Ăn trưa với nhà sản xuất xong, rồi tự dưng lại muốn đi mua quần áo mới nên tới bốn giờ chiều Ash mới về tới nhà. Khi lôi một đống túi ra khỏi thùng xe, anh nghe có tiếng chân đằng sau. Tiếng chân đi kiên quyết lắm. Trong một thoáng tim anh nhảy lên khi nghĩ đó là Fia. Quay lại, anh đối mặt với…
Không phải là Fia. Đó là Georgie - Không, Georgia, đứa con gái mười tám tuổi, sinh ra nhờ cấy t*ng trùng của Tom Wells. Tình huống này kỳ cục quá.
“Chào, anh khỏe không?” Giọng và vẻ mặt của con bé có vẻ tươi tỉnh. “Em tưởng anh sẽ về sớm hơn cơ!”
Đứng thẳng dậy dập cái cốp xuống. Ash nói, “À, bây giờ anh không phải đeo cái thiết bị theo dõi điện tử nữa nên có thể đi bao lâu cũng được.”
Trong một thoáng, đôi mắt xanh của con bé mở to như cái đĩa. “Có thật anh đeo thứ đó không?”
“Không.”
“Ôi, phù!”
“Anh biết mà. Có điên người ta mới bắt anh phải giới nghiêm.”
Georgia cười với cậu ta. “Em đã đợi anh đấy. Biết sao không?”
Cậu ta nhún vai. “Không biết. Em là em gái mất tích của anh à?”
“Im đã! Nghe này. Em là fan lớn nhất của anh! Em không thể tin được sao anh không bảo em từ tối qua là anh là DJ!”
“Anh rất khiêm tốn mà,” Ash nói dối.
“Thật tình, em nghe chương trình của anh sáng nay… và anh hay tuyệt. Mà tất cả những chiêu trò với thình giả trực tuyến, để họ gửi mail từ khắp nơi trên thế giới đến, rồi sáng tác một bài hát cho họ… đều hay tuyệt! Anh biết không, anh còn hay hơn Chris Moyles nhiều.
“Về điểm này thì anh không đồng ý với em được.”
“Em vào được không?”
“Sao cơ?”
Cô bé hất đầu về cái cổng. “Vào nhà anh ấy. Anh có thể cho em xem anh mua những gì. Buồn cười nhỉ. Nếu em lớn lên với bố em ở đây, em đã có thể biết anh bao nhiêu năm nay rồi. Mà em mới chỉ biết anh từ hôm qua thôi, nhưng em có cảm giác như em đã biết anh bao năm rồi ấy! Anh biết khi nào hai người có vẻ tâm đầu ý hợp và nói chuyện hợp cạ với nhau không? Em nghĩ hai chúng ta là như vậy đấy. Nào, để xem anh mua những đồ mới gì nào. Nếu anh ra ngoài mua một lô các thứ để gây ấn tượng với em, thì em sẽ xem xem anh có thành công không.”
Ash đã mua những thứ này để làm Fia ngạc nhiên, nhưng anh cũng biết là gu thẩm mỹ về quần áo của mình rất tệ. Vì Cleo không ở nhà, có lẽ anh đành phải nhờ đến người sẵn lòng giúp đỡ này thôi. Cho dù người có hảo ý này đang mặc áo khoác màu tím, quần soóc nhung kẻ xanh ngọc với quần tất đen, và quàng chiếc khăn chấm bi sặc sỡ nhiều màu.
“Đừng có nhìn em thế,” Georgia mắng. “Phong cách của em rất tuyệt. Em đa phong cách lắm đấy.”
Ash lắc chìa khóa xủng xẻng. “Đi vào nào.”
Trong phòng khách, con bé chả cần được mời đã tỏ ra tự nhiên thoải mái. “Ồ, Cái này lớn quá!” Con bé chỉ vào ti vi. “Em thích cách anh trang trí căn phòng.” Nó nhìn quanh, ngắm nghía bức tường trắng như phấn treo mấy bức ảnh đen trắng, tấm thảm xanh nhạt, sofa cùng ghế bành bọc da lộn màu đen. “Không gọn gàng lắm, nhưng cũng không quá bừa bộn.”
“Cảm ơn.” Đang nhặt mấy tờ tạp chí và báo vứt bừa bãi trên mặt sàn, Ash lại thảy chúng xuống.
