Minh Thiên Hạ

Chương 514: 514: Chủ Nhân Lam Điền Buồn Chán 1




“ Mỹ nhân nhi, hôm nay không được rồi, nàng không thấy huynh đệ bọn ta bị thương nặng như thế sao? Có điều bữa cơm này do huynh đệ ta mời.

”“Mỹ nhân nhi, cười một cái cho ta xem nào.

”Chu Quốc Bình thái độ lãnh đạm vẫn cứ ăn đồ của mình chẳng đáp lại mấy lời chớt nhả của hai tên kia, đợi khi ăn xong, liếc nhìn Trương Bưu đã kéo ghế ngồi sát bên nàng hít hà như con chó kinh tởm:” Cả nhà Vương Nhữ chết rồi, vì sao ngươi chưa chết?”Trương Bưu cả kinh, muốn đứng dậy thì cái đ ĩa trúc đã đâm vào huyệt thái dương, cùng lúc đó cái ghế gỗ nhỏ nhưng nặng ở dưới mông Chu Quốc Bình cũng rắc một cái đập vào đầu Hà Thao, hai tên tráng hán gục xuống đất.

Chu Quốc Bình cầm bầu rượu lên uống cạn số rượu còn lại, đặt lên bàn nửa lượng bạc, bảo chủ quán sợ tới á khẩu:” Bọn chúng giết cả nhà Vương Nhữ, hôm nay ta tới báo thù cho họ, ngươi cứ báo quan đi.

”Chu Quốc Bình đi rất lâu rồi mà chủ quán vẫn ngây ra đó, vừa rồi hai người sống sờ sờ ăn uống ở đó thành hai cái xác chết rồi, làm người cả đời chỉ biết chặt thịt vịt như hắn sợ mất linh hồn.

Xong việc Chu Quốc Bình tới hiệu thịt nướng khác mua một con vịt quay cho Triệu Tú Cầm, đại gia khuê tú bình thường giữ quy củ quá ngọ không ăn, nhưng đám nữ tử tự nhận đại gia khuê tú của thư viện Ngọc Sơn không ăn khuya sẽ chết.

Đám nha dịch chạy qua bên cạnh nàng, vừa chạy vừa hô:” Có kẻ giết người, mau bắt nữ tặc.

”Chu Quốc Bình vẫn đủng đỉnh đi xuyên qua ngõ nhỏ, y quán Địch Trần Các đã ở ngay trước mắt.

Tên của y quán này là do chính Triệu Tú Cầm tự đặt, ý là bệnh tật một khi tới y quán cũng như bụi đất trên thân thể mà thôi, nàng phủi một cái là đi.


Cửa phụ chưa đóng, phòng phía trái còn ánh đèn, Chu Quốc Bình mỉm cười, đóng cửa lại đi qua cửa sổ phòng Triệu Tú Cầm, nhẹ nhàng đặt vịt quay ở đó.

Không cần phải thông báo, Triệu Tú Cầm sẽ biết nơi đó có đồ ăn, đám trẻ con bọn nàng chẳng nhạy bén với gì hơn đồ ăn.

Vừa về tới phòng nàng liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó Triệu Tú Cầm hoan hô, Triệu Tú Cầm rửa ráy xong, nằm xuống giường, lòng nhẹ bẫng.

Vụ ám sát Hà Thao, Trương Bưu này nhìn bề ngoài chỉ có một mình nàng, kỳ thực còn có người khác xung quanh, người báo tin, người đuổi khách, người đoạn hậu, người bám theo nàng đề phòng bại lộ sẽ ứng cứu, cho nên Chu Quốc Bình dù không nhìn thấy ai cả, nàng vẫn rất yên tâm.

Giết Trương Bưu, Hà Thao là để đưa tin cả nhà Vương Nhữ bị giết tới tai Sử Khả Pháp.

Đây mới là con đường chính quy.

