Minh Tinh PR

Chương 73



Cho dù ghét Đỗ Mạn Hoài cỡ nào, nhìn thấy tình trạng này, Dung Quân Tiện đương nhiên sẽ vội vàng gọi xe cứu thương.

Đợi sau khi Đỗ Mạn Hoài được khiêng đi, chuyện Dung Quân Tiện bắt đầu lo lắng vậy mà là công việc của Bạch Duy Minh.

“Bạch tiên sinh cố gắng tổ chức hội du thuyền như vậy, bây giờ thế mà chết người ngoài ý muốn…”

Bạch Duy Minh cũng không để ý chuyện này cho lắm, lo lắng cho an toàn của Dung Quân Tiện hơn.

Nghe tin, Bạch Duy Minh lo lắng nhiều hơn, đưa Dung Quân Tiện đến bệnh viện để kiểm tra, chỉ để lại Mạc Lệ An ở du thuyền xử lý chuyện kế tiếp.

Trên đường đưa Dung Quân Tiện đến bệnh viện, Bạch Duy Minh lại hỏi tình huống.

Dung Quân Tiện thật thà báo cáo: “Ở tiệc nhàm chán quá, hội trưởng Tuyên hẹn em đến du thuyền của anh ta chơi, trên đường gặp phải Đỗ Mạn Hoài. Ba người bọn em cùng uống trà ăn điểm tâm, ăn được một nửa, em đã không biết gì… Lại ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại cũng chỉ thấy Đỗ Mạn Hoài đã ngã xuống dưới bậc thang.”

“Lại ngủ thiếp đi?” Bạch Duy Minh nói, “Hay là đi khám bác sĩ xem sao.”

Dung Quân Tiện lại hỏi: “Nhưng hội trưởng Tuyên đâu? Sao không thấy anh ta?”

Bạch Duy Minh trả lời: “Tuế Tích Vân đón cậu ta đi rồi.”

Dung Quân Tiện tò mò hỏi: “Tuế gia? Anh ta đến đây khi nào? Sao em không biết?”

“Đừng quan tâm nhiều thế,” Bạch Duy Minh nói, “Đi kiểm tra cơ thể trước đã.”

Bạch Duy Minh tìm bác sĩ tư nhân quen biết làm kiểm tra cho Dung Quân Tiện. Đánh giá từ kết quả khám, trước khi Dung Quân Tiện ngủ mê chắc là đã dùng thuốc mê, đây cũng là nguyên nhân cậu tự dưng hôn mê.

Bạch Duy Minh lại hỏi có thể có tác dụng phụ, di chứng gì không, bác sĩ trả lời, Dung Quân Tiện dùng không nhiều thuốc, sau khi thuốc được chuyển hóa sẽ không sao, không cần lo lắng.

“Tôi uống thuốc mê?” Dung Quân Tiện cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, “Sao tôi lại uống thuốc mê chứ?”

Bác sĩ không nói gì nhiều, chỉ nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong, bác sĩ rời đi trước.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện suy nghĩ cẩn thận, lại “A” một tiếng, nói: “Chẳng lẽ là Đỗ Mạn Hoài bỏ thuốc cho em à?”

Bạch Duy Minh lại nghĩ tới câu nói của Dung Quân Tiện “Em lại không ngốc, chỉ hơi chậm tiêu”. Bạch Duy Minh vỗ trán nói, “Em thật sự đủ chậm tiêu.”

Đồng tử Dung Quân Tiện xoay vòng, lại nói: “Tại sao anh ta lại bỏ thuốc mê cho em? Còn có hội trưởng Tuyên đâu? Anh ta có bỏ thuốc cho hội trưởng Tuyên không?”

“Tôi thấy khả năng này rất lớn.” Bạch Duy Minh trả lời, “Điều này cũng nói rõ tại sao Đỗ Mạn Hoài bỗng nhiên ngã xuống từ cầu thang.”

“Tại sao?” Dung Quân Tiện tò tò hỏi, “Anh ta cũng tự uống thuốc mê, cho nên đi đường không vững, ngã sấp xuống?”

Bạch Duy Minh thật bội phục mạch suy nghĩ của Dung Quân Tiện, nói: “Sao vậy? Thuốc mê là bánh kẹo à? Anh một viên, tôi một viên, mọi người cùng nhau chia?”