Georgia cười, khoe hàm răng trắng như ngọc. “Em sẽ nghe chương trình của anh mỗi sáng. Giờ anh mặc thử quần áo mới vào đi. Không sao đâu, anh không cần phải lên tầng trên đâu…”
“Ồ, tất nhiên anh phải lên trên thử đồ chứ. Trời đất, em là kiểu gì đây?” Ash sẽ không để ai nhìn thấy cái thân thể thừa cân của mình, cảm ơn nhé; ngay cả trên bãi biển, anh cũng mặc kín cổng cao tường. Cởi trần đến tận thắt lưng trước mặt một con bé mười tám tuổi mảnh khảnh, tính tình bộc trực là chuyện không bao giờ xảy ra.
“Là kiểu như em thôi.” Bình thản, Georgia nói, “Em là độc nhất vô nhị.”
“Thì rõ là thế rồi.”
Khi anh quay lại, con bé nheo mắt quan sát.
“Nhìn thế là sao?” Ash liếc mắt xuống ý muốn bảo vệ sơ mi và áo khoác.
“Mọi thứ đều không ổn.”
“Chết tiệt, anh mất cả trăm bảng để mua đống này đấy.”
“Bình tĩnh đã, quần áo thì không sao. Chỉ là cách anh mặc thôi.” Nhảy xổ từ sofa xuống, con bé bắt đầu nhanh chóng cởi cúc, xắn cổ tay áo lên, chỉnh cổ áo và nới lỏng chỗ áo bị nhét quá chặt vào quần. “Anh phải thả lỏng người. Cứ để mọi thứ linh động và tự nhiên. Và mang thứ này,” Con bé lấy cái áo len họa tiết zigzag sáng màu ra khỏi túi như đang cầm một con rắn chết, “Trả luôn về cửa hàng.”
Cái áo len zigzag hiệu Ted Baker là cái anh thích nhất. “Không, không,” Ash lắc đầu. “Anh sẽ giữ cái đó.”
“Ôi chà,” Georgia nói nhẹ nhàng, “Anh bắt đầu tiếc vì đã nhờ em giúp đúng không?”
“Thực ra anh không hề nhờ em nhé. Em cứ xồng xộc vào đây rồi ra lệnh này nọ như bà tướng ấy.”
“Em xin lỗi, em biết đôi khi mình cũng hơi khó chịu. Em thực sự muốn giúp thôi.” Con bé vứt cái túi Ted Baker lên sofa và quay lại dựng cổ áo khoác của anh lên. “Đó, như thế tốt hơn nhiều. Dù em không biết tại sao em lại làm thế này, vì sẽ chỉ làm cho bọn con gái chạy theo anh nhiều hơn thôi.” Ash nhìn con bé nghi ngờ. “Em trêu gì anh đấy?” Vì nếu đúng vậy thì anh không thích tí nào.
“Ồ không, sao em phải làm thế chứ. Anh tuyệt lắm mà.” Con bé nhìn anh chăm chú, không hề chớp đôi mắt xanh văn vắt.. “Anh không biết tại sao em đến đây à? Em bị anh hớp hồn mất rồi.”
Anh thở ra. “Được, ai bảo em làm chuyện này?” Nếu đó là Cleo, anh sẽ vặn cổ cô.
“Không ai cả!” Georgia giơ tay, nhẹ nhàng lướt mu ngón tay lên mặt anh. Khi anh lùi lại, con bé nói, “Tối qua em đã có cảm giác này rồi. Em cũng hy vọng anh cảm thấy như vậy. Đó là lúc em chưa biết anh làm ở đài phát thanh. Chứng tỏ em không phải mấy đứa fan cuống nhiệt hay hét hò.”
Ash lắc đầu. “Trò bịp bợm gì đây.”
“Không phải. Ừ thì anh không đẹp trai, nhưng em không cần cái đó,” Georgia nói. “Chưa bao giờ cả. Lần nào em cũng chọn theo tính cách. Khi tất cả hội bạn em đều chạy theo Zac Efron, thì em treo ảnh của James Corden trên tường. Giờ em đã gặp anh.” Con bé nhích thêm một chút gần anh hơn. “Em nghĩ hai đứa mình rất hợp nhau. Và anh phải muốn có em.”
Thật là vô thực. “Tại sao anh lại phải muốn có em chứ?”
