Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 148: Động phòng không nến



Không khí Tần phủ cũng rất thấp, từng rương bạc, mã não, thúy được chuyển vào, lại bị một câu phân phó thản nhiên của lão gia nguyên dạng đưa ra. Trong phủ trên dưới không có ai cảm thấy cao hứng, nhìn sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng và hậm hực của lão gia, bọn họ liền biết những lễ vật này phỏng tay cỡ nào.

Không là bạn thì là địch, lễ vật đưa trở về, kẻ địch của lão gia chắc cũng càng lúc càng nhiều, Tần phủ còn có thể ấm áp an bình như ngày xưa nữa không?

Trong phòng ngủ chính Nội viện, lò ấm cháy rất vượng, trong phòng ấm áp dễ chịu. Tần Kham mặc áo đơn nằm nghiêng trên giường, tay ôm Đỗ Yên, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua nụ hoa trước ngực Đỗ Yên, Đỗ Yên giật mình, mặt đỏ ửng, giống như xấu hổ lại giống như hờn dỗi đấm hắn một quyền.

"Lúc nào rồi mà còn không thành thật như vậy!" Đỗ Yên lườm hắn một cái.

"Sống thì vẫn phải sống, không thể bị đám người đó hù chết được, nương tử đừng lo lắng. Tướng công ta lo được." Tần Kham thờ ơ cười cười.

Trong lòng rất trầm trọng, nhưng ngoài mặt thì lại giống như không sao cả.

Không thể để vợ con hưởng thụ vinh hoa phú quý dĩ nhiên là rất có lỗi với các nàng, lại còn để các nàng cả ngày sống trong lo lắng hãi hùng. Nam nhân này làm không khỏi rất không xứng chức.

"Tướng công, án này rất khó giải quyết, rất phiền toái phải không? Người tặng lễ có lai lịch gì?" Đỗ Yên vẻ mặt lo lắng, vô luận Tần Kham che giấu thế nào, nàng ta chung quy vẫn không phải kẻ ngu dốt, sát khí dấu diếm trong chuyện này nàng ta có thể cảm thụ được rõ ràng.

Tần Kham thở dài, nói: "nàng đừng quản những thứ này, để tướng công lo là được, tướng công lần này gây họa cho gia đình rồi, ta sẽ giải quyết tai họa này."

Đỗ Yên thở dài: "Tướng công, ngươi một mình chống đỡ vất vả như vậy, ta thực sự muốn giúp ngươi, đáng hận là ta không hiểu gì cả, tướng công. Nếu có lúc cần động quyền cước, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, để ta xuất chút khí lực cho nhà ta."

Tần Kham mỉm cười: "Loại chuyện này đại khái không cần nàng động thủ, một khi động thủ thì chính là thời khắc cuối cùng rồi, nếu thực sự đến lúc đó. Tướng công nhất định bảo nàng hỗ trợ."

Mặt Đỗ Yên lộ ra vẻ vui mừng: "Tốt, ta nhất định sẽ để đám người đó thử sự lợi hại của ta."

Giống như nhận lời mời thể hiện năng khiếu vậy, Đỗ Yên không nói gì cầm lấy một cái bát ngọc trên giường, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tần Kham, bốp một tiếng, bát ngọc bị Đỗ Yên bóp nát, hương tiêu ngọc vẫn.

Tần Kham đau lòng nhìn chăm chú cái bát ngọc nát đó, lúng ta lúng túng nói: "Thế này là sao?"

"Là muốn thể hiện sự lợi hại của ta." Đỗ Yên đắc ý nở cả mũi.

Tần Kham thở dài: "Nương tử à, lần tới muốn thể hiện sự lợi hại, không ngại thì đi ngoài cửa bổ gạch nhé, bát ngọc đắt lắm đó..."

"Ồ..."

Quay đầu nhìn chung quanh, Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Liên Nguyệt Liên Tinh đâu?"

"Các nàng ở bên trong sương phòng thêu gối, nói là phải đẩy nhanh tốc độ, trước lễ mừng năm mới thuê cho chúng ta một cái túi chim khách vui xuân."