Giết người trong thành Nam Kinh tất nhiên có hình phòng của phủ nha xử lý, chủ sự hình phòng chính là Trần Tử Long, đoán chừng chỉ nửa canh giờ sau hắn nhìn thấy thi thể Hà Thao, Trương Bưu.

Sau khi hỏi kỹ chủ quán vịt quay, Trần Tử Long nhạy bén nhận ra, cái chết hai người này e có nguyên nhân khác, nữ tặc muốn báo thù, vậy thì báo thù cho ai?Hà Thao người huyện Thượng Nguyên, Trương Bưu là người huyện Giang Ninh.

Sau đó Trần Tử Long sẽ tới huyện Thượng Nguyên, hỏi huyện lệnh tình hình về Hà Thao, Bặc Thu Sinh vì lén thả người nên ra sức che giấu, nhưng giấy sao gói được lửa, cái chết thảm thiết của 11 người nhà Vương Nhữ sẽ tới tai Trần Tử Long, bằng vào sự trung trực của đám Sử Khả Pháp ắt không bỏ qua cho hành vi bao che hung phạm của Bặc Thu Sinh.


Từ đó chuyện hẳn là đi theo hướng Chu Quốc Bình muốn, phần còn lại chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền nữa mà thôi.

……….

…………“ Lý Hồng Cơ hẹn huyện tôn gặp mặt ở Sơn Dương Đạo.

” Dương Hùng ôm một bản văn thư đi vào phòng làm việc của Vân Chương báo:“ Không gặp.

” Vân Chiêu đang phê duyệt văn thư trả lời ngắn gọn:“ Lý Hồng Cơ lần này phát thiếp mời anh hùng thiên hạ, tề tụ ở Tương Dương, cùng thương lượng đại sự, xem ra chí hướng không nhỏ.

”“ Chúng ta là quan phủ không phải đạo tặc.

”Giữa hai người chẳng có gì để nói với nhau hết, Vân Chiêu vốn đợi Lý Hồng Cơ quét sạch thiên hạ, sau đó y ra tay xây dựng lại, chẳng buồn chơi trò lá mặt lá trái với hắn, huống hồ lúc này dính líu tới Lý Hồng Cơ chỉ khiến hoàng đế coi y là trọng điểm đối phó.

“ Lý Hồng Cơ còn cảnh cáo anh hùng thiên hạ, nếu không tham dự hội minh, sau này đừng gọi nhau là huynh đệ.

”“ Kiêu ngạo tự đại, định sẵn sẽ thất bại.


”“ Huyện tôn, yêu cầu thấp nhất Lý Hồng Cơ là chúng ta phải phái nhị đương gia dự hội, thương lượng đại kế phân chia thiên hạ.

”Vân Chiêu chẳng buồn ngẩng đầu lên:” Trong cái nhà này ta là Lão Nhị, mẹ ta là Lão Đại.

”Dương Hùng kiên nhẫn báo cáo:” Bí thư giám, chính vụ ti sau khi thương lượng cho rằng Vân Hổ tham dự hội minh rất thích hợp.

”“ Xéo, các ngươi muốn giáo Hổ thúc cho Lý Hồng Cơ làm con tin à, không đi.

Ta nói rồi, chúng ta không phải đạo phỉ, không tham gia hội minh của hắn, nếu hắn cả gan xâm phạm, đừng trách ta xé minh ước không xâm phạm nhau, toàn lực đối phó với hắn.

”“ Nếu huyện tôn dứt khoát như thế, vậy bọn ti chức sẽ thương lượng để soạn thảo văn thư phù hợp gửi cho Lý Hồng Cơ, tránh hắn mạo hiểm.

