Minh Thiên Hạ

Chương 486: 486: Sử Khả Pháp Tập Kích 4




Nghe xa phu liên tục lải nhải Vân thị thế này Vân thị thế kia, Sử Khả Pháp cuối cùng cũng tin, Vân thị đúng là nhà kiêu hùng không để ý tới chút được mất tiền bạc, chứng tỏ mưu đồ của họ càng lớn, một địa chủ không tham tiền vậy còn muốn gì nữa.Xe ngựa chạy lọc cọc nghiến qua mặt đất trải đá, chưa tới trung tâm huyện thành liền dừng lại, bị mấy người mặc áo đen, đội mũ nhỏ, tay cầm gậy gỗ dài thước rưỡi quát mắng ngăn cản.Xa phu luôn miệng vâng dạ, đánh sẽ vào bãi phía trái.“ Lần sau còn không đeo túi phân cho ngựa, gia gia ấn đầu ngươi xuống bãi phân ăn cho hết đấy.” Viên tạo lại chỉ mặt xa phu chửi bới rất th ô tục:Xa phu mặt tươi cười, đợi người ta quay đi một cái lẩm bẩm chửi:” Đám chó đen các ngươi thích phân ngựa như thế sao không đi uống nước đái ngựa luôn đi.”Sử Khả Pháp không hiểu có chuyện gì, thò đầu hỏi:” Sao không đi tiếp?”“ Phía trước được quy hoạch làm phố đi bộ rồi, xe ngựa không vào được.”“ Lại còn có phố đi bộ, là sao?”“ Người quá nhiều, quan phủ nói là xe ngựa gây tắc đường, làm thế để cho đám lưu dân tay trắng có việc để làm, thứ bên ngoài muốn vào thì phải dùng xe đẩy, người vác, thứ bên trong đi ra cũng thế.

Chó thật, có tiền không cho bọn ta kiếm, lão tử vất vả bao lâu mới mua được cái xe ngựa.” Xa phu đánh xe vào bãi không quên nhổ bọn về phía người áo đen cầm gậy:Phố đi bộ? Chỗ buôn bán thế kia lại chỉ cho đi bộ sao? Nơi này đúng là toàn những chuyện kỳ quái, Sử Khả Pháp nửa hiểu nửa không xuống xe, thanh toán tiền, rồi men theo con đường xa phu chỉ đi vào phố xá sầm uất.Giờ đã là tháng 9 rồi mà trời vẫn nóng nực, năm nay mặt đất thấm nhiều nước, bị mặt trời nướng cứ bốc lên liên hồi, phố đi bộ người người chen vai thích cánh trong hơi nóng hầm hập, cứ như là cái lồ ng hấp.Đi được một lúc Sử Khả Pháp và lão phó đã sũng mồ hôi.Người đông quá, chưa từng thấy nơi nào nhiều người thế này, nhà cửa san sát một khe hở cũng chẳng có.Lão phó đưa tay chấm mồ hôi liên hồi:” Lão gia, chúng ta mau khiếm chỗ nghỉ chân thôi, thay bộ y phục rồi hẵng tìm Lô lão gia.”“ Đi thêm một lúc nữa, chuyện tìm Lô huynh không cần phải gấp, cái huyện Lam Điền này thú vị đấy, ta muốn nhìn thêm chút.” Sử Khả Pháp lắc đầu, chen lấn đám đông, ông ta vừa nhìn thấy nữ tử lại mặc áo viên lại, chuyện này nhất định làm cho rõ mới được:.....!......“ Sử Khả Pháp được điều nhiệm tới Nam Kinh làm phủ doãn phủ Ứng Thiên, trước khi nhậm chức đi tìm Lô Tượng Thăng, khả năng là muốn tìm Lô Tượng Thăng giúp mình.”Nghe Tiền Thiểu Thiểu báo cáo như thế, Vân Chiêu khẽ í một tiếng:” Ông ta đúng là mắt như đuốc.”“ Loại người này không ngốc, biết tài năng mình không đủ nên đi nhờ cao nhân giúp, xem ra thành quan lớn cũng có lý của nó.


Ông ta dám dẫn một lão phó tới đây, chúng ta không tiện ra tay trong huyện, đợi ông ta rời huyện, đệ sẽ giải quyết gọn ghẽ không để lại dấu vết nào.” Tiền Thiểu Thiểu cười lạnh:“ Hử, sao lại muốn giết người ta?”“ Tỳ phu, đệ thấy toàn bộ quan viên hữu dụng của Đại Minh đều nên giết.”Tư duy hắn méo mó từ nhỏ, Vân Chiêu cũng không muốn điều chỉnh lại nữa, đặt văn thư xuống:” Ngươi còn chưa giết được Tào Hóa Thuần đã đòi giết người khác rồi, làm xong một việc đi rồi hẵng nói.”“ Tào Hóa Thuần giờ trốn trong hoàng cung, huynh bảo đệ giết thế nào? Ông ta lại gian như hồ ly vậy, nhưng giết người này thì không khó.” Tiền Thiểu Thiểu rất tự tin không để Sử Khả Pháp thoát khỏi giám thị của mình, dù ông ta dùng thủ đoạn gì chăng nữa:“ Người này để lại cho ta, người tốt vốn ít, giữ được người nào tốt người ấy.” Vân Chiêu gập văn thư đưa Dương Hùng đứng đợi:“ Tỷ phu, Hạng Vũ năm xưa không giết được Lưu Bang ở Hồng Môn Yến nên để lại mối hận thiên thu.


“ Tiền Thiểu Thiểu cố khuyên:“ Ta thích thế đấy.

“ Vân Chiêu tiếp tục xem văn thư, không thèm giải thích, lão tử không đá cho là may, giải thích cái gì, không biết lão tử thích Hạng Vũ sao mà lắm mồm:….


