Minh Thiên Hạ

Chương 407: 407: Tử Chiến 1




Lô Tượng Thăng nhìn chân trời đã hửng sáng, gương mặt sạm đen vì gió cát, khắc khổ vì gian nan, nhưng ánh mắt kiên định, từ từ rút đao ra, quay đầu nhìn lại quân sĩ Thiên Hùng quân, chỉ nói một câu đơn giản:” Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, trận này! Tất thắng.

”Các tướng sĩ đã đi theo ông ta rất lâu cũng rút đao ra, không ai nói gì, nhưng bước chân vững vàng theo nam tử gầy gò đó tiến về phía trước.

Theo ông ta có lẽ không có vàng bạc châu báu, không có quan cao tước dầy, nhưng có thể khiến người ta kiêu ngạo ưỡn ngực lên dù phải đối diện với bất kỳ ai.

Huynh đệ chiến tử sẽ được chôn cất, con cái sẽ được an bài, những đứa bé đó được huyện tôn Lam Điền hứa rồi, sẽ cho chúng vào thư viện Ngọc Sơn, tới đó không cần lo cho tương lai của chúng nữa, đợi tốt nghiệp thư viện, gia tộc sẽ hưng vượng.

Đó là phúc lợi nhờ đại soái dùng tự do của hai đường đệ đổi được, trong mười năm tới, hai đường đệ tài cao bát đấu của đại soái sẽ phải tới thư viện Ngọc Sơn dạy học.

Lô Tượng Thăng quá hiểu đó là mắt xích quan trọng trong kế hoạch ăn mòn thẩm thấu ghê tởm của Vân Chiêu tới khắp Đại Minh này.

Nhưng ông ta không thể không uống thuốc độc giải khát, không thể không đánh cược thiên hạ Đại Minh vẫn cầm cự được qua gian nan này, bằng vào sự chăm chỉ của bệ hạ, bằng vào sự trung thành của những thần tử như ông ta.

Đại Minh sẽ có ngày hưng thịnh.

Lúc đó những đứa bé kia sẽ là năng thần của triều đình, Vân Chiêu sẽ vác đá đập chân mình, y sẽ tỉnh ngộ mà phục vụ triều đình.


Ông ta hi vọng như thế.

Được quân tiên phong dẫn dắt, tốc độ của Lô Tượng Thăng không ngừng nâng lên, chẳng mấy chốc kỵ binh Kiến Nô đã lọt vào tầm nhìn, ông ta thu lại toàn bộ suy tư trong lòng, tập trung chú ý vào kẻ địch phía trước.

Mặt đất không ngừng run rẩy, bụi đất bốc cao dần, hai đội ngũ kỵ binh đâm thẳng vào nhau, tạo ra âm thanh va chạm kinh hoàng, Lô Tượng Thăng hét thật lớn, vung trường đao chém xuống ! Lý Định Quốc đánh vào trận địa địch sớm hơn Lô Tượng Thăng một khắc, khi hắn dẫn 800 kỵ binh vó bọc vải mềm từ khe núi đánh ra thì Tề Tề Cách đang lên kế hoạch tác chiến hôm nay.

Nửa canh giờ nữa thôi một nghìn phụ nhân trẻ nhỏ rút từ trong doanh nô lệ người Minh sẽ được đưa tới, hôm nay hắn quyết tâm dùng thi thể đám nô lệ này lấp kín chiến hào đáng ghét của quân Minh, dẫn theo đám người này, quân Minh không dám tùy ý dùng thứ vũ khí rơi xuống đất là nổ.

An bài hoàn tất, một mũi tên cảnh báo bay vứt lên nửa chừng không.

Tề Tề Cách không hoảng sợ còn cười phá lên cầm trường đao nói với đám bộ hạ:” Chúng ta chưa tiến công mà chúng đã xuống núi rồi, ha ha ha, chúng ta đi thôi, chuyển này chúng ta giết sạch lũ Minh cẩu ! ”Một tiếng động lớn nuốt chừng những lời còn lại của hắn.

Tường gỗ kiến cố tới mấy cũng không chịu nổi trăm cân thuốc nổ oanh kích, khói bụi vừa tan đi, chiến mã của Lý Định Quốc đã xuất hiện ở lỗ hổng trên tường thành trại, hắn không vội tấn công người Kiến Châu hoảng loạn mà chọc thủng túi da đeo ở bụng ngựa, nhìn dầu róc rách chảy ra, mới dẫn bộ hạ đánh vào trại người Kiến Châu.

800 kỵ binh phóng một vòng quanh thành trại nho nhỏ như tìm cơ hội công kích, tới khi túi cạn sạch mới ném đi, xông thẳng vào Tề Tề Cách đã xếp đội hình hoàn tất.


Đối diện với những tấm ván gỗ dày tới 5 tấc của địch, tác dụng của thủ lôi rất kém, tuy khiến trận địa địch xiêu vẹo, nhưng sức sát thương chẳng là bao.

Trận hình bộ binh hạng nặng như con nhím ấy khiến kỵ binh của Lý Định Quốc không biến đánh vào đâu, phải dựa ưu thế tốc độ né tránh trực tiếp va chạm.

Tề Tề Cách cũng học khôn rồi, không ngu xuẩn chỉ biết cắm đầu xông vào mong tìm cơ hội cận chiến với quân Minh nữa, hắn ở ngoài quân trận chỉ huy những chiếc xe hai bánh phía trước lắp ván gỗ dày chặn hết đạn hỏa thương.

