Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 32



Casey lảo đảo trở lại quầy rượu, kéo theo cả đám mây mù hơi rượu whisky. Đến giờ về rồi. Cleo rời khách sạn, chạy xuống bậc thang đá, lõm bõm lội qua mấy vũng nước tới chỗ để xe.

Khi đang đưa xe ra khỏi chỗ đỗ dưới tán kim ngân nhỏ nước thì cô thấy có ai gõ vào kính cửa sổ cạnh ghế phụ. Qua cửa kính lấm tấm nước mưa, mặt hắn trông như đang tan chảy.

Cô kéo kính cửa sổ xuống, Johnny bèn nói, “Chào cậu.”

“Chào.” Trong ánh sáng chập chờn, gò má hắn giống như của Johnny Depp.

“Về nhà?”

“Xong luôn.”

Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

“Nhanh lên nào, vào đi,” Cleo nói.

“Cảm ơn.” Hắn nhảy vào ghế bên cạnh cô.

“Tớ không phải là tài xế taxi, cậu biết đấy.”

Hắn nhe răng. “Cậu là bạn tớ. Thế còn tốt hơn nhiều.”

“Hừm.” Bụng cô quặn lại như con sò bị xiên. Là bạn hắn? Thật ấy hả?

“Tớ gọi thử bốn hãng taxi rồi, nhưng bọn họ đều bảo phải hai tiếng nữa. Là lỗi của tớ; đáng ra phải gọi từ trước.” Johnny lấy ngón tay chải mớ tóc ướt. “Mà không sao. Cậu đến thật đúng lúc.”

“Tớ cũng hữu dụng đấy chứ. Mà để tớ đính chính lại là tớ không lấy tiền của thằng cha diễn viên truyền hình người Úc đó để ngồi nói chuyện với anh ta.” Khi đi qua cánh cổng sắt ấn tượng của khách sạn, Cleo nói, “Anh ta say thôi.”

“Khi nhìn thấy anh ta hôn cậu tớ cũng đoán thế. Xin lỗi nhé.” Johnny giơ tay tự bảo vệ. “Nhỡ miệng đấy. Tất nhiên anh ta muốn hôn cậu rồi. Ai lại không muốn chứ?”

Ờ, thế nghĩa là thế nào? “Nếu cậu đang định trêu chọc tớ thì xin mời cậu ra khỏi xe đi bộ về nhà.”

“Đâu có.” Khóe miệng hắn giật giật. “Dù sao thì anh ta không xứng với cậu được. Thế mấy chuyện về quần áo ni lông bóng với ngực cỡ E là sao vậy?”

“Cậu không thích nghe mấy chuyện đó đâu. Mà,” Cleo chỉnh lại, “biết đâu đấy, nhưng đừng bận tâm. Thế cậu đến khách sạn đó làm gì vậy?”

“Ăn tối với nhà Hart-Berkeley. Họ muốn đặt một bức tượng cho trại ngựa.” Hắn dừng lại. “Cậu không cần phải nâng ngực lên cỡ E đâu.”

Ôi trời đất. “Tớ biết rồi! Cậu nghe được bao nhiêu phần cuộc nói chuyện của bọn tớ?”

“Ồ, cũng khá. Bọn tớ ngồi ngay đằng sau hai người ở quầy rượu.”

Khỉ gió mấy cái ngăn dát gỗ cao nghều ấy.

“Chỉ tò mò thôi, có phải lúc đó cậu muốn được anh ta khen không?”

“Không.”

“Cậu có thầm yêu trộm nhớ Casey Kruger không?”

“Không hề!”

“Thật chứ?”

“Cậu không thấy à? Tớ đã tránh khi anh ta hôn tớ.”

Johnny nhún vai. “Ai mà biết cậu có phải đang làm cao không.”

“Tin tớ đi, tớ không có như vậy.”

“Tiếc thật. Nếu không tớ đã thắng cược.”

Vậy là hắn chưa quên.

“Ừ cậu chưa thắng đâu.” Lòng Cleo quặn lại và cô có một cảm giác kinh khủng rằng mình biết lý do. Cô không muốn Johnny nghĩ rằng mình có tơ tình gì với Casey Kruger. Thật thà mà nói, đây là chuyện cô sẽ không kể với bất cứ ai, cô chỉ có tơ tình với một người duy nhất và người ấy đang ngồi ngay bên cạnh cô trong chiếc xe này.

Ôi trời, rồi, cuối cùng cô cũng tự thú với chính mình. Cleo nuốt khó nhọc. Mớ tình cảm bòng bong cô dành cho Johnny LaVenture đã lắng xuống thành cái gì đó rõ hình hài. Hắn vốn hấp dẫn và lôi cuốn, nhưng gần đây cô bỗng nhận ra rằng về tính cách hắn thực ra tốt hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô thở gấp, thực sự thấy sợ vì phát hiện vừa rồi. Cô thích hắn. Rất thích. Nhưng đó chưa hẳn là một ý kiến hay; hắn có thể có những điểm tốt nhưng hắn cũng là…

“Con cáo.” Johnny thấy một lông đỏ nâu mờ mờ chạy ngang qua đường vào bụi cây thấp và biến mất.

