Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 145: Lại gần thiên nhan



Thọ Ninh Hầu bại hoại diêm pháp ngược lại không việc gì, Lý Mộng Dương tố giác thì lại bị hắn hạ lệnh nhốt vào ngục, cả triều văn võ xôn xao, đều cảm thấy không thể hiểu nổi hành động này của Hoằng Trì đế.

Tam lão Nội các thở dài không nói gì, hiển nhiên cũng rất bất mãn, là là quân thần nhiều năm tương đắc, khiến họ không đành lòng nói ra những lời oán hận, nhưng mà lục khoa thập tam đạo ngôn quan ngự sử thì không khách khí như vậy, buổi sáng vừa xảy ra chuyện, buổi chiều vô số sớ phản đối, thậm chí tức giận mắng hắn là hôn quân như tuyết bay vào hoàng cung.

Một nam nhân, vô luận là hoàng đế hay là dân đen, cưới một lão bà tốt là rất trọng yếu phi thường, nếu ngược lại, dân đen phá sản, hoàng đế quốc.

Hoằng Trì đế là nam nhân tốt, hắn là hoàng đế trong trên dưới mấy ngàn năm của Trung Quốc duy nhất chỉ cưới một lão bà, hậu cung trống không trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, hắn cả đời chỉ sủng ái một nữ nhân là Trương hoàng hậu.

Chỉ tiếc nữ nhân này rất bao che khuyết điểm, hơn nữa có hai đệ đệ không ra gì, vì sự phú quý của Trương gia, Trương hoàng hậu không thể không ở trước mặt Hoằng Trì đế vừa khóc vừa làm loạn, vì thế một hồi kiện tùng trắng đen rõ ràng bị một câu của Hoằng Trì đế biến thành trắng đen lẫn lộn.

Hoằng Trì đế quốc sự anh minh, nhưng trên gia sự thì không khỏi có chút hồ đồ, khi gia sự và quốc sự sinh ra xung đột, loại ngu ngốc hồ đồ này khó tránh khỏi truyền nhiễm tới quốc sự.

Nhiều lần dung túng hai cậu em vợ, đại khái là vết nhơ lớn nhất trên cuộc đời này của Hoằng Trì đế, hôm nay vết nhơ này giống như đang tiếp tục lan rộng.

Tha cho Thọ Ninh Hầu, bỏ tù Lý Mộng Dương, quyết định này là Hoằng Trì đế nhất thời đầu óc không tỉnh táo làm ra, đại khái lúc ấy khi thần công khóc lóc mèo nheo của Trương hoàng hậu đang vận đến uy lực tối cao, Hoằng Trì đế cuối cùng không đỡ được thư uy của hoàng hậu, vì thế hạ đạo ý chỉ này, về sau Trương hoàng hậu đạt được mục đích rồi, hài lòng thu công rời đi, Hoằng Trì đế liền lập tức cảm thấy hối hận.

Nhưng ý chỉ đã ra khỏi cung không thể rút về, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, không thể tùy tiện sửa đổi, cho dù văn võ cả triều trăm miệng một lời phản đối, hắn cũng chỉ có thể cắn chặt răng không nhả, nếu không hoàng đế dưới áp lực của đại thần sửa đổi thánh chỉ, một bước này nếu bước ra, uy tín của hoàng đế tổn hao nhiều không nói, tương lai khí diễm của tập đoàn quan văn cũng sẽ càng kiêu ngạo hơn.

Chuyện cứ như vậy lâm vào trong giằng co.

Ngay cả bản thân Hoằng Trì đế cũng không thể không thừa nhận, hắn đã đi một nước cờ rất hồ đồ.

Sớ khuyên can hạch tội Nội các đưa tới phải dùng sọt đưa vào trong cung, ti lễ giám chưởng ấn Tiêu Kính là người có nhãn lực, thấy Hoằng Trì đế mặt rồng xanh mét, khí huyết không thuận, Tiêu Kính tất nhiên sẽ không đổ thêm cho bệ hạ, sau khi cẩn thận sàng chọn, chọn mấy bản có tính đại biểu, dùng từ ôn hòa nhẹ nhàng đặt trên long án, để bệ hạ tự mình xem qua, còn những sớ đại loại như kịch liệt mắng bệ hạ là hôn quân bạo quân thì Tiêu Kính không chút nghĩ ngợi thu vào ti lễ giám niêm phong, để chúng vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Lửa than trong Ngự thư phòng cháy rất vượng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, song Hoằng Trì đế lại vẫn cảm thấy lạnh như băng, cũng không biết là sức khỏe hắn suy yếu hay là tâm hắn đã dần dần rét lạnh.

