Minh Thiên Hạ

Chương 503: 503: Dũng Sĩ Cuối Cùng Của Tộc Đa Lạp Nhĩ 2




Nhóm học tử đầu tiên của thư viện đều có tài nấu nướng không tệ, vì khi bọn họ học ở thư viện thì lương thực không được sung túc cho lắm, bọn họ cần đi săn, hái rau rừng về bù lại, thêm vào Tiền Đa Đa dạy bọn họ làm sao chế biến thực phẩm hữu hạn cho ngon, thế nên tay nghề của họ đều rất khá.

Sau đó Vân Chiêu biết chuyện liền mò lên thư viện ăn, có trời làm chứng, y kén ăn còn hơn hoàng đế.

Ở trong đại trạch viện, Vân Chiêu phải chịu đựng thứ thức ăn thô sơ như cho lợn ăn mà mẹ cho ăn, thế nên rời đại trạch viện, há mồm ăn cái gì do y quyết.

Bởi thế cái miệng học tử thư viện bị cái mồm Vân Chiêu và đôi tay Tiền Đa Đa nuôi tới cấp bậc nhất định, Hàn Lăng Sơn tự nhiên nấu nướng không tệ, đặc biệt là trong việc tận dụng vật liệu sẵn có.

Một nồi thịt hươu thơm phức ngon lành làm Hàn Lăng Sơn rốt cuộc biết được vì sao người dân nơi này lại khác biệt như thế.

Họ của người Mãn Châu là toàn tộc dùng chung, cho nên bình thường không lấy ra nói, bởi thế bọn họ chỉ có tên, ví như tên què bị Hàn Lăng Sơn gi ết chết tên đầy đủ là Đa Lạp Nhĩ - A Lâm Bảo.

Người ngồi ăn thịt ở đây đều thuộc tộc Đa Lạp Nhĩ.

Cái họ này làm Hàn Lăng Sơn nhớ tới một người tên Đa Lạp Nhĩ - Đỗ Phú, sở dĩ hắn nhớ rõ như vậy vì tên đó giúp Cao Kiệt làm nên chiến tích đầu tiên của quân Lam Điền khi chiến đấu với Kiến Nô, cơ sở tạo dựng niềm tin cho quân Lam Điền ở những trận chiến sau này.


Trong mắt Kiến Nô, kẻ này khiến hơn 1000 dũng sĩ Kiến Châu chết uổng phí ở Sắc Lặc Xuyên.

Cùng ăn thịt uống rượu với những người này, Hàn Lăng Sơn mới hiểu, Kiến Nô chiến bại không bằng chó, bất kỳ ai cũng có thể trà đạp tôn nghiêm của họ, dù sao tôn nghiêm của họ đã mất ở chiến trường rồi, cả tộc Đa Lạp Nhĩ sống dưới sỉ nhục bởi chiến bại của Đa Lạp Nhĩ - Đỗ Phú.

Bởi thế, phát hiện ra Hàn Lăng Sơn là một a cáp, bọn họ nhiệt tình truy bắt hắn, để chứng minh tộc mình không sợ đám a cáp.

Quanh năm suốt tháng đi khắp thiên hạ, cho nên Hàn Lăng Sơn phơi nắng tới đen nhẻm chẳng khác gì dã nhân Kiến Châu, cách nói chuyện cũng không khác gì, Hàn Lăng Sơn cho rằng mình nên để cái tên Tô Hợp Thái càng có nhiều người biết mới được, nếu có thể, hắn muốn thành anh hùng trong người Kiến Châu.

Trước mắt hắn lại có đám người bộ tộc Đa Lạp Nhĩ tinh thần sa sút lại chứa đầy phẫn uất là đối tượng kích động tốt nhất.

Người Kiến Châu đăng ký hộ khẩu cơ bản là nát bét, chẳng có quy củ hay quy luật nào, cho tới nay vẫn còn trong trạng thái nguyên thủy là chỉ cần tộc nhân thừa nhận là người trong tộc.

Cho nên dù bọn họ chưa bao giờ gặp Tô Hợp Thái, nhưng mọi hành vi của hắn giống người Kiến Châu, hắn liền được coi là tộc nhân, giờ ở Liêu Đông, tộc Đa Lạp Nhĩ thối hoắc khắp nơi rồi, người ta đều muốn chạy trốn khỏi tộc này, ai mà muốn gia nhập cơ chứ.

Tác dụng của nồi thịt ngon rất lớn, thêm vào túi rượu mạnh, đủ khơi lên thống khổ sâu nhất trong lòng những người này ! Lão bà bị tước đoạt là vì người Kiến Châu không cần đám hèn nhát vô dụng giúp bộ tộc sinh con đẻ cái.

Con cái bị tước đoạt, là vì người ta cho rằng nếu đứa bé trong quá trình trưởng thành theo người Kiến Châu khác học thế nào là dũng cảm, sẽ không trở thành phế vật như đám phế vật kia.

Đó là nguyên nhân khiến Kiến Nô chiến lực cường hãn, kẻ thắng lợi sở hữu tất cả, kẻ thất bại không có gì.

Rất nhiều người say ngã lăn trong đống lá khô, dù say, bọn họ cũng vô cùng thống khổ.

Hàn Lăng Sơn ngồi bên đống lửa nhai gan hươu, nhìn Kiến Nô nằm đầy đất, hắn rất muốn giúp họ giải trừ thống khổ, lại cảm thấy đáng tiếc, nỗ lực suy nghĩ làm sao đưa một đám Kiến Nô bạo ngược, thống khổ quay lại đỉnh cao nhân sinh.