“Vì em đẹp và cực kỳ cá tính.” Con bé cười. “Có gì không thích chứ?”
“Nhưng…”
“Này, đừng tỏ vẻ ngạc nhiên thế chứ. Chuyện này rất hay! Em mừng vì đã sang đây.” Con bé kiễng chân bất ngờ thơm lên môi Ash. Rồi, rời ra chỉ một phần mười giây trước khi Ash kịp lùi lại, con bé nói, “Rồi anh cũng sẽ cảm thấy mừng như vậy.”
Trời đất, con bé thực sự có ý đó. Ash lau miệng, giờ dính nhép vì son bóng hương dưa gang. “OK, dừng ngay lại. Anh không biết em đang định giở trò gì…”
“Vậy anh lại đây, để em cho anh thấy.”
“Không. Bỏ ra.” Giống như đánh vật với bạch tuộc. Gỡ tay con bé ra, anh nói kiên quyết, “Chuyện này không thể xảy ra được. Không bao giờ.”
“Tại sao không? Anh không thể nói là em không đủ đẹp được.” Georgia tức giận. “Không phải em cứng đầu, nhưng em biết em trông thế nào.”
Anh biết con bé xấu hổ ra sao. Về sức hút ngoại hình thì ngang dọc gì con bé cũng hơn đứt anh. Ash nói, “Nghe này, em rất hấp dẫn. Nhưng em mới mười tám tuổi.”
“Thì sao?” Con bé lên giọng.
“Như thế quá trẻ so với anh.”
“Trời đất, em đâu phải đứa trẻ con! Em là người lớn rồi.”
“Anh biết, anh biết, nhưng đó là cách của anh. Anh luôn thích phụ nữ hơn hoặc bằng tuổi. Chỉ là… sở thích cá nhân thôi.”
“Vậy anh không thích em. Anh thà hẹn với ai đó già hơn và xấu hơn. Và có lẽ béo hơn nhiều nữa.” Tay chống lên bộ hông nhỏ xíu, Georgia nói, “Anh biết như vậy… sai lầm đến thế nào không?”
Ash gượng cười. “Ừ, anh biết.”
“Còn chưa nói là rất khó chịu nữa. Thôi được, em sẽ tạm nghỉ ở đây. Nhưng đừng nghĩ là em sẽ từ bỏ,” Con bé cảnh báo, “Vì em sẽ không từ bỏ đâu. Em sẽ tiếp tục cố gắng chính phục anh bằng tính cách tuyệt vời của em.”
“Tất nhiên chả ai cấm em cố.”
“Em sẽ là fan số một của anh. Và chuyện tuổi tác không thành vấn đề, anh biết đấy. Không sao cả. Anh bao nhiêu tuổi chứ? Hai mươi bảy? Hai mươi tám?
“Hai mươi sáu tuổi,” Anh nói nghiêm nghị. “Rưỡi”
“Anh thấy chưa, chẳng thành vấn đề tẹo nào! Được, chắc chắn em sẽ không từ bỏ.”
“Chúc em may mắn vậy, vì chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
Bình thản, Georgia thay đổi chiến thuật, “Em mà lên đài thì sẽ tuyệt lắm. Em lên chương trình của anh được không?”
“Không, còn lâu!”
“Mất hứng.”
“Anh biết, tệ quá. Giờ anh phải gọi vài cú điện thoại và làm vài việc đây.” Đẩy con bé ra cứa, Ash nói, “Nên anh e là sẽ phải mời em…”
“Rời khỏi đây, được rồi. Anh đang đuổi em về. Nhưng em biết mình muốn gì và sẽ không từ bỏ cho tới khi đạt được điều đó.” Con bé tặng anh một nụ cười sáng lóa khi bị đẩy ra khỏi nhà. “Còn một điều nữa về chuyện tuổi tác.”
“Gì nữa đây?”
“Khi anh tám hai tuổi thì em bảy tư tuổi.”
Tại sao, tại sao anh lại không được Fia ham muốn và theo đuổi chẳng chút ngại ngùng nhỉ?
“Tin anh đi,” Ash nói, “Tám hai tuổi thì anh đã ngỏm rồi.”
“Anh thấy chưa? Đúng là thái độ bi quan. Chắc chắn em có thể giúp anh thay đổi.” Georgia nói.