Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 12



Sau đó vài ngày Trạc Thác vẫn lạnh lùng với cô, cô cũng không còn chủ động nói chuyện với anh dù chỉ một câu nữa. Chỉ có khi trên giường họ mới phối hợp ăn ý với nhau thôi.

Nhiều lần Tư Vũ đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh thẳm tự hỏi: “Ông trời à, yêu một người là phải trả giá nhiều như vậy sao? Hay mỗi một lần yêu đều phải như vậy? Hay con đã làm sai điều gì nên người đang trừng phạt con như vậy?”

Mấy lần Mục Thuần gọi điện thoải sao mấy ngày nay không đến hành lang, cô đều nói dối là đã về quê thăm người thân. Nhưng chắc là cô nên ra ngoài, không nên cả ngày chỉ ở đây, nơi này sẽ làm cho người ta trở nên ngộp thở; nhưng cô rất sợ, sợ khi thấy vẻ ôn hòa thân thiết của Mục Thuần, cô sẽ không kìm chế được mà ngã vào lòng anh òa khóc.

Ăn xong bữa sáng, cô ngồi yên trên ghế salon, nhìn chương trình đặc sắc trên tivi mà đầu óc cô trống rỗng, mệt mỏi rã rời. Đột nhiên trên màn hình xuất hiện bóng người thân mật làm lồng ngực cô đau xót, không nhịn được cô xách theo túi xách lao ra khỏi nhà.

-------------

Tại hành lang “Gửi gắm tình cảm”.

Người đến người đi thật sự rất náo nhiệt, không khó để nhận ra đang có rất nhiều niềm vui. Nhưng Mục Thuần không cảm thấy được sự vui mừng, anh vẫn cảm thấy rất lo lắng cho cô; anh có cảm giác rằng cô đang nói dối, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không ở thành phố G, hơn nữa tâm tình thật sự rất không tốt.

Bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một mùi hương quen thuộc, anh vui mừng quay lại, thấy cô xuất hiện trước mặt thì vô cùng kích động, thiếu chút nữa là muốn ôm chầm lấy cô.

Tư Vũ yên lặng nhìn anh, nhẹ giọng gọi: “Mục Thuần!”

“Chờ anh với.” Nói xong anh từ trong chạy đến, không lâu sau trong tay cầm một tập giấy, rồi áy náy nói với một vài người khách ở hành lang nói: “Thật xin lỗi các vị, giờ tôi có việc gấp nên phải đóng cửa sớm, mời mọi người ngày mai hẵng đến. Nếu ngày mai các bạn đến “Gửi gắm tình cảm”, tất cả đều giảm giá chín mươi phần trăm.”

Có một số người cảm thấy bất mãn, nhưng khi nghe giảm giá chín mươi phần trăm thì họ lại không ngại chờ thêm một ngày nữa. Rất nhanh sau đó họ từ từ rời khỏi, Mục Thuần đóng cửa thật kỹ rồi dán một bảng thông báo “Chủ nhân có tin vui, xin mời ngày mai lại đến, xin quý vị thông cảm.” sau đó anh kéo Tư Vũ đến bãi đỗ xe.

------

Biển lớn không phải lúc nào cũng có thể xóa bỏ sự nặng nề trong lòng mỗi người. Hôm nay Tư Vũ càng vô tư hét to cùng anh thì đáy lòng cô càng đau xót không thể nào tiêu tán được. Cô ngã ngồi xuống bờ cát ẩm ướt, hai chân nhẹ nhàng chạm vào nước biển, cúi đầu xuống đầu gối khóc nức nở.

Mục Thuần đứng cạnh cô, nghe tiếng khóc bi thảm đó thì vô cùng đau lòng. Anh hi vọng những đau khổ mà cô phải chịu đựng có thể chuyển bớt sang người mình; hi vọng mình có thể là biển cả, cố gắng mang hết những bi thương của cô đi.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, Tư Vũ mới từ từ nín dần, thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Mục Thuần nhìn mình, cô đau lòng nói: “Mục Thuần, xin lỗi anh!”