Nhìn Thái tử đã mười lăm tuổi nhưng vẫn giống như trẻ con ngồi trên thảm chơi đùa, lại nghĩ tới đủ loại gia vụ rắc rối khó gỡ trong hoàng gia, lại nghĩ cả tới đủ loại nguy cơ phục dưới biểu tượng phục hưng của Đại Minh.

Trên mặt Hoằng Trì đế lộ ra vẻ mệt mỏi.

Ainh cũng nói hắn là minh quân hiếm có từ thời Đại Minh lập quốc tới nay, nhưng... Trẫm thực sự là minh quân ư?

Trên bàn là những tờ sớ phản đối hắn, giống như một đôi măt đang cười nhạo, nói cho hắn hay cái gọi là Hoằng Trị phục hưng kỳ thật chỉ là biểu hiện giả dối mà hắn và các đại thần bỏ mười bảy năm gian nan tạo ra, Chu Hữu Đường hắn kỳ thật chỉ là quân chủ ngu ngốc đóng cửa lại tự phong đạo hiệu.

Than trong chậu cháy lạch bạch, Hoằng Trì đế lấy lại tinh thần, thở dài nặng nề.

Chu Hậu Chiếu đến gần Hoằng Trì đế, nhìn sắc mặt trầm trọng của hắn, không khỏi quan tâm nói: "Phụ hoàng thân thể không thoải mái à? Nhi thần gọi Thái y nhé..."

Hoằng Trì đế lắc đầu, thuận thế giữ chặt tay Chu Hậu Chiếu. Thấy tay hắn lấm lem, Hoằng Trì đế lấy khăn tay ra cẩn thận lau cho hắn.

"Con à. Tương lai ngươi làm hoàng đế, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, dân chúng làm sai một chuyện không quan trọng, sửa hay là không sửa, nhận hay là không nhận không quan trọng, bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống, nhưng mà đế vương nếu làm sai một chuyện, hậu quả rất nghiêm trọng, nặng thì mất nước đổi triều, nhẹ thì mất uy với dân..."

Chu Hậu Chiếu chớp mắt mấy cái: "Phụ hoàng là nói chuyện hôm nay bắt Lý Mộng Dương vào ngục?"

Hoằng Trì đế ngẩn người. Nói: "Ngươi không ngờ cũng biết?"

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Việc này giữa trưa đã truyền khắp kinh sư, Nhi thần muốn không biết cũng khó... Phụ hoàng, Nhi thần biết, người xử sự đều rất công bằng, chỉ độc có chuyện này là không. Người cảm thấy làm sai, phần lớn là mẫu hậu.... Hi hi, ha ha."

Chu Hậu Chiếu cười rất không nghiêm túc, Hoằng Trì đế cũng cảm thấy mặt nóng nóng, cười khổ gõ hờ vào đầu hắn.

"Hiện tại các triều thần đều đang mắng trẫm là hôn quân, yêu cầu trẫm thả Lý Mộng Dương. Tước tước vị của Thọ Ninh Hầu, thậm chí... Thậm chí còn có người muốn trẫm phế hậu." Hoằng Trì đế nhíu mày thở dài: "Mẫu hậu ngươi cũng bức rất chặt, cả hai bên đều làm khó trẫm, trẫm thực sự cảm thấy mệt mỏi quá..."

Chu Hậu Chiếu nháy mắt mấy cái: "Phụ hoàng có phải cảm thấy việc này rất khó giải quyết hay không?"

"Đương nhiên. Trẫm đã tiến thối lưỡng nan, vừa rồi nghe Cẩm Y vệ bẩm báo, hiện tại trước cửa phủ Thọ Ninh Hầu đã tụ tập rất nhiều cống sinh Quốc Tử Giám, hai cữu cữu đó của ngươi cũng quá mức hỗn trướng, trẫm lúc trước thực sự nên đầy chúng khỏi kinh sư, đỡ phải như hiện tại chốc chốc lại làm trẫm đau đầu phiền lòng."

Chu Hậu Chiếu mắt đảo quanh, cười nói: "Phụ hoàng vừa không muốn để trung thần như Lý Mộng Dương bị hại, lại muốn các đại thần hài lòng, đồng thời không làm tổn hại tới uy nghi của thiên gia, chuyện này muốn giải quyết kỳ thật cũng không khó."

Hoằng Trì đế rất là kinh ngạc, nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu nói: "Con ta không ngờ có biện pháp ư?"