Thật thích hợp vì hắn và cáo có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều tinh ranh và tự tin, tham lam và láu cá. Cả hai đều biết mình muốn gì và phải đạt được mục đích mới thôi. Với thái độ dám làm thì mới thành công đó, cả hai đều có thể khiến những người dễ lung lạc bị mê hoặc đến mờ mắt.

Và nơi bọn họ đi qua chỉ còn lại một lũ gà mất đầu.

Cleo tập trung vào đoạn đường trước mặt, tối đen và trơn nhẫy vì mưa. Điều cô học được khi lớn lên là đừng dính dáng đến cáo thành tinh phiên bản người. Không cho phép mình rơi vào hoàn cảnh đó. Bởi nếu vậy, mình sẽ bị hủy hoại.

Từ hồi bé xíu xiu cô đã yêu mến em gái của mẹ cô. Dì Jean, với đôi mắt nâu lấp lánh và giống Audrey Hepburn hồi trẻ như lột, đã bao bọc cô trong tình thương và lòng yêu mến tràn đầy. Dì luôn vui vẻ, hay cười, vô tư, như một nàng công chúa sống cuộc đời hạnh phúc nhất. Cleo đã thề khi lớn lên cũng sẽ được hệt như dì.

Cô không nhớ dì Jean và chú David gặp nhau lần đầu tiên thế nào, nhưng một trong những ký ức tuổi thơ đẹp nhất của cô là lúc cô sáu tuổi, được làm phù dâu trong lễ cưới chú dì. Hôm đó là một ngày nắng nóng, cô mặc chiếc váy hồng bóng với những nụ hồng tiệp màu trên tóc, và cô bị Abbie mắng khi giả vờ làm ngựa chạy nước kiệu khắp sân nhà thờ sau buổi lễ.

Ngày hôm đó còn một chuyện mà cô vẫn nhớ, khi cô chạy ra ngoài sảnh nhà thờ làng trong lúc mọi người ăn uống thì chú David đang đứng ở lối đi nhỏ hôn một người phụ nữ cô chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng chú ấy có vẻ biết rất rõ cô ta. Rõ đến mức còn lần sờ áo ngực cô ta.

Thế rồi, khi lớn hơn, cũng không cần ai phải giải thích, Cleo tự hiểu rằng khi từ trường về nhà mà nhìn thấy dì Jean ngồi trong bếp với mẹ thì tốt nhất nên tránh ra chỗ khác. Bởi vì hồi đó dì Jean không còn vui vẻ như trước; thật sự thì dì gần như chẳng bao giờ cười nữa. Thay vào đó dì còn luôn cáu giận, và cứ nói đi nói lại những lời thì thầm xen lẫn mật mã gì đó mà trẻ con nghe không hiểu. Rồi dì bắt đầu khóc, lúc đầu còn khe khẽ, rồi to dần và loạn xị hơn, dùng giấy ăn như chảo chớp, chẳng thèm để ý là nước mũi đang chảy ròng ròng và trông mình thật nhếch nhác. Đó là khoảng thời gian Cleo ghét nhất. Ngay cả khi thèm bánh bích quy hay nước quả rỏ dãi thì cô cũng chẳng chịu vào bếp khi dì Jean đang trong tình trạng như vậy. Mà đấy là trước khi dì ấy bắt đầu mang về nhà những chai thuốc nhỏ, lấy từ trong túi ra đổ vào cốc trà.

Teacher’s[1] . Đó là tên ghi bên ngoài cái chai. Cleo nhớ lúc đó cô không hiểu tại sao dì Jean không phải giáo viên mà lại uống thứ đó.

[1] Tên một loại rượu.

Johnny ngồi cạnh nói, “Cậu tự nhiên yên lặng thế.”

“Chỉ đang nghĩ thôi.”

“Nghĩ gì?”

“Bọn cáo.” Chú David chính là con cáo; đẹp trai, thích tán tỉnh, một dân chơi thực thụ. Hồi đó cô quý chú vì chú vui tính và hay cười. Bây giờ, sao bao nhiêu năm, cô nhận ra là chú thật ích kỷ và vô trách nhiệm, chỉ nghĩ cho chính mình, và chẳng thèm bận tâm về nỗi đau mình gây ra cho người khác.

Mà có trời chứng giám, chú ấy gây ra ê chề nỗi đau. Chú David là người trăng hoa; lang chạ hết cô này đến cô kia, dưới áp lực đó mà dì Jean sụp đổ. Dì uống rượu ngày càng nhiều và bắt đầu uống các loại thuốc lẫn lộn, uống thuốc an thần với thuốc giảm đau một cách tùy tiện. Bất cứ cái gì để giúp dì sống qua ngày. Trừ biện pháp giải quyết rõ ràng nhất, là rời bỏ người chồng quyến rũ không chung thủy của dì.