“Anh mới phải xin lỗi, hôm nay biển rộng như đang ngủ, không thể mang đau khổ trong lòng em đi được.”

Nghe anh nói vậy, Tư Vũ càng cảm động, bình tĩnh nhìn anh – con người thông minh, thấu hiểu lòng người này; cô không nói với anh những uất ức của mình nhưng anh lại cảm nhận được, không nói câu nào đã mang cô đến nơi này, những bức tranh cũng không bán nữa chỉ vì muốn cô được vui vẻ.

Hôm nay, cô quyết định mang sáu năm buồn khổ của mình kể hết cho anh nghe.

“Mục Thuần, anh có nhớ mấy hôm trước lúc ở Hợp Hoa Thành anh đã từng hỏi em buồn vì điều gì đúng không?” Cô chần chừ một lúc rồi mới hỏi anh.

Mục Thuần nhẹ gật đầu, ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô chờ cô nói tiếp.

“Thật ra là em đã nhìn thấy Trạc Thác đi cùng với người phụ nữ khác.” Nhớ lại hình ảnh đó, nhớ lại mấy ngày nay anh với người phụ nữ kia vô cùng thân mật cô lại càng thêm đau lòng.

“A?” Mục Thuần sợ hãi kêu lên một tiếng, “Em……biết Trạc Thác? Em có quan hệ gì với cậu ta?”

“Cái gì mà có quan hệ?” Tư Vũ cười khổ một cái. Đúng vậy, mình với anh ta rốt cuộc là có quan hệ gì. Sáu năm trước có thể nói là một đôi tình nhân vô cùng ngọt ngào; sáu năm nay có thể coi là bạn bè được không? Hay là người xa lạ? Hay chỉ thuận theo lời anh, đồng ý làm tình nhân làm ấm giường của anh, lớn tiếng rên rỉ vì anh? Không phải, nếu như là tình nhân thì cô cũng có cơ hội được hưởng thụ cái được người ta yêu thương, nhưng cô nhận được chỉ là sự căm hận của anh, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị anh tra tấn, dày vò.

Cô nhìn Mục Thuần, sâu kín nói: “Sáu năm trước, anh ta chỉ là một công nhân rửa xe, còn em là một thiên kim tiểu thư. Chúng em vừa gặp đã yêu nhau…….” Tất cả đều đã làm, môi không muốn dừng lại mà nước mắt vẫn muốn rơi cạn, cuối cùng cô kể hết những oán hận tình thù giữa cô và Trạc Thác cho anh nghe, nhưng chỉ riêng chuyện Trạc Thác là người cổ đại thì cô không nhắc đến.

Mục Thuần nghe được, thổn thức không thôi, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lâu sau anh không chịu được mà cũng kể chuyện tình yêu hồi xưa của mình ra.

Nhẫn nhịn sáu năm trời cuối cùng cũng tìm được người thổ lộ, Tư Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái, những tâm tình nặng nề dần dần được phóng thích từng chút một.

“Tư Vũ, em kể những chuyện này cho anh biết không sợ anh bán cho toàn soạn sao?”

“Em không sợ. Em tin anh không phải loại người như vậy!” Cô khẳng định, thật ra cô cũng chẳng biết tại sao lại hoàn toàn tin tưởng anh như vậy.

Mục Thuần mỉm cười, hỏi lại: “Em có muốn nghe chuyện xưa của anh không?”

Tư Vũ hơi kinh ngạc, sau đó nhẹ gật đầu.

