Minh Thiên Hạ

Chương 417: 417: Đa Nhĩ Côn Và Đa Đạc! 1




Cùng lúc ấy Đa Nhĩ Cổn giáp trụ trắng cũng nhìn cái đầu người trên bàn muôn vàn suy tư ...!chỉ khác là cái đầu trên bàn hắn là của Nga Mộc Bố Hồ Sở Nhĩ.“ Bốn ngày chạy sáu trăm dặm đường, làm mất của ta 5000 phó tòng, thứ ngu xuẩn này còn mặt mũi tới cầu xin ta phục thù, Cổ Lỗ Tư Hạt Bố đâu rồi?”Đa Đạc cũng toàn thân giáp trắng, mặt giống Đa Nhĩ Cổn bảy tám phần nhưng non nớt hơn, ít uy nghi hơn, sờ cái đầu giọng điệu thoải mái: “ Hắn nghe nói ca ca giết Nga Mộc Bố Hồ Sở Nhĩ nên chạy mất rồi.”“ Hừ, hắn nghĩ hoàng đế sẽ bảo vệ được hắn chắc.”“ Nhạc Thác, Đỗ Độ đều chẳng thu được chút ưu thế gì ở Trương Gia Khẩu, lương thảo bị đốt, nô lệ bị cướp, còn thương vọng hơn vạn.


Ca ca, huynh yêu cầu chúng quá cao rồi, lần này chúng ta đối diện là cường địch.”Đa Nhĩ Cổn ngồi thẳng tắp, hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn ra xa: “ Vân Chiêu à, y là kẻ thế nào đây, trung hay gian?”Đa Đạc làm động tác kiểu chịu thua: “ Bảo y trung thì y khống chế Quan Trung, gạt bỏ quyền lực quan viên Chu Minh, hoàng tộc cũng phải cúi đầu, lòng bất thần đã rõ.

Nói y gian thì y lại một dạ trung thành, thuế má chưa bao giờ thiếu, còn không tiếc công sức cứu viện bách tính.”“ Nếu lập trường y bất định như thế, vậy kế phản gián có được không?”“ Dùng rồi, Phạm Tiêu Sơn có tiến cử người này, sau đó chúng ta gián tiếp dùng kế, chỉ là sau khi y ngang nhiên phái người tới nhà binh bộ thượng thư gây huyết án thì không ai dám nhắc tới tên y.”Đa Nhĩ Cổn ngửa mặt cười lớn: “ Thú vị, thú vị, nửa trung nghĩa, nửa phản tặc, nửa quan viên, nửa thảo khấu, thật là một người thú vị.”Đa Đạc cau mày: “ Đệ không thấy thú vị gì, chỉ thấy một kẻ khó chơi, ca ca định thế nào đây, dùng tướng sĩ lấp đầy hào thành Quy Hóa à, hoàng đế vốn chẳng ưa huynh đệ chúng ta ...”Đa Nhĩ Cổn cắt lời:” Hoàng đế đúng là cảnh giác với huynh đệ chúng ta, có điều chưa tới mức ác độc tới mức dùng địch để tiêu hao tướng sĩ Đại Thanh, những tướng sĩ này thuộc về Chính Bạch Kỳ, càng thuộc về hoàng đế.”“ Nhưng mà nhìn từ quân báo của Nhạc Thác, Vân Chiêu xây dựng phòng tuyến hơn 200 dặm phía đông thành Quy Hóa, chỉ lấy xác người mới vượt qua được phòng tuyến này.”“ Vậy thì đi vòng, Vân Chiêu không thể xây dựng phòng tuyến cả bốn phía đông tây nam bắc, vả lại thành Quy Hóa là cô thành ngoài tái thượng, chưa bao giờ có một tòa cô thành nào tồn tại được, thành Quy Hóa sao có thể ngoại lệ.


Lần tác chiến này trọng điểm không phải thành Quy Hóa, mà là ở Hà Sáo, Thổ Mặc Đặc Xuyên.”Đa Đạc cầm cốc rượu sữa ngựa tu liền một hơi lớn, đập xuống bàn: “ Lại phải chinh phạt Mông Cổ lần nữa sao?”Đa Nhĩ Cổn rất yêu thương bao dung đứa đệ đệ tính cách phóng khoáng tùy ý này, không để ý hành vi vô lễ của hắn:” Mới có hai lần mà đệ đã không chịu nổi à? Người Mông Cổ mà vẫn còn sống không nơi cố định thì sau này vẫn phải chinh phục thôi.”Đa Đạc vẫn bực tức: “ Nhạc Thác, Đỗ Độ đã dâng tấu nhận thất bại, Chính Bạch Kỳ chúng ta không còn đường lui rồi, đệ cứ thấy bọn chúng không có ý tốt, rất có thể là tên Phạm Văn Trình kia xúi bẩy.”Đa Nhĩ Cổn ngẫm nghĩ chút nói: “ Truyền lệnh, mai nhổ trại tiến về Trương Gia Khẩu, phái tiểu đội du kích, bắt tất cả những ai thấy được chu vi 500 dặm quanh thành Quy Hóa, trưng dụng làm quân phó tòng, ta không để Vân Chiêu đắc ý đâu.”Sáng hôm sau đại quân lên được, cái đầu lâu của Nga Mộc Bố Hồ Sở Nhĩ vứt trỏng trơ ở doanh trại bỏ hoang.Một con quạ lớn ngửi thấy mùi thịt thối bay tới, đáp lên cái đầu lâu kêu quạ quạ mấy tiếng, sau đó khoan khoái mổ mắt ăn.Một mũi tên từ xa bay vút tới, ghim con quạ mất cảnh giác xuống, con quạ ra sức vỗ cánh, một lát sau không nhúc nhích nữa.Một thiếu niên người mặc áo như vá từ muôn vàn mảnh xanh xanh đỏ đỏ từ trong bụi cỏ chui ra, rất nhanh, những người ăn mặc tương tự lần lượt đứng dậy.Thiếu niên cầm đầu cảnh giác nhìn quanh, đi nhanh vào quân doanh, bắt đầu đếm hố bếp bỏ lại.Hố bếp do trù tử làm cơm để lại, dựa vào đếm hố bếp sẽ đoán ra được nhân số quân đội.Đây là kiến thức quân sự cổ xưa, thông qua bếp đoán số quân, thông quá máng nước đoán số kỵ binh, thông qua dấu bánh xe đoán số lượng pháo, tất cả số liệu này báo về thành Lam Điền sẽ có người chuyên môn tính toán ra tình huống tổng thể của quân địch, sau đó giao cho chỉ huy viên để tham khảo.Ở phương diện này quân Lam Điền chưa bao giờ lơi lỏng.Lưu Hỉ lại đi tới chỗ cái đầu lâu đã bốc mùi kia, đá xác con quạ sang bên, nhìn kỹ rồi dùng tùi da cất cái đầu lâu đó.“ Đội trưởng lấy cái đầu đó làm gì?”“ Nhìn thì nơi này có vẻ là đại doanh trung quân, ngươi nhìn dấu vết đi đây là cái lều cực lớn, nói không chừng là nơi nghỉ của chủ soái, một cái đầu xuất hiện ở nơi này chắc hẳn là tin tức không tệ.