"Thật là đáng yêu, Yên nhi này, ha ha, hiếm có lúc thanh tĩnh như vậy, chúng ta hay là thử làm một số chuyện linh tinh như ba ba ba đi?" Nụ cười của Tần Kham trở nên có chút hiếu sắc.

Từ lúc hôn hôn cho tới bây giờ, hai tiểu la lị buổi tối luôn ngủ ở ngoài phòng ngủ chính, Tần Kham có mấy lần muốn viên phòng với Đỗ Yên, đáng tiếc mỗi lần vừa làm ra chút động tĩnh chuẩn bị xách thương lên ngựa thì tiểu la lị bên ngoài phòng ngủ rất tận với phận sự bưng ngay cái bô đựng nước tiểu vào, không nói gì giúp gia xuống giường đi tè, Tần lão gia tím mặt đái ra không nổi, các nàng liền nhìn hắn với vẻ khiển trách, giống như nửa đêm bắt họ rời giường là hành vi rất vô nhân đạo, Tần Kham đành phải ngửa mặt lên trời thở dài miễn cưỡng đái ra một tý, mà chủ mẫu Đỗ Yên thì trốn ở trong chăn cười tới run rẩy, tất cả không khí kiều diễm tan thành mây khói, mấy lần như vậy, Tần Kham cảm thấy mình sắp ức chế tới bị bệnh rồi.

Hôm nay hiếm lúc các nàng không không mặt, Tần Kham lập tức động sắc tâm.

Đỗ Yên nghi hoặc nói: "Cái gì gọi là chuyện ba ba ba?"

"Nào, nương tử, ta dạy cho ngươi, hay lắm, trước tiên cởi quần áo ra đã, mau. . ." Tần Kham vội vàng hỗ trợ.

"Ơ! Cái đồ đăng đồ tử, ban ngày ban mặt không ngờ... Đừng. để người ta nghe thấy bảo ta còn sống sao nổi? Nội viện có nha hoàn đấy, tướng công à, để buổi tối được không!" Đỗ Yên rất xấu hổ, giãy dụa không thôi, nàng ta biết Tần Kham muốn làm gì rồi.

"Buổi tối ta đái không ra đâu, nương tử, Tần gia chỉ có ta là một một nam nhân, vất vả lắm..."

"Hả, thế là có ý gì?"

"Cho nên nàng nên coi khai chi tán diệp cho Tần gia là nhiệm vụ của mình, sinh mấy đứa con trai cho tướng công."

"Ta. . ."

Khi Đỗ Yên đang giãy dụa giữa e lệ và trách nhiệm thì Tần Kham đã lột trần nàng ta.

"Đợi đã! Tướng công. . . Đợi đã, tuy rằng là ban ngày, dù sao cũng là lần đầu tiên của chúng ta, tướng công,đốt hai ngọn nến có được không?" Đỗ Yên dứt khoát nhận mệnh ngừng giãy dụa, cố nén sự ngượng ngùng thấp giọng hỏi.

"Nến à? Nương tử có sở thích này à? Lần đầu tiên đừng chơi lớn vậy chứ?"

"Tướng công có ý gì. . . A! Ngươi, ngươi nhẹ nhàng chúng, đau quá!"

Cả phòng đều là mùa xuân, trên giường chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đang cố nén nhịn và những tiếng va chạm mất hồn...

Thật lâu sau. . .

"Ngươi, tên hỗn đản vô sỉ, ta cuối cùng cũng biết cái gì gọi là 'Ba ba ba' rồi, tướng công, nhẹ chút, mắc cỡ chết đi được..."

Màn đêm buông xuống, mây tan mưa ngừng, một dòng nước xuân chảy về hướng đông.

Liên Nguyệt Liên Tinh chạy vào phòng ngủ, như hiến vật quý đưa gối chim khách vui xuân họ vừa thêu xong cho Đỗ Yên xem, lại phát hiện lão gia và chủ mẫu mặc áo đơn ngồi trên giường ấm, lão gia vẻ mặt thỏa mãn nụ cười thích ý, chủ mẫu thì tóc xõa trâm lệch, mặt đỏ ửng vẫn còn lưu lại mấy phần xuân ý.