“Sáu năm trước, anh là một kẻ nghèo hèn, không có gia đình, thứ duy nhất anh có được là cảm nhận và tài năng đối với nghệ thuật luôn tưởng tượng về một tương lai tuyệt hảo. Trời cao an bài để cho anh gặp được cô ấy, một người cũng như anh xuất thân từ một nông thôn nghèo khó. Bọn anh quen biết nhau, yêu nhau, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại không tránh được số mện an bài. Vì tương lai, vì tương lai tốt đẹp mà người nhà cô ấy đem lại, cô ấy đã chọn cách rời xa anh.”

Trời ơi, lại là sáu năm trước, Tư Vũ thầm nhủ, gấp gáp hỏi: “Về sau thế nào? Thế còn bây giờ thì sao? Anh còn liên lạc với cô ta không?”

“Về sau, anh hứa với cô ấy sẽ chia tay trong vui vẻ dù cho lòng có đau như thế nào. Đến giờ anh vẫn còn nhớ lúc đó cô ấy có nói với anh một câu: yêu một người không phải là có được họ, mà là để cho cô ấy được hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi.” Nhớ đến cuộc chia lìa bất đắc dĩ, Mục Thuần đau lòng “Hai năm trước cô ấy đã lập gia đình, tuy người chồng không phải đại gia nhưng cũng gia đình cũng thuộc dạng khá giả.”

“Nếu như cô ta chưa kết hôn thì anh còn có chấp nhận cô ta nữa không?”

“Đương nhiên rồi! Năm đó anh đã hứa với cô ấy rằng tương lai nhất định sẽ cố gắng làm việc, sẽ để cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này; nhưng hôm nay anh có năng lực, anh đã tạo ra thành công của mình nhưng không thể thực hiện lời hứa năm đó.”

Chàng trai này thật tốt! Lại còn một lòng một dạ tha thứ nữa! Nếu như Trác có thể như vậy thì tốt rồi, cô nhìn anh mà âm thầm so sánh với Trạc Thác.

“Không ngờ rằng quá khứ của chúng ta thật giống nhau, chúng ta đúng thật là có duyên phận.” Mục Thuần cười khổ rồi hỏi tiếp: “Tư Vũ, như em giờ là đang trả giá, vậy có đáng không?”

“Đáng! Có thể anh nói em khờ, nhưng vì anh ấy có ngốc em cũng đồng ý.” Cô không do dự là trả lời.

Mục Thuần vì gương mặt xinh đẹp và tâm tình của cô mà cảm động, nhưng vì Trạc Thác hồ đồ mà lại trở nên phẫn nộ. Anh ta có tài cán gì mà lại được cô đánh đổi như thế? Lần đầu tiên nhìn thấy cô anh đã cảm thấy quá khứ của cô có rất nhiều chuyện đau khổ, điều đó khiến anh không ngừng bị cô hấp dẫn. Anh cho rằng với tính nhẫn nại của mình có thể khiến cô nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng anh không thể ngờ được quá khứ của cô lại như vậy, anh mãi mãi không thể có một chỗ đứng trong lòng cô.

“Yêu một người không phải là có được họ, mà là có thể làm cho họ hạnh phúc, vui vẻ là tốt rồi.” Xem ra những lời này sẽ mãi mãi đi theo anh. Nhịn xuống những nỗi khổ và những tình cảm mới chớm hy vọng, anh thành tâm thành ý nói: “Tư Vũ, rất vui được quen biết em. Từ nay về sau anh sẽ là bạn tốt của em, là tri kỷ nên những chuyện đau khổ của em hãy cứ thổ lộ hết với anh.”

Tư Vũ cảm động đến rơi lệ, không ngừng gật đầu mà nức nở: “Em đã rất giận ông trời vì cứ tra tấn em như vậy; nhưng giờ em lại muốn cảm ơn ông vì đã ban cho em một người bạn tốt, một người tri kỷ như vậy!”

Đến khi mặt trời dần khuất bóng dưới làn nước biển xanh lam, hai người nhẹ nhàng nghịch nước biển rồi tận mắt chứng kiến những cảnh tượng rất hữu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.