….Lô Tượng Thăng đứng đó nhìn Sử Khả Pháp mồ hôi đầm đìa trong đám đông, nhìn chủ phó họ như lão nông vừa từ quê lên thấy cái gì cũng ngạc nhiên, không đi tới mà thong thả theo sau họ.Bằng hữu của ông ta không nhiều, Sử Khả Pháp chắc chắn có thể coi là bằng hữu tri tâm, cũng biết khi mình ở trong ngục, Sử Khả Pháp vất vả bôn ba vì mình ra sao, giờ thấy lại ở huyện Lam Điền, tựa như đã trải qua cả một kiếp người.Sử Khả Pháp không hề hay biết Lô Tượng Thăng theo mình đã lâu.Ông ta bận hỏi thăm giá lương thực, hỏi giá vải vóc, hỏi giá tất cả những thứ liên quan tới dân sinh, không chỉ thế, ông ta còn mời thuế lại ở thị tập đi uống trà, hỏi tình hình thu thuế trong huyện Lam Điền.Thuế lại ở thị tập là để nhắm vào tiểu thương phiến, không cần biết là bán cái gì, bán được bao nhiêu, chỉ cần là bán thứ do trong nhà tự sản xuất thì phải nộp hai đồng.

Thuế lại cũng là người lười nhác, đặt cái sọt ở điểm thu thuế, mặc tiểu thương phiến ném tiền vào sọt, sau đó lấy trong ống thăm một cây thăm đỏ làm bằng chứng là đã nộp thuế rồi.Sử Khả Pháp nhìn rất lâu không thấy bất kỳ ai giở trò gian xảo.Thuế lại ngáp một cái muốn sái quai hàm:” Yên tâm đi, dù không ai trông coi thì cũng không người nào trốn thuế đâu, số tiền này vốn dùng để lắp lán che mưa che nắng, dọn dẹp rác rưởi trên đường, đóng tiền có lợi cho họ, nếu tiền nhiều ta sẽ xây ở gần đây hai cái nhà xí.”“ Như thế mấy cái quán lộ thiên của họ thành sạp bán lộ thiên rồi, có thể kinh doanh lâu dài, chỉ có bọn ngốc mới đi trốn vài đồng thuế.”Thế nhưng chuyện đơn giản ấy lại làm vẻ mặt Sử Khả Pháp hết sức nghiêm trọng.Tên tiểu lại này là nhân vật rất rất nhỏ, đừng thấy hắn lười biếng mà nhầm, có thể quản lý cả cái chợ lớn tới hơn mấy trăm sạp hàng đâu vào đó, lại khiến ý thức những kẻ vốn ưa thủ đoạn mánh lới như tiểu thương phiến ý thức cao như vậy, đây là một nhân tài.Nhưng nhân tài đó chỉ làm thuế lại chỉ huy mười người, điều ấy nói lên rằng, trong tay Vân Chiêu có lượng lớn nhân thủ đề dùng cho nên y mới phung phí như vậy.Thuế lại bỗng nhiên chạy mất.Sử Khả Pháp không biết xảy ra chuyện gì, nhìn theo thì thấy một người trẻ tuổi mặc thanh sam, mặt mày hết sức xấu xí đang từ phía bên kia đường đi tới.Người đó vừa đi vừa chào hỏi mỗi tiểu thương phiền hai bên đường, có vẻ như quen thuộc với bọn họ.


Khi đi qua quầy thịt lợn, hắn dừng lại lật qua lật lại xem xét, đồ tể cười nịnh đứng bên có vẻ căng thẳng lắm, đợi khi hắn lấy dao phay xẻo mấy miếng thịt gật gù, đồ tể mới đứng thẳng lên khoe khoang thịt nhà mình ngon thế nào.“ Trịnh đồ tể, lợn có bệnh có giun nếu đem ra bán, coi như cái nghề tổ truyền này của ngươi sẽ chấm dứt ở đây, còn ngươi thì vào đại ngục, chớ bảo là ta không nói trước đấy.” Người trẻ tuổi tuy xấu xí, giọng nói có uy, khiến Trịnh đồ tể to lớn gấp rưỡi phải lom khom người vâng dạ liên hồi:” Hôm nay thịt lợn ngon, ngươi cắt cho ta hai cân mỡ, ta mang về làm mỡ, ăn tóp mỡ xào rau.”“ Lưu lý trưởng muốn hai cân thịt mỡ thượng hạng về nấu mỡ, mọi người mua nhanh lên, nhanh lên kẻo hết nào ...” Trịnh đồ tệ mặt mày hớn hở chào hàng xung quanh:Vị Lưu lý trưởng kia cười mắng mấy câu, đá đít Trịnh đồ tể mau đi thái thịt cho mình, sau khi nhận lấy gói thịt bọc lá buộc thừng, trả tiền rồi xách gói thịt đi về phía thuế lại.Thuế lại lúc này đã bỏ bộ dạng lười biếng, vờ vịt tỏ ra tinh minh mẫn cán đi qua đi lại xem xét tình hình kinh doanh.Lưu lý trưởng tới điểm thu thuế, đá sọt:” Kiểm tra đi, tiền và thăm không khớp, ngươi biết hậu quả.”“ Ti chức kiểm tra rồi ạ, dư mười mấy đồng.”“ Ta nói tiền và thăm phải khớp nhau, thiếu cũng không được, thừa cũng không được, phần thừa ra phải đem trả cho người ta, chúng ta là quan phủ, không thiếu tiền mà chỉ cần quy củ, hiểu chưa?”“ Dạ dạ.” Thuế lại lấy ra một xâu tiền, vội vàng đi dọc phố hỏi ai đóng tiền thuế lại quên lấy thăm:.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.