Về thôi, phải nhanh chóng ướp cái đầu này không nó hỏng mất.”Bọn họ đi ba ngày rồi, chuyện cần làm đã làm xong, đoàn người Lưu Hỉ khom lưng chui vào bãi cỏ cao quá đầu người, chạy về ngọn núi cách đó mười dặm.Cổ Lỗ Tư Hạt Bố đưa mắt tiễn đại quân Đa Nhĩ Cổn đi xa, ngồi ngây ra trên tảng đá lớn, lúc xuất phát bên cạnh hắn còn có 7000 kỵ binh võ trang đầy đủ, đó gần như là toàn bộ kỳ đinh của Cáp Nhật Thẩm bộ, giờ còn chưa tới 2000 người.Toàn tộc Cáp Nhật Thẩm bộ có hai vạn sáu nghìn bảy trăm người, là đại tộc Mông Cổ hiếm có ở Liêu Đông, lần này hoàng đế muốn lập Mông Bát Kỳ, Cổ Lỗ Tư Hạt Bố muốn sở hữu thượng tam kỳ là Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ, Chính Lam Kỳ, hi vọng dựa vào thống lĩnh ba kỳ này sống sung sướng.Lúc tới đây, hắn cho rằng Đa Nhĩ Cổn sẽ lập nên công huân chưa từng có như lần truy đuổi Lâm Đan Hãn, cho nên khi hoàng đế Mãn Thanh đích thân điểm danh Đa Nhĩ Cổ, Cổ Lỗ Tư Hạt Bố là người đầu tiên đứng ra hưởng ứng, đồng thời tích cực rút hết kỳ đinh tham gia cuộc viễn chinh vĩ đại này.Hắn không ngờ gặp thất bại nhục nhã ở Gò Bạch Long.Cổ Lỗ Tư Hạt Bố thừa nhận mình sợ chết khiếp, sau khi chứng kiến kỵ binh của Cảnh Cách Nhĩ bị khói trắng bao phủ, vô số quả cầu lửa nổ tung trong đó, sau đó cuống cuồng chạy nhầm đường, lao thẳng vào trận địa địch, bị người ta bắn hạ như bắn nhạn ...Một đám Hắc Y Quân bịt mặt cầm những khẩu súng dài gắn lưỡi lê, đâm chết kỵ binh rơi xuống đất, rồi dắt chiến mã hoảng sợ đi.Hắn cũng nhìn thấy Nga Mộc Bố Hồ Sở Nhĩ xuất kích, lần này không thấy sương trắng xuất hiện, nhưng chỉ cần kỵ binh tới gần thiên sương xa, bị loạt đạn như bão táp mưa sa bắn chết.Đó là một cuộc đồ sát.Cổ Lỗ Tư Hạt Bố thề, hắn đã tận lực rồi, đại quân của hắn bị một đội kỵ binh tập kích, đám kỵ binh này có loại súng ngắn bắn được bằng một tay, bất kỷ võ sĩ Mông Cổ dũng mãnh ra sao, sau khi bị súng bắn cũng rơi xuống chiến mã ...!Hơn nữa trước khi chúng xung phong có hỏa pháo mở được cho chúng, làm sao hắn đánh nổi.Vẻn vẹn một canh giờ, Cổ Lỗ Tư Hạt Bố cảm giác mình sắp bị diệt tộc rồi, cho nên hắn chạy, chạy liền 600 dặm, vố số chiến mã chết vì kiệt sức giữa đường.Còn sống chỉ còn những người không lương thực, không gia súc, thậm chí là không có vũ khí và ngựa.Nga Mộc Bố Hồ Sở Nhĩ chạy nhanh hơn gắn một chút, vào quân doanh của Đa Nhĩ Cổn sớm hơn hắn, cho nên mới gánh chịu hết lửa giận, nếu không hắn đã bị chặt đầu.“ Về Thịnh Kinh thôi.” Cổ Lỗ Tư Hạt Bố tuyệt vọng nhìn mảnh đất Mông Cổ quen thuộc, hắn thề, hắn chỉ chiến bại thôi, không đầu hàng:.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.