Minh Thiên Hạ

Chương 512: 512: Thảm Án Ở Huyện Thượng Nguyên 1




Bặc Thu Sinh, tự Tấn Công, người Toại Ninh Tứ Xuyên, đỗ tiến sĩ năm Thiên Khải thứ năm, từng làm huyện thừa Tân Dã, tới năm Sùng Trinh thứ 4 làm huyện lệnh huyện Thượng Nguyên, do đem lại nhiều tài sản lại trị dân không sinh chuyện nên rất được Ngụy Quốc Công Từ Văn Tước coi trọng, gửi gắm gia trạch điền sản, ban thưởng phong phú.


Thêm vào huyện Thượng Nguyên giàu có, khí hậu ôn hòa ít thiên tai, nên Bặc Thu Sinh cũng bỏ ý thăng tiến, chuyên tâm vì phủ Ngụy Quốc Công quản lý gia sản.Ngoài thời gian công vụ, 9 năm qua Bặc Thu Sinh soạn ( Lục thư chỉ nam) , ( Trích cổ di văn), trong lòng sĩ tử Giang Nam cũng là người bác học hiếm có.Sau khi không định thăng tiến nữa, Bặc Thu Sinh nảy ý soạn ( Thượng Nguyên huyện chí), chỉ là muốn hoàn thành nó, phải miêu tả được phong tục tập quán, địa thế cương vực, phát tích khởi nguồn của Thượng Nguyên ...!không phải là sức một người có thể hoàn thành.Có điều tác phẩm này một khi thành sách sẽ lưu danh muôn thủa.Bặc Thu Sinh có tiền lại không có tiền đồ, cho nên lúc này một lòng cầu chữ danh mà thôi.Hôm đó trời còn tờ mở sáng Bặc Thu Sinh đã thức dậy, hắn có thói quen dạy sớm, luyện tập ngũ cầm hí, ăn xong bữa sáng, tới thư phòng trải một tờ giấy trắng, nhân lúc tinh thần khoan khoái, cầm bứt viết bốn chữ lớn "Nhất Nguyên Quy Thủy".Về thư pháp thì hắn thích nhất phong cách của Thái Kinh thừa tướng Bắc Tống, trong nhà cũng sưu tập nhiều bút tích của Thái Kinh, chỉ cần có thời gian rảnh là lấy ra xem, nay bút lực tuy không đạt được trình độ của Thái Kinh, cũng coi có ba phần bề ngoài của người này.Hôm nay viết chữ, tinh thần dư dật, bút chấm đẫm mực, nét chữ ngay ngắn, Bặc Thu Sinh không nhịn được cầm lên ngắm ngía, đắc ý vô cùng.Tùng! Tùng! Tùng! Từng! ...!Tiếng trống gấp gáp đột nhiên truyền tới, Bặc Thu Sinh run tay, mực chưa khô tức thì chảy thành vết tên giấy, phá hỏng cả thư pháp.Bặc Thu Sinh đùng đùng nổi giận.Thay quan phục xong Bặc Thu Sinh mặt âm trầm như trời sắp đổ mưa ra tới đại đường, cũng chẳng thèm để ý tới bộ đầu đứng đó, cứ cầm mộc đường đập mạnh quát:” Kẻ nào phía dưới kêu oan đó?”Giọng điệu không giống quan phủ xử án, mà như muốn giết luôn kẻ kêu oan kia.Bộ đầu Hà Thiệu Phú vội chạy tới chắp tay:” Huyện tôn, xảy ra chuyện lớn rồi.”Bặc Thu Sinh bực mình, căm ghét nói:” Lại là đám điêu dân gây chuyện hả? Nuôi đám phế vật các ngươi chỉ biết ăn thôi sao, còn không mau xua đuổi chúng đi.”“ Bẩm huyện tôn, không phải là bách tính làm loạn, mà xảy ra vụ án diệt môn, lý trưởng của Thượng Giáp Lý là Vương Nhữ Đại bị giết cả nhà 11 người, nhà cửa bị thiêu hủy, ba nam một nữ mất tích.”“ Thế có sao, chẳng qua là vụ giết người thôi, có đáng để ngươi gõ trống kinh động bản quan không? Xảy ra án thì phá là được, chuyện này ngươi và huyện thừa, chủ bạ quyết là đủ.” Dặn dò qua loa vài câu, Bặc Thu Sinh muốn về thư phòng tiếp tục sự nghiệp viết lách của mình, chết mấy bách tính chân đen với hắn chẳng là cái gì, nơi này không thiếu người:Hà Thiệu Phủ cao giọng nói:” Huyện tôn, hung thủ ở hiện trường, tới nay vẫn say chưa tỉnh.”“ Thế thì bắt về quy án, giam vào ngục, đợi bản quan phán quyết xong thì chặt đầu là xong.”“ Huyện tôn, nhưng mà ...”Bặc Thu Sinh thấy Hà Thiệu Phủ cứ ngập ngà ngập ngừng cáu tiết quát:” Nói hết ra luôn xem nào.”Hà Thiệu Phủ trán ròng ròng đổ mồ hôi, giọng vẫn lắp ba lắp bắp:” Chuyện, chuyện này ...!Liên quan tới phủ Ngụy quốc công, Thành quốc công ....”“ Cái gì? Có chứng cứ không?” Bặc Thu Sinh nghe một cái, bao bực tức tan biến hết cả, tính mạng mười mấy điêu dân chẳng là gì, nhưng chuyện liên quan tới phủ của hai vị quốc công thì không phải nhỏ nữa rồi, các vị ấy tổn thất nửa cọng lông thì hắn cũng không gánh được:“ Thủ lĩnh giáp sĩ Hà Thao của phủ Ngụy quốc công, đầu lĩnh hộ vệ Trương Bưu của phủ Thành quốc công, toàn thân tr@n truồng say ngất ở hiện trường, tay có vết máu, người đầy vết cào, thi thể phụ nhân cháy quá nửa cũng không một mảnh vải, tiểu nhân cho rằng bọn họ say rượu ....” Hà Thiệu Phủ cẩn thận nói:” Cho nên ...”“ Còn không mau mau đưa họ về, đừng cho ai biết:” Bặc Thu Sinh đầu óc quay cuồng, lập tức nghĩ cách làm sao áp chuyện này xuống, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất:“ Nhưng mà hương dân vây quanh mấy trăm người.”“ Ngu xuẩn, ngu xuẩn ...!Chuẩn bị kiệu, thôi, chuẩn bị xe, dẫn hết nha dịch theo, chúng ta tới hiện trường.”Thượng Giáp Lý cách huyện nha không xa, nửa canh giờ sau Bặc Thu Sinh đã kéo hết hai trăm tam ban nha dịch tới hiện trường, trước tiên đánh đuổi bách tính bao vây, đi xem Hà Thao, Trương Bưu vẫn tr@n truồng bị người dân phẫn nộ trói vào cây.


