Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 13: Nguy cơ xuất hiện



"Tư Vũ!” Trước cửa nhà hang, Tư Đồ Thụy gọi cô lại.

“A Thụy, không cần lo cho em.” Tư Vũ nhìn anh.

“Em từ chối chuyện của chúng ta có phải là vì hắn?”

Tư Vũ ngạc nhiên một lát rồi bình tĩnh nói: “Em không hiểu anh đang nói gì.”

“Tư Vũ, anh biết hết rồi, em không cần phải trốn tránh. Em không muốn đính hôn với anh vì em yêu Trạc Thác!” Tư Đồ Thụy thống khổ nói ra.

“Anh……..Sao anh biết tên anh ấy? Chẳng lẽ anh cũng như những con người nhàm chán khác đi tìm hiểu về anh ấy?” Khuôn mặt Tư Vũ lập tức bộc lộ sự tức giận.

“Đừng tức giận, anh không có. Ngày đó ở trường, sau khi nghe được tin đồn, anh…….anh đã từng rửa xe ở đó và gặp qua hắn.”

Tư Vũ không tin tưởng nhìn anh, không thể tin tưởng được người bình thường khiêm tốn như anh mà cũng làm chuyện như vậy. Nhưng giờ không phải là lúc truy cứu hay quở trách anh, chủ yếu là không thể để cho ba mẹ biết. “Anh….anh sẽ không nói cho ba mẹ em biết chứ?”

“Em yên tâm, anh sẽ không nói.”

“Cám ơn anh! A Thụy.” Tư Vũ yên lòng mà tin tưởng anh. Vốn đang định mấy hôm nữa đưa Trạc Thác về nhà gặp ba mẹ, nhưng với tình hình hôm nay chỉ sợ không thể thực hiện được. Thật không hiểu sao ba mẹ lại cố gắng cùng Tư Đồ gia lien hôn, trong nhà tiền không thiếu, sao còn muốn dệt hoa lên gấm?

Tư Đồ Thụy nhìn sắc mặt cô hỏi: “Tư Vũ, em thật sự muốn sống chung với hắn?”

Trong đầu cô bỗng hiện một khuôn mặt tuấn mỹ, Tư Vũ nhất quyết gật đầu, khi cô thấy khuôn mặt ảm đạm của Tư Đồ Thụy thì đau lòng nói: “Xin lỗi anh, A Thụy!”

“Không có gì!” Anh cười một cách khổ sở, “Không phải tình cảm của mỗi người đều có thể vừa lòng đẹp ý.”

“A Thụy, đừng như vậy, em không muốn vì em mà anh bị tổn thương. Chúng ta là bạn tốt được không?”

“Bạn tốt? Ừ bạn tốt!” Tư Đồ Thụy cố nén đau đớn, biết trước cô ấy không yêu mình nhưng nghe chính cô nói ra thì lòng anh càng đau đớn.

“A Thụy……..”

“Anh không sao, em yên tâm, anh sẽ nói với ba mẹ anh, chuyện đính hôn này coi như chưa từng đều cập qua.” Anh giả bộ như không có gì nói: “Chúng ta quay vào trước đi, vui vẻ ăn xong bữa cơm này, họ đang chờ đấy.”

“Không, em muốn được yên tĩnh một lát, anh vào trước đi. Thay em gửi lời xin lỗi đến ba mẹ anh nhé.”

Tư Đồ Thụy không miễn cưỡng, nhìn cô: “Vậy được rồi, một mình em nên cẩn thận một chút, anh lên trước.”

Khi thân hình cao lớn biến mất, Tư Vũ mới thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh hồ nước cách đấy không xa, lấy điện thoại ra, bấm dãy số quen thuộc: “Thác!”

“Vũ nhi?” Trạc Thác vui mừng khi nghe tiếng nói quen thuộc “Có phải bữa tiệc lại rất chán nên em lại tranh thủ thời gian gọi điện nói chuyện phiếm với anh?”

“À, em…………..” Vừa nghe thấy tiếng nói trầm ấm quen thuộc này, lòng Tư Vũ vô cùng kích động, khóe mắt cô nóng lên.

“Vũ nhi, làm sao vậy, em đang khóc sao?” Tiếng nói vui mừng lập chuyển thành lo lắng.

“Không có gì. Nghe được tiếng của anh, cô cảm thấy rất cảm động, như đã lâu không được nghe.”

Trạc Thác từ từ yên tâm, “Đồ ngốc, không phải hôm qua chúng ta vừa mới gọi điện sao? Với lại, mai chúng ta lại có thể gặp mặt. Chỉ cần em thích, mai anh lại nói không ngừng bên tai em, đến khi em phiền chán mới thôi.”

“Không! Em vĩnh viễn sẽ không phiền chán.” Tư Vũ lập tức cắt ngang lời anh.

“Anh cũng vậy!”

………………………………….

------------------

Thứ báy không phải đi học, Tư Vũ ngủ đến hơn mười một giờ sáng mới rời khỏi giường. Cô vừa xống đến tầng một, thấy bà Thẩm ngồi trên ghế salon, cô dừng lại, di chuyển đến trước mặt mẹ, nhẹ giọng nói: “Mẹ!”

Bà Thẩm nhìn cô yêu thương nói: “Dậy rồi à?”

Tư Vũ gật nhẹ đầu, chần chờ nói: “Mẹ, chuyện tối qua…….con xin lỗi.”

