Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 29



“A Thác, Tiểu Vũ rốt cuộc bị làm sao vậy?” Bà Thẩm bước vào nhà, bối rối hỏi. Mặt Thẩm Lạc Chính cũng đầy lo lắng nhìn anh.

Trạc Thác lau khô nước mắt, cầm lấy bức thư trên bàn đưa cho ông.

“Cha, mẹ, đầu tiên cho con gái gửi lời xin lỗi tới hai người. Cơ thể con là được cha mẹ ban cho nên con không có quyền phá hủy nó những xin hãy tha lỗi cho con gái bất hiếu, xin tha thứ cho sự trốn tránh và ích kỷ của con. Vì cuộc sống này con không thể nào chấp nhận được, con thật sự rất mệt mỏi, rất mệt mỏi………

Mẹ, con nhớ mẹ đã từng nói, đối với tình yêu chỉ có trả giá thì sẽ nhận được hồi đáp. Con đã dùng quãng thời gian sáu năm để trả giá nhưng dường như con không hề chiếm được bất kể hồi đáp nào, đổi lại là những lần đau khổ do bọn trẻ cứ lần lượt rời đi.

Con từng nghe nói trên đỉnh Phi Hà có tiên khí ngưng tụ, chỗ đó có thể thông đến Thiên đường, nghe nói người vô tội sau khi đe về cõi tiên sẽ được lên Thiên đường, con chỉ mong rằng mình có thể qua được chỗ đó để lên Thiên đường tìm bọn trẻ của con.

Cha, mỗi lần nhìn người con lại thấy áy náy trong lòng nhưng từ trong đáy lòng con không hề khó chịu, con rất muốn nói với cha rằng con không hề hận người, nhưng không biết tại sao lời nói không thể toát ra. Năm đó, người ép con phải bỏ đi đứa nhỏ, khoảng thời gian đó con thật sự rất hận người, nhưng lúc người nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống thì tất cả mọi uất hận đều đã tan biến.

Hôm nay, đối với cha mà nói con gái thật có lỗi. Từ nhỏ cha đã yêu thương con, luôn đặt kỳ vọng vào con, nhưng vì sự tùy ý của mình mà còn đã làm cha thất vọng, nếu như có thể giữ cho thân mình trong sạch thì Tư Đồ gia sẽ không hủy bỏ hôn lễ thì tập đoàn Thẩm thị cũng sẽ không bị phá sản, cha cũng sẽ không nhất thời nghĩ quẩn mà muốn tự sát. Mỗi khi chứng kiến cha suy sụp tinh thần không gượng dậy được, bộ dạng khập khễnh con đều cảm thấy cực kỳ áy náy. Gần đây cha cố tỏ ra bình thường để giấu đi vẻ mệt mỏi mà khi cha đã mất đi tất cả.

Cha, mẹ, xin hai người đừng đau lòng, xin hãy để con tự ý quyết định một lần nữa, xin hãy để con làm một người nhát gan. Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ lại làm con gái của hai người, nhất định sẽ tuyệt tình tuyệt ái, một mực phụng dưỡng hai người đến già, đem tất cả tình cảm của cả đời này để bù đắp lại cho hai người.

Từ nay về sau, nếu hai người có nhớ đến con thì hãy đến thăm con vào ngày này hàng năm, đến núi Phi Hà, ngẩng đầu lên nhìn trời, không chừng có thể nhìn thấy con và bọn trẻ ở đó.

Nhưng, xin đừng lo lắng về cuộc sống sau này, A Thụy đã đồng ý với con từ nay về sau sẽ coi hai người như cha mẹ của anh ấy, anh ấy sẽ thay con phụng dưỡng hai người. Không ngờ rằng khi còn sống con đã nợ anh ấy, sau này vẫn là nợ anh ấy! Xin anh giúp con chuyển lời với A Thụy, xin hãy tha thứ cho con vì ra đi mà không từ giã, chúc A Thụy cả đời bình an.

Còn nữa, Mục Thuần, cha mẹ cũng nói với anh ấy rằng Tư Vũ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, dù có ở nơi nào thì con cũng sẽ nhớ rõ sự yên bình từ bên kia bờ biển, một bức tranh bình thường của một chàng trai đang vì tri kỉ của mình mà đau khổ.

Cuối cùng, xin hãy bảo trọng! Một lần nữa xin hãy nhận lời xin lỗi của con gái, xem như con đã tìm được sự giải thoát khỏi khổ sở, khỏi bi thương – con gái bất hiếu Tư Vũ tuyệt bút!”

Bà Thẩm xem hết lá thư như sét đánh ngang tai, nhất thời không chịu được mà hôn mê. Ông Thẩm vội vàng bình tĩnh lại, nhìn về phía bà Thẩm trên ghế salon hô hoán.