“Vậy em cũng không hiểu…” Dung Quân Tiện đã uống thuốc mê, bây giờ vẫn hơi choáng đầu.

“Vậy em nghỉ ngơi trước đi,” Bạch Duy Minh thấy Dung Quân Tiện khó chịu như thế, trong lòng cũng lo lắng, dịu dàng khuyên nhủ, “Chuyên tối nay em cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi đi.”

Dung Quân Tiện cũng tinh thần không tốt, trước tiên nghỉ ngơi ở trên giường.

Đợi sau khi Dung Quân Tiện tỉnh lại, Bạch Duy Minh mời bác sĩ đến chẩn bệnh. Bác sĩ cho rằng Dung Quân Tiện đã không còn đáng ngại, Bạch Duy Minh mới yên tâm dẫn Dung Quân Tiện xuất viện, lại nói Trần Lễ Bỉnh bên kia đã cho Dung Quân Tiện nghỉ ốm.

Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh trực tiếp ngồi máy bay riêng bay khỏi Tứ Mi, sau khi hạ cánh thì ngồi xe trở về nhà ở Hoa Âm.

Hai người họ vừa vào ở trong căn biệt thự lưng chừng núi không lâu, cũng bởi vì công việc mà rời đi, bây giờ về nhà, vẫn cảm thấy giống như về nhà mới, rất có cảm giác mới mẻ. Dung Quân Tiện ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn núi trùng điệp ngoài cửa sổ, tâm sự như dãy núi xen vào nhau, không có cách nào tĩnh tâm thưởng thức cảnh đẹp.

Bạch Duy Minh về nhà sau đó cởi áo khoác, đổi dép lê, lại hỏi Dung Quân Tiện: “Sao vậy? Nghĩ gì thế?”

Dung Quân Tiện quay đầu hỏi: “Hội trưởng Tuyên sao rồi? À… còn có, Đỗ Mạn Hoài đâu? Anh ta không có nguy hiểm tính mạng chứ?”

Bạch Duy Minh lại nói: “Đỗ Mạn Hoài không nguy hiểm tính mạng, nhưng ngã gãy chân.”

“Gãy chân?” Dung Quân Tiện kinh ngã nói, “Sao mà gãy?”

Bạch Duy Minh trả lời: “Cảnh sát đã đến hỏi, anh ta nói mình không cẩn thận, ngã từ cầu thang xuống.”

“À.” Dung Quân Tiện cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, “Vậy, vậy chân của anh có thể khỏi hẳn không?”

“Không rõ, trước mắt lời giải thích của bệnh viện rất mập mờ.” Bạch Duy Minh đáp, “Nhưng Trần Lễ Bỉnh dự định dẫn anh ta ra nước ngoài để điều trị.”

Dung Quân Tiện nhíu mày, nói: “Trần Lễ Bỉnh muốn dẫn anh ta ra nước ngoài điều trị, cho nên đoàn phim mới nghỉ mấy ngày. Ban đầu còn nói giống như vì em mà đình công.”

“Giống nhau cả.” Bạch Duy Minh cười, “Dù sao em cũng có kỳ nghỉ.”

“Vậy cũng đúng.” Dung Quân Tiện thở dài, “Mặc dù em rất ghét Đỗ Mạn Hoài, nhưng cũng không đến mức muốn anh ta chết hoặc tàn, thế thì thảm lắm.”

Bạch Duy Minh lại nỏi: “Vậy khi em ghét một người, sẽ muốn hắn ra sao đây?”

Dung Quân Tiện nghĩ một lúc, mới nói: “Nếu em ghét một người, còn nghĩ đến hắn làm gì?”

“Phải, em đúng.” Bạch Duy Minh mỉm cười gật đầu.

Dung Quân Tiện lại nói: “Vậy hội trưởng Tuyên sao rồi?”

Bạch Duy Minh nhíu mày lại: “Hình như tôi nghe nói, tình huống của Tuyên Bất Phàm tệ hơn em, vẫn đang chăm sóc trong bệnh viện.”

“Vậy em phải đi thăm anh ta!” Dung Quân Tiện lập tức lo lắng không thôi, “Anh ta ở bệnh viện nào?”