"Hì hì, phụ hoàng ngài không phải thường xuyên nói, thiên tử chỉ cần có bản sự dùng người là được, chuyện này nhìn thì khó giải quyêt,cậu nhưng chỉ cần có thể tìm được một hai thần tử có tài cán bọn họ nhất định sẽ làm thỏa đáng giúp thiên tử, Nhi thần đương nhiên không nghĩ ra biện pháp, nhưng Nhi thần biết có người nhất định có biện pháp, người này, nhiều chủ ý xấu lắm..."

Khi Tần Kham nhận được tuyên triệu trong cung thì ngây ra rất lâu, trái lo phải nghĩ, sau khi tam tỉnh ngô thân thì phát giác mình gần đây rất giữ bổn phận, không gây tai hoạ, cũng không trêu chọc ai, hắn thật sự không nghĩ ra hoàng đế bệ hạ vì sao lại triệu kiến hắn.

Lòng tràn đầy nghi ngờ và thấp thỏm, thánh chỉ của hoàng đế cũng không dám từ chối không nghe, Tần Kham lập tức ngồi xe trong cung phái ra vào thành.

Vào Triêu Dương môn quẹo phải, đi đường thẳng tới Thừa Thiên hoàng cung, xe ngựa đi được một nửa thì lại nghe thấy ngoài xe có những tiếng hét kinh thiên động địa, Tần Kham vén màn, phát hiện bên ngoài chính là trước cửa phủ Thọ Ninh Hầu, trước khoảng trống rộng rãi trước cửa, mấy trăm người đọc sách mặc áo dài đang chỉ vào cửa phủ mắng to "Quốc tặc" "Gian thích" vân vân.... tiếng chửi vang lên không ngớt, phi thường náo nhiệt.

Xe Tần Kham ngồi bị kẹt trong đám người không thể di động, mấy chục sai dịch và hơn trăm Cẩm y Giáo úy của Thuận Thiên phủ miễn cưỡng tỏa ra các góc, mà đại môn phủ Thọ Ninh Hầu thì đóng chặt, trước cửa đầy chất lỏng trứng chim và đồ ăn thừa.

Tần Kham ngồi trên càng xe, thuận tay kéo một người đọc sách cảm xúc đang kích động vội vàng hỏi: "Phát sinh chuyện gì thế? Thọ Ninh Hầu lại làm ra chuyện xấu gì à?"

Người đọc sách rất nhiệt tâm, tức giận kể lại chuyện của Thọ Ninh Hầu và Lý Mộng Dương một lần, Tần Kham có chút kinh ngạc, hắn không ngờ chuyện này ầm ĩ tới vậy, những năm nay người đọc sách quả thực không phải ngồi không.

" Gian tặc này quả thực đáng chết." Tần Kham rất hợp với tình hình mắng mấy tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Có điều các ngươi ném trứng chim và đồ ăn hỏng cho hả giận thì không khỏi có chút tiêu cực."

Người đọc sách ngẩn ra: "Vậy chúng ta nên ném gì?"

"Đuốc, từ ngoài tường ném vào, đốt nhà gian tặc này ra cho, như vậy mới gọi là đại khoái nhân tâm. . ."

Người đọc sách trợn tròn cả mắt: "Ném... đuốc?"

Tần Kham vỗ vỗ vai hắn, cổ vũ nói: "Yên tâm, chuyện này ta làm rồi, đốt mấy căn phòng thôi mà, không đốt chết người được đâu, gian tặc này bán diêm dẫn kiếm nhiều tiền bẩn như vậy, chắc cũng chẳng tiếc mấy căn phòng ghẻ đâu..."

Người đọc sách sắc mặt âm tình bất định, sau khi do dự một lúc thì hung hăng giậm chân: "Đúng! Gian tặc này ỷ vào thân phận quốc thích hoành hành ngang ngược, hiếp đáp dân chúng,hại Lý đại nhân phải vào tù, làm hỏng diêm pháp của Đại Minh, lại kiếm nhiêu tiền bẩn như vậy, thực sự là đáng chết, nên đốt."

Tần Kham vỗ vỗ vai hắn khen ngợi: "Đúng vậy, thế mới có chí khí, cố gắng lên! Tiện đốt luôn phần ta nhé, cáo từ."

"Các đồng song, không thể để tiện nghi cho tên gian tặc Thọ Ninh Hầu này, chúng ta dùng hỏa thiêu."

Trong tiếng mắng chửi ầm ĩ, Tần Kham ngồi xe ngựa phóng tới hoàng cung....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.