi tích góp thật nhiều mới từ từ phát ra, không nên nôn nóng nhất thời, không nên để d*c vọng làm mờ mắt.

Ông cho rằng sự nghiệp huyện Lam Điền đang tiến hành là lâu dài, gian nan, liên tục, cần mỗi người phải mang thái độ khiêm tốn cẩn thận đối đãi.

Không được vì huyện Lam Điền cường đại mà kiêu ngạo, cũng không thể vì huyện Lam Điền ẩn nhẫn mà lơ là hưởng thụ, phải dùng tâm thái bình thường đối diện, tích lũy từng ngày, trải qua tháng năm ắt sẽ thành sự nghiệp lớn.

“ Chuyện gì cũng dễ, chỉ có Đa Đa là không dễ.

“ Vân Chiêu thở ngắn than dài bò nhoài ra bàn, như vừa rồi, nếu Đa Đa chỉ cần mềm yếu một chút là y đã thành công rồi:Đợi gạo nấu thành cơm rồi thì mới có thể nói một số lời, giờ thì hỏng, Đa Đa rất giảo hoạt, không cho Vân Chiêu cơ hội an bài chuyện của nàng và Phùng Anh.


Có một số lời, nói trên giường hiệu quả tốt nhất !.

Cái mặt rỗ của Từ Ngũ Tưởng đột ngột xuất hiện trước mặt Vân Chiêu, thế là bao nhiêu ý nghĩ ướt át của Vân Chiêu bay biến sạch, nhiều lúc Vân Chiêu nghĩ, tới giờ mình chưa rơi vào xoa hoa hưởng thụ là do tên này thường xuyên làm mất hứng.

“ Huyện tôn, Lý Định Quốc đã theo kế hoạch tới được ngoại vi Trương Gia Khẩu, nhưng hắn gửi tin về, nói bây giờ chưa thể thiêu hủy 50 vạn gánh lương tích trữ ở nơi đó.

” Từ Ngũ Tưởng báo tin:Vân Chiêu hỏi ngắn gọn: “ Lý do?”Từ Ngũ Tưởng không bận tâm tới vẻ mặt hậm hực của Vân Chiêu, đều đều trả lời:” Lý do là đại quân Mãn Thanh nay đã cách Trương Gia Khẩu chừng 700 dặm, vãn trong địa phận Đại Minh, nếu chúng ta đốt lương thảo ở Trương Gia Khẩu, đại quân của chúng ắt sẽ tiếp tục phá phách cướp bóc để bù lại lương thực bị thiếu, hắn muốn đợi cho khi quân đội Mãn Thanh tới gần Trương Gia Khẩu mới tiền hành thiêu hủy.

”“ Vậy Trương Quốc Phượng nói sao?”“ Trương Quốc Phượng đóng dấu lên văn thư của Lý Định Quốc, nói cách khác hắn đồng ý với Lý Định Quốc dùng kế tuyệt lương ép Mãn Thanh phải từ bỏ bách tính chúng cướp được.

”Vân Chiêu trầm ngâm:” Hắn có xét tới khả năng Kiến Nô không quan tâm tới bách tính có lương thực hay không không?”“ Lý Định Quốc cũng không quan tâm ạ, hắn chỉ muốn giảm thiểu thời gian đại quân Mãn Thanh dừng lại thành Quy Hóa mà thôi.

”“ Ài, tên này đúng là thứ súc sinh mà ! ”Là một vị tướng quân, sách lược của Lý Định Quốc chắc chắn là chính xác, muốn hắn dẫn tám trăm kỵ binh đâm đầu vào bản trận Kiến Nô, huyết chiến tiêu hao sinh lực địch là chuyện chỉ người coi mạng bách tính hơn mạng mình như Lô Tượng Thăng mới làm ra, tuyệt đối không phải chuyện loại như Lý Định Quốc làm ra được.

Lô Tượng Thăng sau trận chiến Cự Lộc, mặc dù phải lui hơn 60 dặm, nhưng vẫn không chịu buông tha, bám lấy đuôi đại quân Nhạc Thác, tiếp tục truy kích.

Tiểu đội nhân mã giao phong là chuyện mỗi ngày, thậm chí một ngày đánh vài trận, hai bên đều đánh tới say máu rồi.

Lực lượng của Vân Chiêu ở Hà Bắc không cách nào chi viện cho Lô Tượng Thăng, còn binh mã đông đảo của Đại Minh ở phương bắc thì tụ lại ở quanh kinh sư, cả vùng Hà Bắc rộng lớn chỉ còn đội quân thiếu thốn đủ bề của Lô Tượng Thăng đối chiến với Kiến Nô.

Cứ nghĩ tới Lô Tượng Thăng, tâm tình của Vân Chiêu lại trở nên nặng nề.

Mười ngày trước hai quản gia Lô thị quỳ dưới chân Vân Chiêu xin y chi viện khẩn cấp cho lão gia nhà mình ít quân dụng, bọn họ nguyện phản bội Lô thị thành nô phó vĩnh viễn cho Vân thị, chết cũng không nuối tiếc.

