Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 23



Tư Vũ vừa xào thức ăn trong nồi vừa nhớ lại chuyện vừa rồi trên TV. Đối với việc hôm nay biểu hiện và cử chỉ thân mật khác thường của Trạc Thác cô nghĩ mãi mà không thông.

Buổi sáng sau khi rời khỏi quảng trường Nhân Dân, anh ấy đã đưa mình đến vùng ngoại ô ăn cơm trưa, sau đó lại đi tắm suối nước nóng, thật là một ngày dài. Mãi cho đến bốn giờ, đột nhiên ah nhận được cuộc gọi từ công ty nói có việc quan trọng cần anh giải quyết gấp anh mới quyết định đưa cô về rồi mới đến công ty.

Trước đây mỗi lần ra ngoài anh đều ngụy trang, nhưng hôm nay đến cả kính râm anh cũng không mang, chỉ như một người bình thường chứ không phải là siêu sao có nhiều người truy đuổi. Giáp mặt với các phóng viên, nếu không phủ nhận thì anh chỉ mỉm cười với họ. Chẳng lẽ anh không nói gì là thừa nhận điều gì sao? Anh làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?

Đột nhiên có một vòng tay vờn quanh eo cô, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Tư Vũ khẽ run lên, nói: “Anh…về rồi à?”

Trạc Thác không nói chỉ ôm chặt lấy cô, mái đầu dài dụi sâu vào cổ cô hít thở từng đợt.

Từng đợt khí nóng tỏa ra làm cho Tư Vũ tê dại không thôi, cô không tự nhiên ngọ nguậy một cái “Em…. Đang xào rau.”

“Vũ nhi, anh đói bụng….” Âm thanh nồng đầy ham muốn đầy ý tứ.

Khuôn mặt Tư Vũ đột nhiên ửng hồng, cô ho nhẹ một tiếng giả bộ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh “Vậy anh chờ em một lát đi, sắp có cơ cơm ăn rồi.”

“Vũ nhi……..” Trạc Thác cố tính không để cô trốn tránh, lại cắn nhẹ lên lỗ tai cô sau đó hôn lên cổ.

“Thác……” Tiếng nói mềm mại có chứa tia lười biếng, cô có ý muốn từ chối nhưng lại không biết rằng đối với Trạc Thác mà nói lại là một điểm trí mạng hấp dẫn.

Quả nhiên anh nhanh chóng tắt bếp gas đi, ôm ngang người cô ra khỏi bếp tiến thẳng đến phòng ngủ.

Tư Vũ còn không kịp phản ứng, đột nhiên phát hiện ra tạp dề trên người mình đã bị trút bỏ từ bao giờ rồi, hiện giờ cô đang nằm trên giường lớn còn Trạc Thác thì đang cởi quần áo trên người cô.

“Không được, Thác! Vẫn còn đang nấu ăn.” Cô ngăn cản.

Trạc Thác đè tay cô lại, từ từ áp đôi môi xuống đôi môi đỏ mọng của cô sau đó lại tiếp tục trút bỏ quần áo trên người cô.

Rất nhanh, cô cảm giác toàn thân trở nên mát mẻ, cúi đầu xem xét cô đã…không mảnh vải che thân. Khi cô thoáng nhìn lồng ngực trần gợi cảm của Trạc Thác, còn thấy…phân thân cực đại ở dưới đã to đến hù chết người thì khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng còn đôi chút hoảng sợ. Liệu anh có tra tấn mình như tối qua không? Nghĩ đến đây sắc mặt cô trở nên tái nhợt, toàn thân cứng nhắc run rẩy.

Trạc Thác không hề phát hiện rằng cô đang khác thường, hiện giờ trong mắt anh chỉ có thân hình trắng nõn dưới thân, cảm giác được nhiệt từng đợt truyền tới từ bụng dưới, anh không thể chờ đợi được bắt đầu thăm dò cơ thể cô, dồn dập hôn lên hai khóe môi đỏ mọng đang hé mở kiều diễm.

Tư Vũ muốn cự tuyệt anh, tận đáy lòng anh không nhừng thúc giục cô phải nhanh đẩy anh ra. Nhưng Trạc Thác đã ở trên người cô mà đốt lửa rồi, toàn thân trở nên tê dại khiến ý chí đành rút lui. Điều làm cô vừa thẹn vừa giận chính là trong miệng cô lại phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng, cô không kìm được lòng mà cong người lên, hai chân không tự chủ được tự động mở ra, cặp mông trắng nõn chậm rãi vặn vẹo.