Trạc Thác nhặt lại bức thư, nhìn lại lần nữa, trong thư ai cô cũng nhắc đến chỉ trừ anh. Tại sao lại như vậy? Chẳng nhẽ đến chết cô ấy cũng không đồng ý nhớ đến mình nữa?

“Không, anh không muốn em chết, mạng của em là của anh, không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối không thể chết được!” Thần sắc tuyệt vọng lập tức biến thành bi phẫn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm ba chữ “Núi Phi Hà”.

Điện thoại đột nhiên vang lên, anh vội vàng bắt máy, là Trương Thiên Minh gọi tới. Cúp điện thoại, anh vội vàng nói một câu: “Bác chăm sóc bác gái, con đi tìm Vũ nhi.”

“Đợi một chút!” Thẩm Lạc Chính đột nhiên gọi anh lại “Tiểu Vũ, cho tới giờ chưa hề phản bội con, tất cả đều là do ta…..Là ta ép nó làm như vậy, vì để con được yên bình sinh tồn ở thế giới này, con bé mới chấp nhận sự uy hiếp của ta.” Nhớ lại năm đó mình hèn hạ, cố chấp, Thẩm Lạc Chính vô cùng hối hận.

Mặt mũi Trạc Thác đầy phức tạp nhìn ông, sau đó xoay người nhanh chóng lao ra khỏi cửa.

Ở ngoại ô thành phố G, có một tòa nhà sừng sững khí thế, có một ngọn núi cao tên là Phi hà. Núi Phi Hà chẳng những cảnh sắc đẹp đẽ, hấp dẫn người ta chính là sự thần bí nơi đây. Nghe nói, thần tiên từng xuất hiện ở nơi này; nghe nói, nơi này cũng là nơi cầu duyên phận tốt đẹp. Thất nguyệt bảy ngày hàng năm, rất nhiều nam thanh nữ tú đến đây, không ngại gian khổ leo đến đỉnh núi chỉ để cầu được tình yêu.

Vách núi Phi Hà nhìn từ xa giống như Nhiễm Hồng Hà, đến gần thì sắc thái sặc sỡ, có rất nhiều vách núi, vách đá như đao gọt phủ như chỉ trời xanh; sơn gian cao hạp u cốc, cỏ mọc tươi tốt, thanh nhã yên tĩnh, phong trần bất nhiễm.

Hôm nay Núi Phi hà không biết tại sao lại đặc biệt yên tĩnh, hơn nữa lại còn có những vết chân hiếm thấy. Chỉ có một cô gái mỹ lệ mặc chiếc váy dài màu trắng, dọc theo con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết mà mò lên đỉnh núi. Con đường nhỏ hai bên cây cối mọc xanh tốt, không khí đặc biệt tươi tốt làm người ta cảm thấy u nhã đến yên lặng, như thể đưa bản thân mình vào thế giới không tiếng động vậy.

Cô gái xinh đẹp đến đỉnh núi đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, cô đứng trên đỉnh núi quan sát xuống dưới, mây trắng tràn ngập, mây mù lượn lờ, trong lúc này màu xanh điềm tĩnh làm người hướng về, các dãy núi trùng điệp như một dải lụa Phỉ Thúy đầy màu sắc đi thông đến Thiên đường.

Cô nhẹ nhàng ngửa mặt lên, từng làn gió nhè nhẹ thổi vào mặt, những đám mây trước mắt như có thể chạm vào được, trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh làm con người trở nên thống khổ mà ngọt ngào. Cuối cùng, cô tiến lên vài bước, nhắm chặt mắt lại, cả cơ thể hướng về phía trước, cả người rơi vào đám mây đó.

“Đừng!” Vừa leo lên đỉnh núi Trạc Thác thấy hình ảnh làm lòng người đau xót, anh tuyệt vọng kêu to chạy như bay đến, anh dùng kinh công rồi thả người nhảy theo xuống, ý muốn bắt lấy thân hình màu trắng đang rơi. Khi anh sắp bắt được cô, đột nhiên phát hiện vấn đề rất nghiêm trọng, không xong rồi, tại sao khinh công lại đột nhiên biến mất? Do trọng lực tác dụng, anh lại phát hiện mình đã lướt qua bóng dáng màu trắng, khoảng cách càng ngày càng xa, anh ngửa mặt lớn tiếng gào thét: “Vũ nhi, vũ nhi!”

Tư Vũ mở to mắt ngây ngốc nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt lại và tiếp tục rơi.

“Vũ nhi….Vũ nhi….” Trong sơn cốc truyền đến từng đợt từng đợt tiếng gào thê lương, cuối cùng tất cả trở lại yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.