Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 41



Trong phòng ngủ thái tử ở Thịnh Trạc hoàng cung.

Màu vàng nhạt trên chiếc giường lớn, Trạc Thác đang lẳng lặng nằm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại một cách khỏ hiểu. Ngoại trừ khuôn mặt ra, toàn thân anh đều băng bó băng gạc. Băng gạc phía dưới để lộ ra một mảng da thịt, điều đó thể hiện cơ thể anh đang cực kỳ suy yếu. Đặc biệt là bàn tay và bàn chân được băng bó thành một khối, quả thực có thể so sánh với xác ướp.

Nhược Vũ ngồi trước gương nhìn người trước mặt không hề tức giận, nước mắt không ngừng tuôn ra ngoài. Sáng sớm nhận được tin con trai bị trọng thương, lại không ngờ rằng bị thương thê thảm đến như vậy. Nhìn thái y tháo băng ra trị liệu, dường như tên người toàn là vết thương, bà đau như đứt từng khúc ruột. Ông trời ơi, rốt cuộc người muốn trừng phạt Thác nhi đến bao giờ?

“Vũ nhi!” Trạc Thạc vừa lâm triều liên chạy ngay đến đây. Lý Thái y đi theo đằng sau.

“Nương nương, đã đến giờ thái tử uống thuốc rồi.” Lý thái y thần sắc bi thương, nhẹ giọng nhắc nhở.

Nhược Vũ gật đầu đứng dậy cho Lý thái y ngồi xuống, yên tĩnh nhìn ông ấy đút từng chén thuốc vào miệng Trạc Thác.

Sau khi uống hết thuốc xong, Lý thái y kiểm tra vết thương trên người Trạc Thác lần nữa xong xoay người báo cáo với Trạc Thạc và Nhược Vũ: “Hoàng thượng, nương nương, trước mắt tình huống của điện hạ coi như là khả quan, khoảng vài ngày nữa có thể sẽ tỉnh lại.” Nhược Vũ có chút thả lỏng, tiếp tục hỏi: “Vết thương thì sao? Lý thái y, ngươi hãy nói thật cho bổn cung nghe, chân tay Thác nhi có thể khỏi không….”

Lý thái y thận trọng suy nghĩ một chút, sắc mặt chuyển thành nghiêm trọng “Khởi bẩm nương nương, tuy cơ thể điện hạ trúng vài đao nhưng may không ảnh hưởng gì đến tỳ phổi, hơn nữa tốc độ hồi phục của mấy ngày nay cũng rất nhanh. Nhưng, chân, có hơi chút nghiêm trọng. Gân cốt ở chân có bị ảnh hưởng một chút, thần sợ dùng y thuật sợ không thể trị liệu triệt để được!”

Nghe xong, Nhược Vũ kích động la hét “Lý thái y, tại sao lại sợ? Bổn cung không cho phép ngươi sợ hãi. Bổn cung muốn Thác nhi hoàn toàn không sứt mẻ!”

Trạc Thạc vừa ôm chặt bà, vừa uy nghiêm phân phó Lý thái y: “Lý thái y, trẫm ra lệnh cho ngươi, kể từ hôm nay từ bỏ hết mọi việc, chuyên tâm chăm sóc thái tử và nghiên cứu chế tạo thuốc. Nếu như thái tử có mệnh hệ gì thì ngươi…..Cả viện phán nê từ chức đi!”

Lý thái y cẩn trọng nói: “Thần tuân chỉ, thần nhất định sẽ tìm được phương pháp trị liệu, quyết không để cho thái tử chịu bất cứ tổn hại gì.”

Sau đó ba người cùng trầm tư yên lặng nhìn người đang nằm yêu trên giường.

Tư Vũ từ từ mở hai mắt, nhìn chiếc giường màu xanh lam và khung cảnh quen thuộc xung quanh, trong lòng trở nên vô cùng vui mừng. Cô van nài thái tử Tư Mã Thuần cuối cùng cũng được trở lại.

Trong trí nhớ của cô, từ sau ngày được ăn chiếc bánh bao đó, Tư Mã Thuần chưa hề cho cô ăn thêm thứ gì, Xế chiều hôm đó còn đem cô đi, vì bị bịt mắt nên cô không biết mình ở đâu. Trọn vẹn hai ngày bị nhốt, đầu viên ngói nước mưa không thể vào, kể cả một viên bi cũng không lọt, cô vừa đói vừa khát, không chịu được nên cuối cùng hôn mê. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì lại thấy Trạc Thác xuất hiện trước mạt, hơn nữa, toàn thân anh dính đầy máu.