Đây là tất cả những gì biểu hiện anh cần, cô vô cùng xấu hổ……

Rất nhanh sau đó căn phòng yên tĩnh truyền đến từng đợt tiếng rên rỉ hưng phấn cùng tiếng gầm thở dốc.

Hoan ái qua đi, Trạc Thác mệt mỏi ghé vào người cô, từng ngụm từng ngụm thở phì phò với vẻ mặt thỏa mãn.

Tư Vũ âm thầm ảo não tức giận. Cô giận mình không cảm thấy thẹn, giận sự suy nhược của mình; cốn nên cự tuyệt anh, nên đẩy anh ra nhưng cuối cùng lại chìm vào sự quyến rũ, còn vô sỉ cầu xin anh tiến vào. Không phải đã từng thề đã không quan tâm anh nữa, không để ý đến anh nữa sao? Tại sao lại còn như thế? Chẳng nhẽ mình dâm ô đến vậy sao?

“Vũ nhi, em làm sao vậy?” Mới bình phục lại sau cảm xúc tình dục, Trạc Thác thấy khuôn mặt cô đầy sự bất định, buồn bực hỏi ra.

Tư Vũ nhàn nhạt nhìn anh, lúng túng nói: “Em muốn tiếp tục đi xào rau.”

Nói xong không chờ anh trả lời, cô dời khỏi người anh, cầm lấy quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài.

Gương mặt Trạc Thác vẫn tràn đầy nghi hoặc, anh cũng cầm lấy quần áo dưới chân mặc lên chậm rãi đi ra ngoài.

Trầm luân rồi, triệt để trần luân.

Sáng sớm hôm qua cô còn quyết định từ nay không bao giờ để ý đến anh nữa, nhưng cuối cùng vẫn là cầu xin khi anh nhu tình khi anh tấn công phía dưới. Tại sao anh đột nhiên lại thay đổi như vậy? Người này căn bản không phải anh, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Sự nhu tình của anh là thật lòng hay chỉ là giả dối? Sự nhu tình này của anh có thể kéo dài được bao lâu? Một lát hay cả đời?

Tối qua cô lại trầm luân cùng anh nhưng lại không chỉ một hồi! Đúng, mỗi lần đều là anh đặt xuống nâng lên, nhưng đến cuối cùng cô từ giãy dụa chuyển thành phối hợp, cô bị động chậm rãi trở thành chủ động, còn lớn tiếng kêu rên tên anh.

Mỗi lần thấy vẻ tà ác cùng đắc ý của anh, cô không thể tưởng tượng được mình lúc ấy dâm đãng cỡ nào. “Không, không thể như vậy nữa, không thể lại bị anh mê hoặc nữa!” Trong đầu cô không ngừng vang lên những lời nói này.

Lúc cô đang nghi hoặc, lo nghĩ, ai than thì đột nhiên điện thoại vang lên.

“Tư Vũ, anh là A Thụy. Em còn nhớ chuyện sáng hôm trước không? Trước hôm anh mới về nước.” Tiếng nói của Tư Đồ Thụy ở đầu dây bên kia kinh hỉ nhẹ nhàng truyền đến.

“Tiêu Minh? Anh nói cô ấy và cả nhà di dân đến Canada đã về rồi sao?” Tư Vũ tràn đầy kích động cùng ngạc nhiên.

“Đúng. Lần anfy cô ấy trở về nghỉ phép, về được vài ngày rồi, nói rất muốn gặp em. Hiện giờ em có rảnh không? Hãy đến đây đi.”

Tư Vũ không chút do dự liền đồng ý. Tiêu Minh – là người bạn tốt duy nhất của cô từ hồi tiểu học. Từ năm Thẩm gia bị phá sản, Tiêu Minh từng muốn tới giúp đỡ cô nhưng trường học lắm thị phi lại hay bị soi mói nên cô từ chối ý tốt của cô ấy.

Trong hai năm gần đây Tiêu Minh đi làm bác sĩ thực tập, và cả hai không còn liên lạc với nhau nữa. Lần này cô ấy trở về nói nhất định phải gặp nhau một lần.

Gạt bỏ những tầm tư phiền muộn, Tư Vũ chọn một bộ váy thanh thoát, những bộ váy này đều do Trạc Thác mua cho cô, tất cả đều là hàng hiệu cả, mặc nó đi gặp họ cũng không quá thất lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.