Minh Thiên Hạ

Chương 414: 414: Sức Mạnh Của Thứ Dân ! 2




Lô Tượng Thăng vừa thấy đối phương cưỡi lừa xung trận liền giật nảy mình, hô lên cảnh báo: “ Cẩn thận có gian trá.

”Nhưng chẳng ai bận tâm tới lời của ông ta, Lô Tượng Đồng cũng đã nhận ra đám bách tính kia có điều bất thường, nhổ hết máu trong mồm, cười lớn hả hê: “ Ngu xuẩn tự đại, ưu thế giết địch bằng tên cũng không thèm làm, ha ha ha, đám người kia cưỡi lừa mà chỉnh tề như ngựa, bảo chúng là lưu dân, đánh chết đệ cũng không tin.

”Lô Tượng Thăng nhìn hai độ ngũ sắp xô vào nhau, lo lắng hô lên: “ Chớ đả thương người.

”Lời còn chưa dứt thì tên thiên hộ kia bị một loạt nỏ bắn cho như nhím, ngã lăn xuống ngựa, tiếp đó bị đám lừa, la, ngựa ào ào băng qua dẫm nát.

50 phiên tử Cẩm Y Vệ qua một đợt va chạm đã bị nhấn chìm, 200 kỵ binh kia chẳng hề dừng lại, vượt qua đám phiên tử phóng về phía bọn họ.

Khoảng cách 100 bước, hai nhịp hô hấp là tới.

Đám phiên tử Cẩm Y Vệ thấy thế bỏ xe tù mà chạy, chẳng để ý tới việc giết đám Lô Tượng Thăng như mệnh lệnh, ông ta nhìn đám phiên tử chạy xa dần lòng cảm thấy kỳ quái vô cùng.

Một người trẻ tuổi mặt mày xấu xí mũi lệch xuất hiện trong tầm mắt Lô Tượng Thăng, ông ta hô lớn: “ Các hạ là ai?”Tên đó cầm thanh đao to bản lên li3m máu :” Gia gia là Chấn Phá Thiên hảo hán Kê Minh Sơn.

”Lô Tượng Đồng khịt mũi coi thường: “ Hảo hán Kê Minh Sơn mà mang khẩu âm Quan Trung, thật hiếm có.


”Người trẻ tuổi không thèm đáp, nhanh nhẹn lôi từ trong xe ngựa ra bảy cỗ thi thể, hai người trung niên thấp bé treo thi thể lên cây, vài nhát đao đã xẻo thịt trên thi thể, ném vào cái nồi lớn chuẩn bị sẵn, có người đốt lửa phía dưới.

Lô Tượng Thăng run giọng: “ Các ngươi làm cái gì thế?”Người trẻ tuổi cười gằn: “ Khửa khửa, ăn thịt người, chưa thấy bao giờ à?”Lô Tượng Thăng rống lớn: “ Các ngươi không sợ bị trời phạt à? Dừng tay lại ngay, không được làm thế.

”Không ngờ người trẻ tuổi vậy mà nghe lời ông ta, nhún vai: “ Ông bảo sao thì thế thôi.

”Lô Tượng Thăng ngớ ra, không hiểu gì cả.

Người trẻ tuổi giải thích:” Bọn ta nhận được chỉ lệnh là ngăn ông lại, sau đó nghe ông điều khiển.

”Lô Tượng Thăng thở dài:” Ta hiểu rồi ! Các ngươi đi đi, mỗ gia giờ là khâm phạm triều đình, xe tù tới kinh sư, tự có công luận.

”Người trẻ tuổi chỉ bảy cỗ thi thể bị treo lủng lẳng trên cây, thịt bị cắt xẻo không còn nhận ra được nữa: “ Bảy cỗ thi thể này là vật thay thế các ngươi, coi như các ngươi chết một lần, có thể sống lại, chứ các ngươi mà tới kinh sư thì hậu quả thực sự khó lường.

”Lô Tượng Thăng khép mắt lại, tựa hồ không muốn nói thêm nữa, đám huynh đệ khác ngập ngừng muốn nói lại thôi, đành thở dài.

Người trẻ tuổi làm việc cũng dứt khoát, dập tắt lửa, mang nồi đi, thi thể ném vào xe ngựa, huýt sáo một phát, đám người trông như hương nông nhanh chóng rời hiện trường.

Lô Tượng Đồng lẩm bẩm: “ Làm việc thật thống khoái.

”Lô Tượng Thăng trấn an: “ Nhịn thêm chút đi, bỏ chạy không phải tính cách người Lô thị bọn ta, cho dù muốn sống cũng phải sống sao cho đàng hoàng, đường đường chính chính.

”“ Cao Khởi Tiềm, Dương Tự Xương không cho chúng ta toại nguyện đâu.

”“ Ta tin bệ hạ sẽ trả lại công bằng cho chúng ta.

”Trời tối dần, đám phiên tử bỏ chạy kia dẫn một đám Cẩm Y Vệ đông đảo tới nơi xảy ra sự cố, bọn họ cứ tưởng đám Lô Tượng Thăng chạy hết cả rồi, ai dè trong xe tù chẳng thiếu một ai, phạm nhân cũng bình yên vô sự, niêm phong trên xe cũng chẳng tổn hại.

Một thiên hộ Cẩm Y Vệ khác xem chiến trường thê thảm kia, sau đó tới trước mặt Lô Tượng Thăng, chắp tay nói:” Lô công đã một lòng muốn về kinh đòi lại công bằng, Nghiêm mỗ ngưỡng mộ nghĩa cả của ngài, chỉ là có chút vấn đề hậu sự cần Lô công phối hợp, hẳn Lô công cũng không muốn thân bằng hảo hữu tới cứu ngài gặp nguy hiểm chứ?”Lô Tượng Thăng hiểu ý hắn, chỉ thi thể Cẩm Y Vệ ngổn ngang:” Bọn họ chiến tử anh hùng.