“Không sao, mẹ cũng biết việc này quá đường đột, con nhất thời không tiếp nhận được cũng là chuyện thường tình. Ba mẹ cũng nói qua với Tư Đồ bá bá rồi, A Thụy còn một tháng nữa mới ra nước ngoài, cho các con thời gian thích ứng trước rồi đính hôn sau cũng được.”

“Mẹ, con sẽ không đính hôn với anh ấy đâu.” Tư Vũ lập tức phản đối. Trì hoãn một tháng thì sao? Dù cho một năm hay mười năm sau, cô cũng sẽ không chấp nhận việc hôn nhân này.

“Tiểu Vũ, con……..” Bà Thẩm thấy cô có vẻ tức giận, nghi ngờ hỏi: “Con rất ghét A Thụy?”

“Không phải! Chỉ có điều con không có tình cảm gì với anh ấy.”

“Haha, vậy là được rồi. Chỉ cần con không ghét nó là được. Về phần tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng. Con cũng biết A Thụy ưu tú như vậy, lại tuấn tú lịch sự, Tư Đồ gia lại tài lực hung hậu, con có thể gả cho nó, ba mẹ cũng cảm thấy yên lòng.”

“Mẹ, tại sao nhất định phải gả cho anh ấy? Nhà chúng ta tuy có kém hơn Tư Đồ gia, nhưng coi như cũng khá giả, tại sao còn muốn liên gia cùng họ?”

“Tiểu Vũ, có rất nhiều chuyện con không nên biết………” Bà Thẩm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn đứa con gái đơn thuần ngây thơ. Bà không muốn cô bị nhiễm ưu sầu, nói: “Được rồi, ăn cơm trước đi.”

Trong lòng Tư Vũ có rất nhiều điều buồn bực nhưng không hỏi nhiều, cô kéo tay bà Thẩm cùng đến nhà ăn.

--- đạm mạc màu tím -----------

Tại sân bóng rổ yên tĩnh, chỉ có tiếng bóng đập trên mặt đất vang lên từng đợt. Thượng Quan Dục đứng một bên yên lặng nhìn Tư Đồ Thụy phát tiết, mặt mũi đầy lo âu. Cuối cùng không nhịn được, đoạt lấy bóng trong tay anh, lớn tiếng: “Đã không bỏ được cũng đừng giả vờ như không có chuyện gì. Cậu đến tìm cha mẹ cô ấy nói ra chuyện tên tiểu tử kia, còn hơn ở đây mà tức giận!”

Tư Đồ Thụy im lặng nhìn anh một hồi rồi đoạt quả bóng từ trong tay anh về, tiếp tục đập bóng.

Thượng Quan Dục thấy thế càng thêm tức giận: “Cậu không nói phải không? Tôi giúp cậu nói!”

“Dục, đừng như thế!” Tư Đồ Thụy gọi với theo Thượng Quan Dục “Chuyện của tớ để tự tớ giải quyết, cậu không cần quan tâm.”

“Giữa chúng ta còn cần có riêng tư hay sao? Sao cậu lại phải chịu uất ức như vậy? Ngay cả một đứa con gái cũng không giữ được, bị thất bại dưới tay tên tiểu tử kia cậu cam tâm sao?”

Sắc mặt Tư Đồ Thụy lập tức trở nên ủ rũ, thì thào tự nói: “Không cam lòng thì sao? Bọn tớ đã nói rõ rồi, trong lòng cô ấy chỉ có hắn; còn tớ, chỉ có thể là bạn tốt.”

“Cậu!” Thượng Quan Dục tức giận đến nói không ra lời, giành lấy quả cầu trong tay anh, đi sâu vào sân ra sức đập bóng. Tư Đồ Thụy ngơ ngác một lát rồi cũng gia nhập cùng. Trên sân trống trải, hai nam sinh điên cuồng chơi bóng, mọi phát iết trong lòng, mọi sầu bi đều tan biến.

------

Tại Thẩm gia

Bà Thẩm đang dựa lưng vào salon, khép mắt lại ngủ. Lúc này chị Vương đi đến nói: “Bà chủ, bà có thư.”

Bà Thẩm từ từ mở mắt, nhận lấy bức thư nói: “Vợ chồng Thẩm Lạc Chính” , trong lòng bà dấy nên một nỗi buồn bực. Bà nhanh chóng mở phong bì thấy bên trong có phong thư, mở ra, bà thấy bên trong có một chồng ảnh thì sắc mặt chuyển biến, kêu to lên một tiếng.

“Bà chủ, có chuyện gì vậy?” chị Vương nghe được tiếng kêu, nhanh chóng từ phòng bếp chạy đến, khi bà thấy trên ghế salon tán loạn ảnh chụp thì cũng la lên: “Cái này……..Đây không phải cậu Trạc sao?”

Bà Thẩm nghe được lập tức túm lấy tay chị Vương nói: “chị Vương, bà biết người này sao?”

“Vâng. Cậu ta chính là người tiểu thư từng đưa về nhà ở nhờ, chính là cậu Trạc.” chị Vương tiếp tục buồn bực nói: “Nhưng tiểu thư sao lại thân thiết với cậu ta như vậy, bà chủ, ảnh chụp này là ở đâu ra?”

Bà Thẩm như bị đánh đòn cảnh cáo. Trời ạ, Tư Vũ mang hắn về nhà ở, còn nói hắn là anh của bạn. Bà lập tức hiểu ngay vì sao Tư Vũ đổi chăn đơn không lý do, khó trách chăc trên giường Tư Vũ có mùi gì đó khác lạ, chắc chắn là……Bà không dám nghĩ tiếp, ngã ngồi xuống ghế salon, khuôn mặt trắng nõn lại càng thêm nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.