Tưởng tượng lại tình cảnh khủng khiếp lúc đó, cô cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô hận sao thể lực của mình lại suy yếu như vậy, nếu cô cố gắng gượng thì đã không giống như bây giờ, cái gì cũng không biết. Không được, cô muốn đi tìm Thác, cô muốn biết hiện giờ anh ra sao.

Đang lúc cô chuẩn bị rời khỏi giường thì cửa phòng bật mở, Tư Mã Tước đi đến, vẻ mặt đầy kinh hỉ: “Vong Ưu, nàng tỉnh rồi à? Thân thể đã khỏe lên chưa?”

“Tôi không sao. Đúng rồi, tại sao tôi lại về đây?”

“À, đại hoàng huynh thật sự đáng giận, bắt cóc nàng còn không cho ăn gì, may là tìm được nàng sớm, không thì……..”

“Thật là huynh đã cứu ta?” Tư Vũ vội vàng cắt ngang.

Tư Mã Tước sứng sốt một chút sau đó nhẹ gật đầu.

Khuôn mặt Tư Vũ lập tức hiện lên vẻ thất vọng, hóa ra Trạc Thác không có đi tìm cô, hóa ra tất cả chỉ do cô tưởng tượng mà thôi.

“Vong Ưu, nàng…..Không sao chứ? Hay để ta truyền thái y đến kiểm tra?” Thấy tinh thần nàng hoảng hốt, Tư Mã Tước cho rằng thân thể nàng không được thoải mái.

“Không cần, cám ơn!” Tư Vũ lại nằm xuống, buồn bực nói: “Ta có hơi mệt, muốn ngủ.” Nói xong cô chậm rãi nhắm mắt.

Tư Mã Tước nhìn nàng rầu rĩ không vui mà không hiểu nguyên nhân , anh lo lắng nhìn cô thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tư Vũ ngồi trc tấm màn mãn trì hoa sen ngẩn người. Nghe Tư Mã Tước nói, không hiểu tại sao phòng lớn trong cung của Tư Mã Thuần bị hỏa hoạn, hắn cũng đã bị chết cháy theo. Ác giả ác báo!

Hai ngày nay, cô xin nghỉ với Tư Mã Tước lặng lẽ đứng trong phòng mình. Cô vẫn không tin đó là ảo giác, đối với cảm giác Thác ôm mình cô không thể quên được.

Cùng lúc cảm thấy vui mừng vì Thác không bị thương nhưng lại cảm thấy phiền muộn và thất vọng. Điều làm cô đau khổ chính là mình đã rời khỏi Thịnh Trạc hoàng triều đã mười ngày nhưng Thác lại không tới tìm mình, chẳng lẽ anh muốn buông tay rồi sao?

“Bại hoại, không có tính nhẫn nại, hỗn đản!” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn thấp giọng oán trách, chiếc khăn trong tay cô đã bị cô dùng hết sức nắm chặt trở nên như dưa muối vậy. Đột nhiên, cô vô thức tưởng tượng ra cảnh Trạc Thác trái ôm phải ấp những phi tử kia, cùng nhau vui đùa, cô trách mắng một câu: “Sắc lang, hận ngươi chết đi được!”

“Vong Ưu!” Thanh âm ôn hòa từ xa tiến lại gần, thái tử Tư Mã Tước một thân lễ phục đến bên cạnh cô.

Tư Vũ quay đầu nhìn anh mỉm cười.

“Vong Ưu, tại sao nàng cự tuyệt chỉ hôn của phụ hoàng? Nàng biết không. Đây là lần đầu tiên phụ hoàng cử hành tứ hôn!” Tư Mã Tước bình tĩnh nhìn cô.

“Thực xin lỗi, tạm thời ta không muốn nói đến chuyện tình cảm, ta hài lòng về hiện tại!”

“Thật sao? Nàng không muốn nói chuyện tình cảm hay trong lòng nàng đã có người khác? Tư Vũ!” Anh chần chờ gọi tên.

“Huynh………” Tư Vũ trừng to mắt kinh ngạc nhìn anh.

“Ngạc nhiên tại sao ta biết chứ gì?” Tư Mã Tước cười khổ một tiếng “Lạ thật, ta còn biết rõ nàng và Trạc Thác thái tử từng là tình nhân.”

“Tư Mã Tước……….”

“Ở Thịnh Trạc hoàng cung ta phát hiện nàng và Trạc thái tử có điểm kỳ lạ, về sau Trạc thái tử tìm ta, nói rằng nàng là nữ nhân của hắn, còn cảnh cáo ta không được có những suy nghĩ không an phận đối với nàng.”