Thấy hai người họ toàn thân bầm tím nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, Bặc Thu Sinh còn đứng đó quát tháo hương dân mau thả người, nếu không sẽ giết hết bọn quỷ nghèo.Bặc Thu Sinh coi như yên tâm rồi, liếc qua đám cháy vẫn còn bốc khói, sai nha dịch mở đường, một mình thong thả đi tới huyện trường.Trên mặt đất xếp chỉnh tề 11 cỗ thi thể cả nam lẫn nữ, nam cũng đành, trừ mặt bị thiêu cháy thì cũng chỉ bị chém lủng bụng rách ruột, chẳng đáng kể, hai thi thể nữ thì không một mảnh vải trên người, toàn thân thương tích phơi bày giữa ban ngày ban mặt, chân tay bị bẻ gãy thành tư thế kỳ quái, thảm vô ngần, đù biết trước khi chết bị quân súc sinh kia dày vò dã man ra sao.Mùi thịt cháy cùng mùi phân thối từ thi thể, ngửi mà buồn nôn.Bặc Thu Sinh nôn khan xong lấy khăn tay che mũi quát:” Gọi lý chính tới đây.”Hà Thiệu Phủ chỉ thi thể nam nhân già:” Huyện tôn, người chết chính là nhà lý chính đấy.”“ Xin đại lão gia vì dân làm chủ.”“ Đại lão gia, họ chết thảm quá, xin ngài trả lại công bằng cho họ.” Lý chính là người có chút danh vọng ở đây, ăn ở được lòng người, vì thế nghe tin cả nhà bị nạn, bách tính kéo đến rất đông, bao vây xung quanh người khóc lóc, người tràn ngập phẫn nộ la hét không ngừng:Nhìn đám ngu dân bẩn thỉu rách rưới chẳng khác gì lũ ăn mày đó là Bặc Thu Sinh lại bực mình, sai Hà Thiệu Phủ:” Còn không mau kiếm quan tài tới đây, để thi thể phơi bày ra thế này còn ra thể thống gì?”Rất nhanh hai nha dịch chạy đi.Bặc Thu Sinh lại chỉ hai người bị bách tính trói ở cây:” Mang về đại lao giam giữ, canh phòng nghiêm ngặt.”Hà Thao cười ha hả chẳng sợ sệt gì:” Bặc Thu Sinh, ta cho ngươi biết, chuyện này không liên quan tới ta, gia gia đây chỉ uống say đi ngang qua thôi, mau mau thả ta ra, sáng nay ta còn phải đưa công gia lên Chung Sơn ngắm lá đỏ, làm hỏng chuyến du hành của công gia, ngươi tự biết hậu quả.”Bặc Thu Sinh rất muốn bịt cái miệng thối của thứ ngu xuẩn này lại, Trương Bưu bị trói ở cây khác cũng lớn lối nói:” Công gia ta cũng muốn tới Chung Sơn ngắm lá đỏ, Bặc Thu Sinh mau thả ta ra, kiếm cho ta y phục che thân, cái đám điêu dân này thừa lúc gia gia uống say c ởi quần áo gia gia, ta còn có một miếng ngọc bội nữa, tìm về cho ta, quân khốn kiếp nào lấy của ta phải đánh chết.”Mỗi tên một câu ngông cuồng tới cực điểm, Bặc Thu Sinh biết ngay là hỏng chuyện rồi, quả nhiên một cục đá từ trong đám đông ném ra, trúng ngay mặt Trương Bưu.“ Bọn cẩu quan bao che nhau, giết chúng đi, báo thù cho cả nhà Vương Nhữ.”“ Mười một người chết không bằng một chuyến đi chơi của các ngươi sao, đám súc sinh không bằng chó lợn.”“ Giết chúng đi! ...”Hương dân vây quanh vốn chất chứa phẫn nộ nhiều năm, giờ thấy đám người này coi mạng người như cỏ rác, không cần biết già trẻ lớn bé, nhặt được cái gì là ào ào ném tới hai người kia..




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.