Minh Thiên Hạ

Chương 560: 560: Con Đường Chinh Chiến Của Hạ Hoàn Thuần




Đoàn xe khổng lồ tới cổng thư viện, mọi người lần lượt xuống xe, một nữ tử đội mũ rèm che được hai nha hoàn dìu vào thư viện, sau đó đứng đấy ngó nghiêng bốn phía tìm người, thư viện quá rộng, hôm nay lại lộn xộn, không biết phải hỏi ai.Vân Chiêu chú ý tới nữ tử này, giải thích cho Từ tiên sinh: “ Nhi tử nàng ta đang tranh đoạt chức vị lớp trưởng.”Từ tiên sinh thoải mái nói:” Vậy thì bảo họ đi cùng, để xem thư viện chúng ta bồi dưỡng sói non thế nào.”Trong thư viện Ngọc Sơn có một cái lôi đài rất lớn, chiều cao chỉ có ba thước, xung quanh buộc sợi dây thừng lớn làm lan can, một đại hán lực lưỡng trông có vẻ là tiên sinh cầm dùi đánh trống trận.Tiếng trống tùng tùng giục giã kích động, một đám tiểu thiếu niên mặc võ phục gọn gàng lên lôi đài, bọn chúng tay đều quân vải dày, chân đi giày đế mềm.


Có giáo đầu đi tới kiểm tra thân thể bọn họ xem có dấu vật nhọn v@t cứng hay không, đám thiếu niên phân tán trên lôi đài, nhường góc tây bắc cho đối thủ.Hạ Hoàn Thuần mặt vẫn còn vết thâm tím đang chuẩn bị bước cuối cùng, Tiền Đa Đa giúp nó quấn băng tay, vỗ hai bên bả vai để nó thả lỏng, nói nhỏ:” Kỳ thực bọn chúng yếu lắm, lần trước chỉ thiếu ba đứa là đánh ngã toàn bộ rồi, lần này phấn chấn lên, đừng cho chúng cơ hội nào cả.

Ra tay một cái là hạ ngay tên mạnh nhất, sau đó cố gắng né tránh, đánh bại những kẻ có ý đồ thừa nước đục thả câu.”“ Ngươi may mắn lắm rồi đấy, vì lớp ngươi không có đứa nào xuất sắc, nếu chỉ một đàn cừu mà còn không thể thống trị được thì sau này làm sao đảm nhận trọng trách?”Hạ Hoàn Thuần gật mạnh đầu.Tiền Đa Đa nhét cho nó miếng gỗ mềm để cắn lấy đề phòng răng bị hư, lấy chiếc áo choàng đen khoác liên người nó:” Ngươi không phải tự xưng là Tiểu Bá Vương à, muốn người khác thừa nhận danh hiệu này thì phải đánh, đánh mà ra mới là danh hiệu thật.

Chớ có học Vân Dương thúc thúc, không kiếm được danh hiệu, tự đặt mình một cái không ai thừa nhận.”Hạ Hoàn Tuần đấm mạnh hai tay vào nhau, sau đó chui vào lôi đài góc tây bắc.Đám nam nữ hài cùng lớp với nó tức thì phát ra tiếng reo hò, chớp mắt bầu không khí sôi động tới cực điểm.Hạ Lương Thị nhìn một cái nhận ra ngay nhi tử của mình, vừa mới định kêu lên thì trống dừng lại, đám trẻ con dưới lôi đài cũng yên tĩnh, chỉ thấy nhi tử nhà mình cởi áo choàng đen ra vứt ra ngoài, uy phong lẫm liệt đứng một mình ở góc tây bắc, tò mò hỏi tiểu nữ hài bên cạnh: “ Bọn chúng chơi trò gì thế?”Tiểu nữ hài kích động vung nắm đấm: “ Bọn chúng đang tranh đầu sói đấy ạ.”“ Vậy Hạ Hoàn Thuần thuộc nhóm nào?”“ Nó một mình đánh 40 đứa.”“ Á ...” Hạ Lương Thị vừa hét lên thì thấy nhi tử đã xông vào đứa bé cao to nhất đám đông, nàng cứ tưởng là tỷ thí kiểu trẻ con vật nhau thôi, nào ngờ nhi tử nàng bay lên không đạp một cái vào ngực đứa bé kia nàng mới nhận ra rằng, đây không phải trò chơi trẻ con.Nàng thấy nhi tử mượn lực đá ngã đứa bé kia, còn chưa rơi xuống đất thì bốn năm đứa bé xông tới vây nhi tử nàng đấm đá hỗn loạn.Nhi tử nàng bị đánh lảo đảo như bao cát, nước mắt trào ra khỏi đôi mắt dài, nàng muốn lao tới bảo vệ nhi tử, nhưng bị đám đông vây chặt không động đậy được.Nắm đấm, cùi trỏ, đầu gối, chân, thậm chí vai cũng thành vũ khí tấn công, Hạ Hoàn Thuần như cỏ dại giữa dòng nước chảy, bị xô nghiêng ngả nhưng đứng vững vàng không ngã.Hạ Lương Thị xem mà đứt từng khúc ruột, thống khổ vô cùng, Tiền Đa Đa thì lại xem tới say mê, vui sướng khôn siết.1 đầu 40 là do Hạ Hoàn Thuần cố chấp gây ra, giờ cả đám hiểu rồi, muốn tranh giành cái gì cũng được, cứ hạ gục tên này đã mọi người mới có cơ hội.Tổng thể mà nói, Hạ Hoàn Thuần đã rút được bài học từ mấy lần thất bại trước đó, thà ăn đòn chứ không để đối thủ ôm lấy.