Bạch Duy Minh thấy Dung Quân Tiện để ý đến vậy, vậy mà cũng có mấy phần ghen tuông, nhưng kiềm chế, trên mặt vẫn dịu dàng ấm áp; “Vậy cũng không cần. Cậu ta đang nghỉ ngơi ở viện dưỡng lão tư nhân của Tuế gia, em muốn vào cũng không được.”

“Sao vậy?” Dung Quân Tiện thật sự khó tưởng tượng, “Tuế gia còn có chỗ dưỡng lão chuyên dụng? Anh ta thường bị ốm à?”

Bạch Duy Minh dở khóc dở cười: “Không phải anh ta thường bị ốm, chỉ là ngâm nước nóng, ăn dược thiện(*) ở nơi người ngoài không được đi vào, lấy dưỡng sinh làm tên, yên tĩnh nghỉ phép mấy ngày mà thôi.”

(*) dược tiện: món ăn – bài thuốc

“À, đây chẳng phải là một bệnh viện nghiêm khắc ư.”

“Không tính là thế, cho nên nói, Tuyên Bất Phàm có thể tĩnh dưỡng ở đó, chứng minh là không có vấn đề gì lớn. Nếu thật sự có vấn đề gì lớn, nhất định là ở trong bệnh viện lớn.” Bạch Duy Minh khuyên lơn.

“À, vậy là tốt rồi.” Dung Quân Tiện cũng coi như yên tâm.

Nhìn Dung Quân Tiện quan tâm hội trưởng Tuyên thế kia, Bạch Duy Minh trái lại không nhịn được nói thêm một câu: “Em thật sự quan tâm cậu ta.”

Dung Quân Tiện nhất thời lại cũng không nghe ra ghen tuông, nói: “Tất nhiên.”

Bạch Duy Minh gần như sắp té xỉu.

Viện dưỡng lão của Tuế Tích Vân ở trên núi gần Tứ Mi, trong viện dưỡng lão dẫn nước suối để uống, lại dùng suối nước nóng để điều dưỡng. Trong viện dưỡng lão có thiết bị chữa bệnh cơ sở, cũng có nhóm chữa bệnh chuyên nghiệp, ngoài ra, có nhóm phục vụ chuyên nghiệp hơn, để cung cấp dịch vụ chất lượng cao như khách sạn sang trọng.

Hội trưởng Tuyên cũng được đưa vào đây không lâu, cả ngày mê man.

Chuyên gia chữa bệnh nói là thuốc trong cơ thể vẫn chưa chuyển hóa xong, cho nên ảnh hưởng đến tinh thần của hội trưởng Tuyên.

Hóa ra, Đỗ Mạn Hoài bỏ thuốc cho Tuyên Bất Phàm và Dung Quân Tiện không giống nhau.

Lúc ấy Đỗ Mạn Hoài tính là nhất định phải chia rẽ Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh —— hắn cũng không biết phần chấp niệm này của mình đến từ đâu, nhưng hễ là dùng lý trí suy nghĩ một chút, cũng biết làm như vậy không có lợi ích quá lớn với mình, nhưng Đỗ Mạn Hoài đã là cố chấp vô hạn, không có cách nào suy nghĩ bình thường, chỉ một mực cố chấp đến cùng, nhất định cứ phải làm như vậy.

Hắn đã biết hội trưởng Tuyên thích Dung Quân Tiện, nên định dùng thuốc “Thành toàn” cho hai người.

Nhưng Đỗ Mạn Hoài cũng cân nhắc đến, nếu hai người đều dùng thuốc X, vậy nói không chừng bị X chính là hội trưởng Tuyên. Dù sao, Dung Quân Tiện cũng rất biết đánh nhau, ai biết hội trưởng Tuyên ra sao đây? Nếu hội trưởng Tuyên bị X, nói không chừng sẽ bị thương, vậy khá là phiền toái.

Cho nên, Đỗ Mạn Hoài bỏ thuốc X cho hội trưởng Tuyên, bỏ thuốc mê cho Dung Quân Tiện, để đảm bảo chu toàn.

Sau khi Hội trưởng Tuyên uống thuốc X đương nhiên là thần chí không rõ, tối hôm qua uống thuốc, sáng nay vẫn đang ngủ trong viện dưỡng lão.

Tuế Tích Vân ngồi ở căn phòng bên cạnh. Tần tiểu gia vừa rót trà cho y vừa nói: “Không ngờ Đỗ Mạn Hoài kia to gan đến vậy, thế mà ngay cả đại công tử cũng dám ra tay! Chỉ ngã gãy chân, cũng coi như hời cho hắn!”