”Viên thiên hộ chắp tay:” Đa tạ đa tạ.

”“ Sớm ngày tiến kinh đi, ngoại vi kinh sư nguy hiểm cho các ngươi lắm.

”Cái đó thì chẳng cần ông ta phải nói, người Cẩm Y Vệ nhanh chóng thu thập thi thể huynh đệ chiến tử, thừa bóng đêm vội vã lên đường ! Trong vòng hai ngày, đội ngũ thay ba vị thiên hộ Cẩm Y Vệ mới tới được kinh sư.

Nếu như không phải Lô Tượng Thăng cầu xin đám cường đạo, tên bách hộ Cẩm Y Vệ tới tiếp ứng đã chẳng sống nổi mà vào kinh sư.

Hàn Lăng Sơn tận mắt nhìn cảnh Lô Tượng Thăng vào kinh, hắn không chỉ quan sát khoảng cách gần, còn lén đưa cho Lô Tượng Đồng một quả hạnh, mắt ông ta đầy lo lắng, hai ngày qua ông ta thực sự vì an toàn của đám Cẩm Y Vệ mà lo nát lòng.

Ông ta thực sự sợ tên tự xưng hảo hán Kê Minh Sơn hô khẩu hiệu giết gian tặc lại lần nữa xuất hiện.

Trong hai ngày giết chóc qua, có hai lần Lô Tượng Thăng tự minh chỉ huy chiến trường, đáng tiếc, đám Cẩm Y Vệ không nghe lời, kết quả là hai thiên hộ Cẩm Y Vệ chiến tử.

Vì áp giải ông ta, tám thiên hộ của nha môn Trần Phủ ti chết mất ba, làm Lô Tượng Thăng lòng như rán trên chảo mỡ nóng, Vân Chiêu làm vậy không phải vì cứu ông ta, mà là không để lại cho ông ta bất kỳ đường lui nào.

Lô Tượng Đồng phun hạt hạnh ra, dọc đường đi bị chửi bới nhiều thành quen hắn không thèm để ý đám đông nói gì nữa:” Vừa rồi có một người trẻ tuổi cho đệ quả hạnh, sao tướng lĩnh huyện Lam Điền ai nấy đều xấu xí như thế?”Lô Tượng Đồng nghe vậy vội nhìn quanh, chỉ thấy đường phố là đám đông xem náo nhiệt, không thấy thiếu niên xấu xí như ngũ đệ mình nói:” Bọn họ tuy xấu xí, nhưng lòng toàn châu ngọc, vạn vạn lần đừng xem thường.

”“ Không biết thư viện Ngọc Sơn là nơi thế nào mà người thành tài lại nhiều như thế?”“ Không được nói chuyện.

” Tên bách hộ lúc ở ngoài thành hết sức cung kính với Lô Tượng Thăng, vừa vào thành lập tức khôi phục vẻ hống hách của Cẩm Y Vệ, không chỉ quát còn giơ roi lên, quất chát một cái lên khung xe:Xe đi đường một lúc, đến chỗ đông người hỗn loạn, bất ngờ tên bách hộ đó ngã cắm mặt xuống ngựa, chẳng thấy kêu tiếng nào, cứ thế ngã xuống như thân cây bị đốn gốc.


Đám Cẩm Y Vệ còn lại không phải lập tức truy tìm kẻ địch mà ôm đầu chạy như chuốt, có kẻ đâm đầu vào cửa hiệu bên đường, có kẻ cứ phóng ngựa chạy thẳng, đến một tiếng hô địch tập kích cũng không có, chỉ còn lại xác tên bách hộ xấu số với mũi tên xuyên thái dương.

Bách tính trên đường phố loạn hết cả, kêu cha gọi mẹ xô vào nhau như ruồi không đầu.

Lô Tượng Thăng tuyệt vọng phát hiện, cả nhà bảy người bọn họ lần nữa bị ném trên đường, không ai trông coi, cũng chẳng ai muốn làm hại, lửa giận bốc lên rống:” Đừng giết người nữa, có giỏi giết ta đi.

”Hàn Lăng Sơn lúc này đứng trên ban công tầng hai một quán trà, tay cầm ấm trà chứng kiến cảnh tượng thú vị phía dưới, vừa ăn hạnh vừa hỏi:” Thủ hạ của cô à?”“ Không phải.

” Bên cạnh hắn có một nữ tử đeo khăn lụa che mặt, vóc dáng yểu điệu tha thướt, nhìn qua phong tư hẳn là một mỹ nữ tuyệt sắc, nàng cảnh giác nhìn cái tay cứ muốn thừa cơ kéo khăn che mặt của Hàn Lăng Sơn: “ Ngươi tới kinh sư làm cái gì? Ở nơi khác ngươi truyền bá cái đạo của ngươi thì không ai làm gì được, ở kinh sư nói linh tinh là mất mạng đấy.

”Hàn Lăng Sơn ưỡn thẳng lưng, hùng hồn nói: “ Ta tới kinh sư làm trạng sư cho Lô Tượng Thăng, người như ông ta ở Đại Minh không còn nhiều nữa, không thể để bị oan khuất, không thể để lại ô danh trên đời, càng không thể chết trong oan khuất.

Người như ông ta mà chết không minh bạch là lỗi của thiên đạo.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.