Suy nghĩ rất lâu, y thở dài, lấy từ trong phòng chăn da hươu đắp lên người những người này, tránh họ bị cái rét của Liêu Đông làm cảm lạnh.

Muốn thành bằng hữu tri tâm của người khác rất khó, nhưng muốn bạn bè rượu thịt thì dễ lắm, chỉ cần nắm đấm ngươi đủ lớn, rượu thịt ngươi đủ nhiều sẽ dễ dàng tụ tập một đám người vẫy cờ la hét vì ngươi.


Hàn Lăng Sơn không thiếu tiền mua rượu, trong chuồng còn có mười mấy con hươu nữa, thêm vào tài nấu nướng của hắn rất cao, bởi thế chỉ cần căn nhà gỗ của y bắt đầu bốc khói liền có rất nhiều người tới, khiến cho chỉ nửa tháng là hắn chẳng còn con hươu nào.

“ Đi thôi, tới thị tập kiếm một ít tiền về, chúng ta lại có thể ăn thịt uống rượu rồi.

”Hàn Lăng Sơn hô một tiếng, cả đám người Kiến Châu chẳng chút do dự theo Tô Hợp Thái rời rừng.

Liêu Đông tháng 10 đã bắt đầu đổ tuyết, đây là lần cuối cùng người trong rừng xuất sơn, cũng là cơ hội cuối cùng bọn họ dùng thổ sản trên núi, trao đổi lương thực với người bình nguyên.

Những người này sở dĩ chịu theo Hàn Lăng Sơn là vì trong tay tên này còn rất nhiều da hươu và nhung hươu, thứ này xưa nay đều rất đáng tiền.

Từ trong rừng ra phải đi mất bốn ngày, cứ mỗi đêm Hàn Lăng Sơn lại rời nơi cắm trại, ngày hôm sau hắn trở về, người Kiến Châu phát hiện trên xe trượt của hắn tăng thêm rất nhiều hàng hóa.

Thế là nhiều người buổi tối theo Hàn Lăng Sơn, đến sáng trở về trên xe trượt của họ có rất nhiều hàng hóa, cuối cùng đến buổi tối thứ tư, tất cả mọi người đều đi theo Hàn Lăng Sơn.

Bạch Thành Tử là thị tập lớn nhất ở nơi này, nhất là tới mùa thu đông, vô số thương đội từ trong quan lén lút chạy ra, tụ tập ở nơi này, dùng hàng hóa trong quan trao đổi với người Liêu Đông.

Số hàng hóa chất như núi của Hàn Lăng Sơn bán được với giá tốt, sáu đ ĩnh nguyên bảo 10 lượng trắng phau phau, làm người Kiến Châu khác nhìn mà đỏ con mắt.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Hàn Lăng Sơn nghênh ngang đi vào diêu tử ( nhà chứa) toàn mỹ nhân ở Bạch Thành Tử, hôm sau mới say khướt đi ra, người Kiến Châu lần này rất thông minh giật dây Hàn Lăng Sơn lần sau mang họ đi cùng.


Hàn Lăng Sơn đồng ý ngay, nữ nhân Triều Tiên ngoan ngoãn vâng lời, mang tới an ủi lớn cho đám dã nhân bị tước đoạt lão bà, ngày hôm sau còn muốn đi Hàn Lăng Sơn giũ túi tiền trống không, biểu thị chịu thua rồi, không còn tiền nữa.

“ Tô Hợp Thái, chúng ta phải kiếm tiền.

” Đã không chỉ một lần người Kiến Châu rỉ tai Tô Hợp Thái như thế, bọn họ đã không còn hàng để đổi ra tiền nữa rồi, hai ngày qua bọn họ đã tiêu sạch tiền kiếm được, thậm chí cả vật tư để chuẩn bị cho mùa đông cũng chẳng còn:Chơi bời chán chê rồi bọn họ mới nhớ ra, nếu không có vật tư, khi mùa đông thực sự tới, bọn họ không cách nào sống qua được cái lạnh khủng khiếp ở nơi này.

“ Chúng ta tới chỗ xa xôi chút để cướp.

”Rốt cuộc cũng có kẻ đề xuất ý kiến giá trị, Hàn Lăng Sơn áp vui mừng trong lòng xuống, nói:” Đám a cáp đói rách đó thì có được cái gì? Nữ nhân cũng gầy quắt vô vị, làm sao bằng nữ nhân Triều Tiên?”“ Nhưng mà nơi này là địa bàn của Tương Hồng Kỳ, chúng ta mà cướp bóc ở đây sẽ bị đám Đỗ Độ truy sát đấy.

”“ Đương nhiên không thể cướp của người Mãn Châu chúng ta.

”“ Ý ngươi là ! ” Tên người Kiến Châu thông minh kia mặt dần trở nên dữ tợn, rồi cả bọn cùng cười khùng khục man rợ:Giết người Mãn sẽ bị đám kỳ chủ truy đuổi, nhưng nếu giết người Hán, đám kỳ chủ lão gia sẽ hoan hỉ, dù sao bọn họ không mang đi hết được, người Hán bị giết rồi, số tài sản còn lại sẽ thuộc về kỳ chủ lão gia.

Ai lại đi vì đám a cáp mà làm khó người Mãn chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.