Yêu cầu quái dị.

Vì gia chủ bọn họ nguyện phản bội gia chủ, đúng là chẳng theo kiểu tư duy nào, nhưng người Lô thị không nghĩ thế, thứ chứa trong đầu họ không giống người khác.

Nếu ở nơi khác bị người ta coi là kẻ điên đuổi ra ngoài rồi, nhưng ở chỗ Vân Chiêu thì lại có thị trường, không phải bởi vì y tôn kính con người Lô Tượng Thăng, tất nhiên là y có tôn kính ông ta, nhưng khiến y đồng ý là vì biết mỗi viên đạn pháo, mỗi mũi tên, mỗi thanh đao, cuối cùng thành thứ đoạt mạng Kiến Nô, hơn nữa không lo bị lãng phí chút nào.


Hiện giờ các lực lượng của Vân thị đều tập trung ở thành Quy Hóa, vì thế tiêu hao được bất kỳ lực lượng Kiến Nô nào, y cũng vui vẻ làm.

Bây giờ chuyện sản xuất thuốc nổ ở Vân thị đã thành dây chuyền rồi, chẳng những chất lượng cao, số lượng còn cực lớn.

Thậm chí được Vân Chiêu ngầm cho phép, quản lý quân khí của huyện Lam Điền bắt đầu ngầm bán thuốc nổ ra ngoài, thuốc nổ mà Lý Hồng Cơ dùng ở Khai Phong là mua ở chợ đen Đồng Quan.

"Các ngươi mang đi được bao nhiêu thì cứ mang.

"Đó là nguyên văn lời Vân Chiêu trả lời quản gia Lô thị, thứ có thể mang đi không giới hạn ở vũ khí, mà còn có lương thực với vật tư quân dụng.

Thế là hai quản gia tội nghiệm không kịp ăn một miếng cơm mừng mừng tủi tủi chạy đi lấy đồ, Vân Chiêu rất sợ họ sau khi giao đồ cho Lô Tượng Thăng xong hô một câu "xin lỗi tổ tiên", sau đó tuốt gươm tự sát.

Loại chuyện này người nhà khác chưa chắc làm ra được, nhưng mà người Lô thị khó nói, chủ nào phó nấy dùng trong trường hợp này không sai chút nào.

Đem so với họ, Vân Chiêu thấy Lý Định Quốc, Cao Kiệt, Tiền Thiểu Thiểu, Trương Quốc Trụ đều là quân khốn kiếp cả, nhưng là đám khốn kiếp được việc, bọn họ sẽ không để bản thân lâm vào cảnh đó.

Lô Tượng Thăng chưa bao giờ nhờ Vân thị xuất binh cứu viện.

Ông ta không muốn đại quân của Vân thị xuất hiện ở Hà Bắc, ông ta rất sợ đại quân của Vân thị đuổi Kiến Nô xong sẽ tiện thể tới kinh sư ngó xem một chút.

Nếu là thế, khả năng ông ta sẽ phải chiến đấu với Vân thị, trong mắt ông ta, Vân thị với Mãn Thanh như hổ với sói, chẳng thứ nào tốt đẹp.


So với việc xuất hiện nhân tố không thể khống chế, chẳng thà tử chiến sa trường cho rồi.

Kiến Nô cướp bóc xong, thỏa mãn rồi nhất định rút khỏi quan khẩu, tất cả quan viên Đại Minh, bao gồm cả hoàng đế đã không quá coi trọng Kiến Nô, dù sao cũng tổn thất rồi, có đánh thêm cũng chẳng ý nghĩa gì.

Nói nếu đánh để giữ thể diện thì Đại Minh còn cái thứ đó nữa à?Bởi thế dù Lô Tượng Thăng tác chiến ở Hà Bắc có dũng mãnh thế nào, được bao nhiêu chiến quả, đối với một số kẻ, ông ta là thứ phiền phức, bọn họ mong Kiến Nô cướp đủ rồi thì cút đi cho nhanh, chứ không phải giữ chúng lại đánh nhau tưng bừng trong địa phận Đại Minh.

Bọn họ càng sợ Lý Hồng Cơ hơn.

Vì Lý Hồng Cơ không cướp phá xong là đi, mục tiêu của Lý Hồng Cơ không phải tiền bạc, không phải nô lệ, mà là đám quý nhân bọn họ.

Không giế t chết quý nhân bọn họ, kiến lập triều đình mới, Lý Hồng Cơ sẽ không chịu dừng tay.

Lý Hồng Cơ nói sẽ không thu thuế, vậy hắn lấy quân nhu quân phí từ đâu ra? Chỉ có thể là cướp đoạt của nhà giàu bọn họ, đám dân nghèo khởi nghĩa mới là tử địch của họ, hơn nữa còn muốn ngồi lên đầu bọn họ, đó mới là điều không thể tha thứ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.