“Hắn đến tìm huynh bao lâu rồi?” Không thể tin được anh đã từng đến đây. Mặt Tư Vũ bỗng trở nên đầy ánh sáng.

“Ở hoàng cung Thịnh Trạc.”

Tư Vũ nghe xong khuôn mặt lại trở nên ảm đạm, lúng túng nói: “Huynh nói đúng, thật ra ta với hắn có quan hệ, nhưng tất cả đã thay đổi, tương lai không thể xuất hiện cùng nhau.” Cô nói cho anh cũng như đang nói cho chính mình nghe vậy.

“Vong Ưu, mặc kệ chuyện nàng từng phát sinh chuyện gì với hắn, xin hãy quên Tư Vũ đi, tiếp tục làm Vong Ưu được không?” Tư Mã Tước vội vàng nắm tay cô.

Tư Vũ nhìn anh nghiêm túc nói: “Tư Mã Tước, ta không phải người tốt như trong tưởng tượng của huynh đâu, ta với hắn đúng là có quan hệ nhưng không đơn giản như huynh nghĩ đâu, ta……… Thân ta đã không còn trong sạch nữa, ta còn từng có thai. Trong mắt cổ nhân thì ta là tàn hoa bại liễu.”

Tư Mã Tước khiếp sợ trợn mắt há mồm, không còn cách nào trở nên thoải mái được. Tư Vũ thấy thế, không những không thương thâm, thậm chí còn cảm thấy thoải mái.

“Ta không ngại!” Tư Mã Tước lấy lại tinh thần, nghiêm trang nói “Quá khứ của nàng ta không thể can thiệp, bởi vậy ta không có tư cách để nói. Ta muốn là tương lai của nàng. Chuyện trước kia với hắn hãy coi như là gió mà trôi đi, hãy cùng ta nhìn về tương lai. Được không?”

“Ta……” Không ngờ rằng anh lại có thể như vậy, không ngờ rằng anh lại khoan hồng độ lượng như thế, tốc độ phục hồi còn nhanh như vậy, Tư Vũ không tin tưởng được nên vẫn muốn cự tuyệt “Nhưng, ta không thể đảm bảo tương lai có thể thật lòng với huynh!”

“Không cần đảm bảo, nàng chỉ cần cố gắng như vậy là đủ rồi, được không? Cho ta một cơ hội được không?” Tư Mã Tước nghiêm túc nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.

Tư Vũ hoảng loạn không biết nên trả lời thế nào.

“Vong Ưu, đừng nhớ đến hắn nữa, hắn có nhiều tì thiếp như vậy, hơn nữa còn có Noãn Ngọc bên cạnh. Nàng quên rồi sao? Noãn Ngọc thích hắn như vậy, yêu hắn như vậy!”

Trong lòng Tư Vũ trở nên chấn động, đúng vậy, anh đã không còn là Trạc Thác ở hiện đại nữa. Ở cổ đại không có chế độ một vợ một chồng, chỉ cần hắn thích thì một trăm lão bà cũng có thể. Còn có Noãn Ngọc nữa, cô gái dí dỏm đáng yêu, làm cho người ta đau lòng, không đành lòng tổn thương.

Tư Mã Tước nắm chặt hai tay cô, nhìn cô nói “Quên hắn đi được không? Ta đảm bảo về sau sẽ toàn tâm toàn ý đối với nàng, tính mạng của ta chỉ có một mình nàng là nữ nhân, dù có leo lên vị trí hoàng đế thì nàng cũng là hoàng hậu duy nhất của ta.”

“Ta…….. Để ta suy nghĩ được không?”

“Vong Ưu, lần trước nàng cũng nói lo lắng, nhưng ta thật sự hi vọng nàng không phải qua loa để đối phó với ta.” Lần này Tư Mã Tước dường như không thể bỏ qua “Ta thật sự thích nàng, vì nàng chuyện gì ta cũng có thể làm.”

Tâm thần Tư Vũ hoảng hốt nhìn anh. Nghe anh nói anh đã khổ sở mới cứu được mình từ trong tay Tư Mã Thuần ra, hơn nữa, vì mình anh không tiếc thân mà tranh luận với phụ hoàng, ngôi vị thái tử còn xém chút nữa bị phế. Một nam nhân ôn nhu, sâu sắc như vậy yêu mình, cô…….có nên quên hắn của quá khứ để tiếp nhận anh?

Đến cổ đại đã được anh cứu giúp, đây không phải là ý trời sao, chẳng lẽ anh mới chính là tri kỷ cuối cùng của mình? Nhưng chỉ cần hơi chút lý trí thì đều có thể đồng ý với anh. Trước mắt anh dường như mình có thể yêu.