Tuế Tích Vân đáp: “Chuyện này cũng không thể chỉ trách Đỗ Mạn Hoài. Còn có Bạch Duy Minh kia, bạn trai của mình trông không nổi, suốt ngày chạy trước mặt Bất Phàm, rõ là chướng mắt.”

Tần tiểu gia nói: “Tuế gia sẽ không nghĩ nhiều chứ? Tôi thấy đại công tử và Dung Quân Tiện chỉ là bạn bè bình thường! Dung Quân Tiện nhìn cũng không giống là người có nhiều tâm kế.”

Tuế Tích Vân lạnh nhạt nói: “Cậu cũng chịu nói đỡ cho cậu ta.”

Một câu rét lạnh này, giống như đao. Tần tiểu gia nghe vậy, tay cầm quai ấm trà cũng suýt nữa buông lỏng, vội vàng hít một hơi, nói sang chuyện khác: “Không biết đại công tử đã tỉnh chưa?”

“Đi xem xem.” Tuế Tích Vân đứng dậy, xoay người đi mở cửa, vào phòng hội trưởng Tuyên. Tần tiểu gia cũng để ấm trà xuống, đi theo vào.

Tuyên Bất Phàm nằm ngửa trên giường, da thịt vốn trắng nõn cũng vì bệnh mà có vẻ tái nhợt, bờ môi cũng trắng bệch.

Tuế Tích Vân nhìn ngày càng không vui, nói: “Trần Lễ Bỉnh cũng thông minh, trong đêm đã mang theo Đỗ Mạn Hoài ra nước ngoài. Nếu không phải như vậy, tôi nhất định phải ném Đỗ Mạn Hoài xuống hồ nước nuôi cá vàng.”

“Đỗ Mạn Hoài đương nhiên là chết không hết tội.” Tần tiểu gia ở bên cạnh khuyên nhủ, “Nhưng cá vàng có tội gì đâu?”

Tuế Tích Vân lại nhìn hội trưởng Tuyên, thấy ấn đường hội trưởng Tuyên khẽ nhíu, đầu lệch sang bên cạnh, hồi lâu mở mắt ra, tỉnh lại. Tần tiểu gia ân cần tiến lên đỡ trước, nói: “Đại công tử, cậu tỉnh rồi?”

“Khụ khụ…” Hội trưởng Tuyên ho hai tiếng, không nói gì.

Tần tiểu gia vội vàng rót một cốc nước, đưa cho hội trưởng Tuyên uống.

Hội trưởng Tuyên nhận nước uống một ngụm, vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Tuế Tích Vân cúi người đỡ Tuyên Bất Phàm, giọng nói nhẹ nhàng: “Bất Phàm, sao vậy?”

Tuyên Bất Phàm nhìn sang Tuế Tích Vân, ngẩn ra: “Khế gia?”

Tuế Tích Vân lại hỏi: “Có nhớ ra gì không?”

Tuyên Bất Phàm uống thuốc của Đỗ Mạn Hoài, ký ức đương nhiên cũng không rõ, đầu óc mơ hồ, nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới hỏi: “Dung tiên sinh đâu? Cậu ấy ổn không?”

Tuế Tích Vân cười nói: “Cậu cũng chịu nhớ nhung cậu ta, câu đầu tiên đã hỏi cậu ta.”

Tần tiểu gia chỉ muốn khuyên giải, vội nói: “Đâu phải câu đầu tiên, là câu thứ hai. Câu đầu tiên cậu ấy gọi Khế gia mà!”

Tuế Tích Vân xua tay, lại nói: “Cậu cũng rất biết cách nói chuyện. Bình thường lấy được không ít lợi ích của Bạch Duy Minh phải không?”

Tần tiểu gia vội nói: “Khế gia hiểu tôi, lợi ích của ai mà tôi không lấy chứ?”

Tuế Tích Vân cười, đè tay lên bả vai Tần tiểu gia. Tần tiểu gia tự động cúi đầu khom lưng, xích lại gần Tuế Tích Vân cười lấy lòng: “Nhưng Khế gia, từ đầu chí cuối tôi nghe lời ngài nhất!”