Loại xe này di chuyển linh hoạt, bất kể kỵ binh Lý Định Quốc xoay tròn thế nào, những chiếc xe đó luôn đối diện với họ, cản ky binh tấn công.

Thế đã đành đi, phía sau xe gỗ là chi chít mũi trường thương nhô ra, kỵ binh chưa kịp làm gì đã bị xiên chết rồi.

Vờn quân Lý Định Quốc một hồi, cảm giác sức ngựa của đối phương chậm lại, Tề Tề Cách cười vang, chỉ đao về phía trước:” Tấn công.

”Uỳnh, uỳnh, uỳnh!Thủ lôi liên tiếp ném ra, nhưng những chiếc xe lắp ván gỗ chẳng hề sợ hãi, lầm lũi xông tới như con tê giác, cho dù thi thoảng có vượt qua được ván chắn, phát ra tiếng nổ khiến người Kiến Châu ngã xuống, vẫn không ngăn cản được bước tiến của chúng.

“ Hôm nay bỏ mạng lại ở đây đi.


” Tề Tề Cách cười đắc thắng nhìn phạm vi hoạt động của đám Lý Định Quốc bị bộ binh của hắn từng bước thu hẹp, bộ binh hạng nặng của hắn mặc ba lớp giáp, bất kể là hỏa súng hay thủ lôi đều không gây mấy tổn thương với quân của hắn:“ Những nữ nhân trẻ nhỏ đã chết kia, các ngươi mở mắt ra xem kẻ giết các ngươi có kết cục gì.

” Lý Định Quốc hô lớn ném cái túi da vào trận địa địch, những người khác cũng ào ạt làm theo, những đốm lửa lác đác do thủ lôi gây ra cháy vào túi da, từ đốm lửa nhỏ bùng lên thành ngọn lửa cao cả trượng.

Đám bộ binh nặng nề kia chạy không thoát, từng kẻ từng kẻ biến thành ngọn đuốc sống, bất kể chúng lăn lộn hay cuống cuồng cởi giáp, đều không kịp.

Đất bằng rực lửa.

Uỳnh!Lại tiếng nổ nữa, Tề Tề Cách cho rằng đã chặn kín đường lui của Lý Định Quốc, nhưng hắn quên rồi, Lý Định Quốc đã có thể mả đường mà vào cũng có thể mở đường mà chạy, 800 kỵ binh lao qua tường lửa hướng tới thành trại cao hơn.

Lửa cháy rợp trời ở quân doanh góc tây bắc bị Nhạc Thác nhìn thấy, đấm bàn rống lên phẫn nộ:” Tề Tề Cách đang làm cái gì thế? Không tiêu diệt được địch còn bị chúng tập kích doanh trại.

Tắc Xích, ngươi đi đi, cứu tên ngu xuẩn ấy, còn nếu thành trại bị phá rồi thì lấy đầu hắn về đây.

”Một hán tử cao gầy quỳ một gối nhận lệnh, vội vàng rời quân trước.

Là đô thống tuần tra, Tắc Xích chỉ huy 2000 quân, cứu viện như cứu hỏa, trang bị gọn nhẹ, vội vàng xuất phát tới doanh trại tây bắc.

Tắc Xích vừa rời trung quân, từng đội thám báo vội vàng vào soái trường, liên tiếp quân báo làm Nhạc Thác đang cuồng nộ dần bình tĩnh lại.


Hắn suy ngẫm một lúc nói với các tướng dưới quyền:” Phía chính bắc có hơn một vạn kỵ binh, một tuần hương nữa sẽ tới ngoại vi doanh trai, Bát Xích, ngươi dẫn đội hỏa thương thủ đi đốc chiến, xếp trận trung tâm, đợi tiên phong địch bị chặn đứng, phái kỵ binh đánh thọc sườn hai cánh.

”Bát Xích nhận lệnh xoay người đi ngay.

Nhạc Thác lại quay sang viên tướng râu tóc hoa râm ngồi hàng đầu bên trái:” Ốc Cổ, cho ngươi 6000 kỵ binh, đợi ở trung quân, sẵn sàng chi viện Bát Xích, Đỗ Độ.

”Lão tướng Ốc Cổ khom người nhận lệnh rời khoải soái trướng.

Liên tiếp quân lệnh phát ra, các tướng lần lượt rời khỏi soái trướng, lúc này Nhạc Thác mới hỏi Phạm Văn Trình rơi vào trầm tư:” Kẻ địch dám huy động lực lượng lớn tấn công chính diện, Văn Trình công thấy thế nào?”Phạm Văn Trình khẽ lắc đầu thừa nhận:” Lão hủ đoán không ra.

”“ Ta cũng thế, dã chiến không phải là sở trường của người Minh, không hiểu sao chúng từ bỏ bảo lũy tốn bao nhiêu kế mưu mới đoạt được, tới đánh lén đại doanh của ta.

” Nhạc Thác cau mày:” Chẳng lẽ vị huyện lệnh kia cho rằng bản thân đã cường hãn tới mức có thể đánh thắng chúng ta bằng dã chiến? Mà theo quân báo, lần tập kích này toàn bộ là kỵ binh, không có bộ binh đi theo.

Quân đội Đại Thanh ta đâu phải đám thảo khấu Đại Minh, bị kỵ binh xông qua là tan nát cả.

”“ Kỵ binh một khi mất đi tính bất ngờ, giằng co trên chiến trường không có nhiều ưu thế.

Văn Trình công, ông từ phương nam tới, ông nói xem rốt cuộc là sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.