“Vong Ưu……….” Thấy cô có điểm dao động, Tư Mã Tước thừa cơ truy kích.

Tư Vũ nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu sau đó mở mắt nhìn anh gật đầu “Được, ta đồng ý với huynh! Tư Mã Tước, cám ơn huynh ưu ái, ta không dám đảm bảo tương lai có thể yêu huynh như vậy không, nhưng ta đồng ý, ta sẽ cố gắng!”

Tư Mã Tước lập tức ôm nàng vào lòng “Đủ rồi, có những lời này là đủ lắm rồi!”

Không giống với những kích động và hưng phấn của anh, Tư Vũ trong lòng anh lập tức tràn đầy mê man, tê dại.

Tại cung điện thái tử - Thịnh Trạc hoàng cung.

Trọn vẹn bảy ngày sau cuối cùng thì Trạc Thác cũng tỉnh. Anh vừa tỉnh lại, cả hoàng cung yên tĩnh tràn ngập tiếng cười.

Trạc Thác yên lặng nhìn người trước mắt, mẫu hậu thì kích động chảy nước mắt, phụ hoàng thì vẻ mặt đầu vui mừng, các hoàng đệ xem ra rấy vui mừng, dù trên mặt mỗi người đều thể hiện sự vui mừng nhưng cũng tiều tụy không ít. Vì vậy, Trạc Thác đau lòng nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Thực xin lỗi!”

Nhược Vũ ngồi trước mặt anh, vuốt ve khuôn mặt anh khóc nức nở: “Thác nhi! Thác nhi của ta!”

Lúc này Lý thái y cũng từ gian phòng cách vách đi đến, sau khi khám bệnh cho Trạc Thác xong, có chút mừng rỡ nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, khởi bẩm nương nương, cơ thể điện hạ trên cơ bản đã không có gì trở ngại, miệng vết thương đều đã khôi phục như dự đoán, hiện tại có thể nhờ vào thuốc để chữa trị.”

“Được, ngươi hãy tiếp tục nghiên cứu đi, đến lúc đó trẫm muốn nhìn thấy một Thác nhi giống như lúc xưa!”

“Mẫu hậu, Vũ nhi?” Vừa kiểm tra xong, Trạc Thác lại nói câu thứ hai.

Nhược Vũ ngạc nhiên, nhìn Trạc Thác một chút rồi trả lời “Nàng ấy ở nước Nguyệt Ký, Tư Mã Tước đã mang nàng ấy trở lại hoàng cung.”

“Tại sao? Con liều mạng mới cứu được nàng ấy ra, tại sao nàng ấy lại không theo con về?” Trạc Thác cực kỳ kích động “Nhất định là tại bọn cẩu nô tài ở lãnh sự quán kia bất lực, con muốn trừng phạt bọn họ!”

Nhược Vũ vỗ về “Thác nhi, không liên quan đến họ. Tư Mã Tước cưỡng chế mang Tư Vũ đi. Đó là địa bàn của hắn, người của lãnh sự quán cũng đành bất lực thôi.”

“Lại là hắn, tên đáng giận, ngu xuẩn đầu heo.” Anh giận tím mặt, muốn đứng bật dậy.

Trạc Thạc và Nhược Vũ cùng ngăn anh lại “Thác nhi, chân con bị thương rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể di chuyển. Về phần Tư Vũ, chúng ta sẽ có biện pháp, trước mắt là phải chữa lành chân con đã.”

“Không! Không thể để cho Vũ nhi và tên Tư Mã Tước kia ở cùng nhau được, hắn một mực nhìn Vũ nhi, nhỡ Vũ nhi mềm lòng nhận lời hắn thì con biết phải làm sao? Con tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra!”

“Thác nhi, Tư Vũ yêu con, nó sẽ không đáp ứng hắn đâu, nếu không nó cũng sẽ không chờ đến bây giờ.” Nhìn con trai kích động phẫn nộ, thống khổ vạn phần, Nhược Vũ vô cùng đau khổ, trong lòng bất giác nảy sinh oán hận đối với Tư Vũ.

“Điện hạ, xin hãy nghe nô tài nói…….hiện giờ ngài cần phải trị hiệu, huống hồ thâm tình cũng không thể quá xúc động.” Lý Thái y cũng cả gan xen vào một câu.

Cuối cùng, được mọi người khuyên nhủ, Trạc Thác mới chậm rãi an tĩnh lại, trầm mặc không biết nghĩ gì.