Tuế Tích Vân cũng cười: “Rất tốt, tôi ưng ý nhất là sự nghe lời của cậu.”

Nói đoạn, Tuế Tích Vân lại gần tai Tần tiểu gia nói một câu. Sắc mặt Tần tiểu gia biến hóa: “Chuyện này… Chuyện này không được đâu? Đây là nhà mới của Bạch đại gia đấy?”

Tuế Tích Vân nheo mắt lại: “Ai là đại gia của cậu?”

Tần tiểu gia vội vàng cười nói: “Ngài là đại gia của tôi.”

“Đi đi.” Lúc này Tuế Tích Vân mới buông lỏng bàn tay đặt trên đầu vai Tần tiểu gia.

Tần tiểu gia lại vẫn cảm thấy đầu vai đau mỏi, nghĩ: Lực bàn tay của Khế gia quá lớn rồi, không hổ là thuần phục ngựa nhiều năm.

Dung Quân Tiện xảy ra chuyện trong hội du thuyền, trong đêm trở về thành phố Hoa Âm. Điều này cũng làm cho Vu Tri Vụ rất lo lắng. Vu Tri Vụ xách theo hoa quả, lái xe lên núi Vân đỉnh. Anh ta lái xe đến biệt thự lưng chừng núi, vào thăm hỏi Dung Quân Tiện, Lại thấy Dung Quân Tiện ngồi trên sofa, trên đùi đắp tấm thảm, trong tay cầm quả dứa đang ăn.

Vu Tri Vụ nói: “Cậu có tinh thần vậy, tôi yên tâm rồi.”

“Đương nhiên tôi có tinh thần,” Dung Quân Tiện nói, “Không sao, đều là Bạch tiên sinh chuyện bé xé ra to.”

“Dĩ nhiên là anh ta che chở cậu.” Vu Tri Vụ cười một tiếng, lại quay đầu nhìn trong phòng hỏi, “Đúng rồi, anh ta đâu?”

“Anh ấy vừa nhận điện thoại, vội vội vàng vàng ra ngoài. Cũng không nói là chuyện gì.” Dung Quân Tiện nhíu mày, “Tôi cứ cảm thấy anh ấy thần thần bí bí…”

Ban đầu, Dung Quân Tiện chưa từng nghi ngờ những chuyện này. Nhưng từ mấy câu nói tối hôm qua của Đỗ Mạn Hoài, cũng làm cho Dung Quân Tiện nổi lên nghi ngời.

Tại sao Đỗ Mạn Hoài nói mình không hiểu Bạch Duy Minh?

Dung Quân Tiện thở dài, nói: “Quá kỳ lạ.”

“Cái gì lạ với không lạ?” Vu Tri Vụ lại không biết phiền não của Dung Quân Tiện, “Bạch tiên sinh dù sao cũng là một ông chủ của công ty, bận chút là bình thường.”

Dung Quân Tiện cau mày nói: “Nhưng tôi nghe thấy hình như anh ấy hỏi trong điện thoại gì mà gần gây ở đâu có máy xúc, chẳng phải rất kỳ lạ à?”

“Này quả thật là…” Vu Tri Vụ nghĩ ngợi, lại lắng đầu, “Có phải là gần đó có công trình, có tạp âm ảnh hưởng đến cuộc sống? Tôi thấy dưới ngọn núi này hình như đang sửa gì ấy, có cát đá có đội thi công cũng có máy xúc.”

“Thật hả? Tôi cũng không biết. Dưới núi sửa cái gì cũng không ảnh hưởng đến đây.” Dung Quân Tiện lại nói, “Hơn nữa, tôi còn nghe thấy Bạch tiên sinh nói đại loại như tôi cũng biết lái máy xúc, ai sợ ai.”

Đang nói, lại nghe thấy bên ngoài mang máng có âm thanh máy móc.

Một lúc sau, bảo mẫu hấp ta hấp tấp chạy xuống từ ban công, nói: “Không ổn rồi, có máy xúc lái qua đây!”

“Hả?” Dung Quân Tiện cực kỳ không hiểu, “Cái gì?”

Lại một lúc sau, một bảo mẫu khác chạy xuống từ ban công, nói: “Không xong rồi, có hai cái máy xúc đang đánh nhau ở bên ngoài!”

“Máy xúc đánh nhau???” Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ đều cho rằng mình nghe lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.