”Vân Chiêu nhớ Từ Ngũ Tưởng, có tên đó làm thư ký, y nghe nhiều mà nói ít, mọi chuyện đều được Từ Ngũ Tưởng xử lý cả rồi, y thậm chí gật với lắc là đủ, không tốn công như thế này:” Vô ích thôi, Quan Trung là tảng đá đặt ngang lòng bọn chúng, không lấy được Quan Trung, chúng không dám mạo hiểm đông tiến, lần này hội minh so với nói là triệu tập quần hùng thiên hạ, không bằng nói là mời ta.

Viết thư trả lời hắn là, tránh xa Quan Trung ta ra, đừng có nói lời mà nuốt lời.

”Dương Hùng thở dài, nói gì thì nói Lý Hồng Cơ cũng là tay kiêu hùng một đời, không nên xem thường như thế, hắn cảm nhận rõ ràng thái độ của huyện tôn mang sắc thái yêu ghét cá nhân:” Huyện tôn, hà tất không nể mặt như thế? Lần này chúng ta di dân quy mô lớn tới Ninh Hạ làm thiên hạ chấn động, không chỉ có hoàng đế lòng như lửa đốt mà cả Lý Hồng Cơ cũng rất bất mãn với hành động của chúng ta, có phản ứng cũng là chuyện đương nhiên.

”“ Nếu như huyện tôn lo chúng ta tới chỗ Lý Hồng Cơ sẽ thành con tin, không bằng để kẻ vô danh tiểu tốt như ti chức đi, dù gì chúng ta cũng nên giữ vài phần thể diện.

”Vân Chiêu vỗ vai Dương Hùng:” Huyện Lam Điền chúng ta không có ai là vô danh tiểu tốt hết, chuyện này tới đây thôi đừng nhắc tới nữa, ta xem chúng làm gì được ta.


”Huyện Lam Điền bây giờ cơ bản ở vào trạng thái bế quan tỏa quốc.

Trừ một vài thương đội cùng với công tượng cần phải đi ra ngoài, những người khác gần như không hứng thú gì với thế giới ngoài kia.

Từ miệng lưu dân vẫn ngày đêm đổ tới ngoài Đồng Quan đợi hết thời gian cách ly để vào huyện Lam Điền, họ biết ngoài kia thiên hạ loạn lạc ra sao, nên càng không ai muốn đi đâu nữa.

Đất vàng đất bạc cũng chẳng bằng quê mình, đó là nhận thức sâu sắc nhất của nông phu, huống hồ đây vốn là đất vàng đất bạc rồi.

Năm nào cũng có lượng lớn lưu dân tới huyện Lam Điền mưu sinh, bách tính ở đây đã thành thói quen đối diện với lưu dân rồi, chẳng thích thú gì, song giúp được thì giúp đã thành nhận thức chung từ lâu, chẳng ai than phiền, vì thế lưu dân tới huyện Lam Điền liền có cuộc sống tốt hơn nhiều.

Lần này đại khai phát trấn Ninh Hạ, Vân Chiêu cũng hiệu triệu một số gia tộc lớn, nhân khẩu nhiều phân gia rời huyện Lam Điền tới trấn Ninh Hạ lập nghiệp, đáng tiếc dù trấn Ninh Hạ đưa ra bao nhiêu điều kiện hấp dẫn, bọn họ cũng không động lòng.

Đất đai ở Quan Trung đã không đủ để phân chia nữa, từ cách nhân khẩu của quan phủ có thể thấy, nhân khẩu huyện Lam Điền quản hạt đã trên sáu trăm sáu mươi vạn rồi, dự báo trong những năm tới có thể tăng thêm trăm vạn mỗi năm, hơn nữa còn không thấy xu thế giảm bớt.

Người đông ắt loạn, vì thế năm nay Vân Chiêu mới dốc sức vào nội chính, học sinh thư viện có tài hoa thật, nhưng điểm yếu là kinh nghiệm, may là Quan Trung yên bình còn đỡ, phức tạp một chút e chúng không đối phó nổi rồi, vậy mà cứ nhòm ngó ra ngoài!.

.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.