Đánh lui được một đám lại có một đám nữa xông lên, Hạ Hoàn Thuần không chịu nhượng bộ, bọn trẻ con kia cũng thế, có đứa bị đánh ngã, nhưng chỉ cần có thể đứng lên được là lại tấn công.Hạ Hoàn Thuần hét một tiếng quái dị, đầu gối húc vào mặt một đứa bé, đứa bé đó máu mũi chảy dài, ngã ngửa trên lôi đài, tuy bị các sư phụ kéo ra rất nhanh, nhưng khó tránh khỏi bị dẫm vài cái.Một đứa bé bị ngã nhân lúc hỗn loạn ôm lấy chân Hạ Hoàn Thuần, nhưng bị Hạ Hoàn Thuần co một chân đạp lên mặt, đứa bé đó đành buông tay rồi khóc toáng lên.Hạ Lương Thị tròn mắt nhìn nhi tử mành đấm vào mũi một tiểu cô nương chẳng chút do dự, tiểu cô nương mũi chảy máu ròng ròng như nổi điên húc vào bụng con mình, hung dữ còn hơn nam hài.Nàng không thể xem tiếp nữa, vẫy tay hét lớn: “ Làm cái gì thế, làm cái gì thế hả?”“ Ài, đừng làm ồn, nó không bị đánh chết đâu, đợi sau này dùng đao chém hẵng kêu cũng không muộn.” Tiểu cô nương bên cạnh tỏ ra bực mình:Hạ Lương Thị nghe mà kinh khiếp, thế này không được, nàng quyết định rồi, phải đưa nhi tử về, người ta nói không sai, nơi đầy thuần túy là ổ cường đạo.Hạ Hoàn Thuần chạy suốt, vừa chạy vừa đánh, tìm kiếm đứa yếu nhất để ra tay, nó luôn cố gắng để mình chỉ phải đối diện với hai kẻ địch.Khi nó không chạy được nữa hai tay chống đầu gối thở hồng hộc từng ngụm lớn thì bảy tám đối thủ còn lại đuổi theo nãy giờ cũng dừng lại thở lấy thở để.“ Nhuệ khí của đám trẻ con đã không còn nữa, Hạ Hoàn Thuần thắng chắc rồi.” Từ Nguyên Thọ xem tới đây đánh giá:” Nó khiêu chiến lần thứ bao nhiêu rồi?”Vân Chiêu thở dài:” Hơn mười lần, trước đó đều bại vô cùng thê thảm, nhưng nó không chịu từ bỏ, chiến thắng sẽ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cho dù lần này nó tiếp tục thất bại, đấu chí nó càng lúc càng mạnh, còn đối thủ thì ngày một mất đi lòng tin.”“ Tổng thể mà nói đám trẻ con này so với ba khóa đầu tiên thua kém không chỉ là một chút, trước kia làm gì có cái chuyện dễ dàng như thế này chứ?”Từ Nguyên Thọ gật gù:” Cho nên mới nói sống nhờ gian nan khổ cực, chết do an nhàn thoải mái.


Điều kiện thư viện Ngọc Sơn bây giờ đã quá tốt trở thành ổ an lạc của rất nhiều người rồi, ta không muốn chúng biến thành sĩ tử Giang Nam, cho nên lần này về ta chuẩn bị chia thư viện ra làm thượng hạ viện, hạ viện chuyển ra mép sa mạc, nơi này chỉ giữ lại thượng viện.”“ Sau này chỉ những đứa trẻ hoàn thành phần học ở hạ viện mới có thể tới thượng viện học, ngươi thấy sao?”Vân Chiêu khiêm tốn chắp tay:” Tiên sinh là sơn trưởng, tất nhiên là người nói sao là vậy, chỉ là vùng Ninh Hạ ....”Từ Nguyên Thọ xua tay:” Hạ viện quan trọng với việc bồi dưỡng học tử hơn cả thượng viện, ta chuẩn bị đích thân chấp chưởng hạ viện, còn thượng viện có Hiền Lượng tiên sinh.”Vân Chiêu khẽ gật đầu.Lúc này cục diện trên lôi đài đã thay đổi, sau khi Hạ Hoàn Thuần đánh ngã nữ sinh hung hãn nhất, những đứa khác hoàn toàn mất thế trận, có đứa bất chấp tất cả lao vào tấn công, đứa thì tránh ra xa, đợi Hà Hoàn Thuần mệt mỏi làm ngư ông đắc lợi cuối cùng.Đáng tiếc Hạ Hoàn Thuần tránh những đứa dám đánh mình, đuổi những đứa bỏ chạy, sự nhẫn nại của nó rất tốt, lát sau đã đánh bại những đứa bỏ bạn, không nướng tay chút nào.Khi nữ sinh mặt đầy máu loạng choạng đứng dậy, nhìn quanh phát hiện đồng bạn của mình nếu không bị các sư phụ kéo xuống võ đài thì nằm dưới đất r3n rỉ, ánh mắt nó cuối cùng dừng trên người Hạ Hoàn Thuần.Nhổ miếng gỗ trong miệng ra, nó dùng vải băng tay lau máu mũi, dẫm lôi đài chỉ mặt Hạ Hoàn Thuần:” Ta muốn cùng ngươi quyết một trận tử chiến.”Hạ Hoàn Thuần cũng nhổ miếng gỗ ra, gian nan tới trước mặt tiểu nữ sinh, đẩy trán nó một cái, nhìn nó nhũn người ngã xuống, nhổ bãi nước bọt dính máu:” Hết sức rồi còn giở trò.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.