Nhưng ý niệm rời bỏ chú không hề tồn tại trong đầu dì Jean. Dì yêu chú hơn bất cứ thứ gì trên đời. Chú ấy là cuộc sống của dì. Nếu không có chú Dave thì dì chỉ còn muốn chết.

Có lần đi ngang qua bếp Cleo tình cờ nghe thấy câu này, theo sau là lời mẹ đáp, “Đừng nói vậy Jean à. Không ai muốn chết cả.”

Jean đáp lại với giọng sền sệt, “Không ư? Với em thì nghe cũng được đấy chứ.”

Cuộc đối đáp xảy ra lúc Cleo mười tuổi. Chỉ hơn một năm sau đó mẹ cô bị chảy máu não nặng và qua đời trong bệnh viện sau ba ngày bất tỉnh.

Thật không công bằng khi người muốn chết như dì Jean vẫn còn sống. Trong khi mẹ Cleo, người yêu đến từng chi tiết của cuộc sống, người mà cô vẫn cần tha thiết, thì lại ra đi.

Còn dì Jean thì không hề an ủi cô, không một lần nào. Dì vẫn tiếp tục uống rượu và run rẩy rồi khóc lóc. Nhưng không phải vì sự qua đời đau buồn của người chị. Ồ không, mà vì David.

Đó là khi Cleo không còn yêu quý người dì đã từng rất vui tươi và bắt đầu khó chịu với dì. Cùng lúc đó, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi nhen nhúm, vì khi ta yêu một người nào đó quá mức mà họ không đáp lại thì sự thể sẽ thành ra như thế. Họ trở nên mạnh hơn còn ta yếu mềm và vô vọng hơn. Họ làm nhục ta còn ta để cho họ làm vậy. Rồi cuối cùng ta chẳng còn chút tự trọng nào, còn không biết người ta đang chỉ trỏ cười nhạo khi ta loạng choạng ngoài đường mặc áo không cài khuy hở cả áo lót bẩn thỉu.

Với những người khác thì họ sẽ thấy thật buồn cười, nhưng sẽ chẳng buồn cười tí nào khi họ đang chế giễu và cười nhạo chính dì của mình.

Hai người đã về tới Đồi Channings. Rồi, không được nghĩ về dì Jean nữa.

Thấy mưa vẫn đang xối xả, Cleo đi qua cổng Ravenswood đỗ tận cửa nhà.

“Dịch vụ tận nhà đây.” Johnny nói.

“Chỉ vì đang mưa thôi.”

“Cậu tốt thật. Tớ nợ cậu lần này vậy.”

Đèn bảo vệ phụt sáng; hắn lại đang nhìn cô vẻ khó hiểu. Cleo vuốt má rồi hỏi, “Chuyện gì thế? Trên mặt tớ có gì à?”

“Đúng thế.”

Lúc cô ngồi vào xe một cành kim ngân ướt mưa đã quệt qua tóc cô. Ôi trời, đừng nói đó là ốc sên…

“Là cái này.” Hắn giơ tay ra chạm vào đốm tàn nhang dưới mắt phải của cô bằng mặt trong ngón trỏ. “Cái nốt ruồi.”

Phù, không phải ốc sên. “Là đốm tàn nhang.”

“Cậu biết gì không? Tớ luôn thích đốm tàn nhang đó.” Johnny chầm chậm gật đầu. “Cậu có đốm tàn nhang đẹp lắm. Làm cậu trông giống như chú hề Pierrot ấy.”

Ôi trời, hắn không hề biết là đã gây cho cô cảm giác gì khi chạm vào mặt cô như vậy đâu.

Hoặc là thế hoặc là hắn biết rõ mình đang làm gì. Mà, thật ra thì, điều này rõ ràng có khả năng cao hơn. Cô tập trung giữ nhịp thở đều, không để lộ tình cảm của mình. Để cho Johnny biết cô cảm thấy thế nào chắc chắn không phải ý hay rồi.

“OK, tạm biệt nhé.”

“Cảm ơn đã cho tớ đi nhờ.”

Cô gượng cười ra vẻ thoải mái. “Không vấn đề gì.”

Johnny trèo ra khỏi xe, rồi dựa vào cánh cửa đang mở mà nói, “Tớ định hôn tạm biệt cậu nhưng có vẻ như cậu không thích nụ hôn lúc trước lắm.”

“Không, không hề.”

Hắn cười. “Tớ không chịu được nếu bị cự tuyệt.”

Miệng Cleo khô khốc; môi cô thật ra đang có cảm giác râm ran khi nghĩ về điều mình vừa bỏ lỡ. Cô nói to, “Thật may là cậu không thử làm thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.