"Chủ mẫu làm sao vậy? bị bệnh à?" Liên Nguyệt đau lòng giơ tay lên sờ trán Đỗ Yên.

Sống dưới một mái nhà, hiếm có f lão giavà chủ mẫu tính tình ôn hòa, đối với hạ nhân không đánh không mắng, đối với đôi song sinh Liên Nguyệt Liên Tinh này thì yêu thương đến tận xương tủy, Liên Nguyệt Liên Tinh cũng dần dần coi lão gia và chủ mẫu là thân nhân, Đỗ Yên và các nàng nghiễm nhiên giống như mẹ con lại giống chị em ruột.

Thấy Đỗ Yên vẻ mặt đầy xuân ý lại khẽ mím đôi môi đỏ, khuôn mặt cổ quái và ngượng ngùng, Liên Tinh mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, lườm Tần Kham: "Lão gia khẳng định đánh chủ mẫu."

Hai tiểu la lị căm giận lườm hắn, giống như lão gia đã làm một chuyện tán tận lương tâm, lại ngại thân phận lão gia và nô tỳ, các nàng không dám chỉ trích lão gia không phải, bộ dạng tức giận nhưng không dám nói hết sức đáng yêu.

Tần Kham liếc Đỗ Yên một cái, sau đó uy nghiêm nói: "Vừa rồi chủ mẫu không nghe lời, bị lão gia ta giáo huấn, ừ... Giáo huấn thật sự rất thảm thiết, các ngươi phải lấy đó làm gương, biết không?"

Hai mắt lập tức Liên Nguyệt Liên Tinh nổi lên thủy quang, một tả một hữu đau lòng giúp đỡ Đỗ Yên, khóc nức nở nói thầm vào tai Đỗ Yên: "Chủ mẫu đừng khó chịu, sau này nghe lời lão gia là được."

"Lão gia làm sao có thể đánh chủ mẫu? Nô tỳ là nô tỳ tốt, nhưng lão gia không phải lão gia tốt..."

"Hu hu..."

Đỗ Yên dở khóc dở cười, một tả một hữu ôm các nàng, lườm Tần Kham một cái.

"Được rồi, xem ngươi dọa họ sợ tới thế nào rồi kìa, không thể nói chuyện đứng đắn chút à?"

Vừa mới dứt lời, đôi mi thanh tú Đỗ Yên khẽ nhíu lại, tay bất giác ôm bụng dưới, cảm giác ran rát, khẽ rêm một tiếng, Đỗ Yên đỏ mặt lườm Tần Kham một cái.

Liên Nguyệt Liên Tinh thấy thế không khỏi ngẩn ra, tiếp theo thì cuối cùng cũng không ức chế được, lớn tiếng bật khóc.

"Chủ mẫu nhất định bị đánh rất đâu, đến phòng tỳ nữ đi, để tỳ nữ đắp thuốc cho người..."

Đỗ Yên vừa bực mình vừa buồn cười ôm Liên Nguyệt Liên Tinh đi vào sương phòng, dạy một khóa sinh lý cho hai tiểu la lị.

Tần Kham nằm trên giường ấm, thở dài thỏa mãn, hạnh phúc tràn ngập.

Thân phận xử nam Đời này Cuối cùng cũng kết thúc rồi, thế mới gọi là cuộc sống chứ!

Nửa đêm, trong Tần phủ là một mảng tối đen, khi mọi người đang chìm vào mộng đẹp, thanh âm lo lắng và phẫn nvafc quản gia tiền viện từ ngoài cửa ánh trăng truyền đến.

"Lão gia, phu nhân, mau tỉnh lại, không biết tên sát tài nào giết ngựa trong chuồng ngựa của chúng ta rồi."

Sau một thoáng yên lặng Ngắn ngủi, các sương phòng trong nội viện tiền viện Tần phủ liên tiếp sáng đèn, tiếp theo thì tiếng người ầm ĩ.

Tần Kham mặc áo khoác, vẻ mặt xanh mét từ trong phòng ngủ đi ra, khuôn mặt bình tĩnh nổi lên cơn thịnh nộ đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.