Trải qua mười ngày tĩnh dưỡng, ngoài trừ cái đầu không nhúc nhích thì những vết thương khác trên người đều đã hồi phục lại như cũ. Biết rõ sau khi anh tỉnh lại, những thứ phi kia đều tranh nhau đến thăm, cuối cùng, được Nhược Vũ an bài, cho phép mỗi ngày một người thay phiên nhau đến thăm anh nửa canh giờ. Hôm nay là đến lượt phiên của Noãn Ngọc.

Noãn Ngọc đau lòng nhìn khôn mặt chàng trai trước mặt mình tiều tụy, còn chưa kịp hoàn thành nghi lễ làm vợ chồng với mình thì suýt chút nữa chết đi “Điện hạ, hôm nay có khá hơn chút nào không?”

Trạc Thác suy nghĩ đôi chút, lạnh lùng nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó dường như anh nhớ tới cái gì đó hỏi: “Noãn Ngọc, gần đây nàng với Tư Mã thái tử có qua lại không?”

Noãn Ngọc lắc đầu “Không có. Nhưng ta nhận được thư của mẫu hậu gửi đến, nói huynh ấy sắp đính hôn với Hiền Thái Phó.” Khuôn mặt Noãn Ngọc mang chút nặng nề, cô nghĩ mãi không rõ chuyện lớn như vật tại sao hoàng huynh lại không báo, ngược lại là trong thư của mẫu hậu cô mới được biết. Sau khi có Vong Ưu tỷ tỷ, chẳng lẽ hoàng huynh không còn nhớ tới muội muội này sao?”

Trạc Thác lập tức ngồi dậy hỏi cô: “Nàng nói cái gì? Nàng nói lại lần nữa ta xem xem.”

“Mẫu hậu nói cho ta biết, hoàng huynh và Hiền Thái Phó năm ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ.” Thấy khuôn mặt anh tràn đầy kinh hãi, Noãn Ngọc cực kỳ buồn bực: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”

Trạc Thác không để ý đến cô, anh chỉ biết Vũ nhi sắp lập gia đình rồi, anh muốn đến ngăn cản cô! Anh muốn bước xuống giường nhưng chân không có lực nên cả người anh lập tức bổ nhào trên mặt đất!

Lúc này, đúng lúc Nhược Vũ đến bên cạnh, bà vội vàng chạy đến trước mặt Trạc Thác “Thác nhi, con làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại té xuống đất thế này.” Sau đó và xoay người trách cứ Noãn Ngọc “Noãn Ngọc công chúa, sao con không trông nom thái tử cẩn thận?”

Noãn Ngọc còn chưa kịp trả lời, Trạc Thác liền lớn tiếng kêu la: “Mẫu hậu, Vũ nhi..nàng ấy muốn gả cho Tư Mã Tước, con muốn đi ngăn cản nàng ấy, nàng ấy không thể gả cho người khác được!”

Nhược Vũ nghe xong sắc mặt trở nên khó coi. Hôm trước bà cũng nhận được thư từ lãnh sự quán gửi về, để tránh kinh động Thác nhi bà liền phong tỏa tin tức này, không ngờ rằng cuối cùng anh vẫn biết.

Không để ý đến nỗi đau từ chân truyền đến, Trạc Thác lại giãy dụa, anh vừa bước thêm một bước lại lập tức quỳ rạp xuống mặt đất.

Thần trí Nhược Vũ trở về, chăm chú ôm lấy anh hô khóc: “Thác nhi, đừng cố gắng vô ích, chân con vẫn chưa thể chạm đất được, mau trở về giường đi.” Khi bà thấy chân anh chảy ra từng dòng máu tươi thì càng đau như đứt từng khúc ruột “Người đâu, mau tới đây!”

Vài tên thái giám chạy đến, lúc này Trạc Thạc cũng vừa lúc chạy đến, thấy cảnh tượng thất thường, con trai thì đang nổi giận, ông kinh sợ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy vị cứu tinh, Nhược Vũ gấp giọng kêu to: “Đại, Thác nhi nó biết rồi, nó muốn đi tìm Tư Vũ, hãy mau ngăn nó lại.”

Trạc Thạc nghe xong, không hề do dự vươn tay ra sau lưng Trạc Thác chém nhẹ một phát khiến anh ngất lịm.

Mọi người cùng nhau đưa Trạc Thác trở lại giường, Lý Thái y lại một lần nữa xem xét vết thương của anh rồi cầm máu.

Nhìn đứa con trai đang say ngủ trên giường lớn, Nhược Vũ tựa vào ngực Trạc Thạc thấp giọng khóc nức nở. Trạc Thạc cũng đầy thâm trầm, vừa an ủi Nhược Vũ vừa suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.