Chuồng ngựa của Tần phủ ở sườn sau phòng bếp, tạp dịch trong phủ đốt đuốc, Tần Kham dưới sự vây quanh của bọn hạ nhân trong phủ xuống chuồng ngựa.
Mã phu Phụ trách cho ngựa ăn đang ngồi dưới đất, nức nở khóc nức nở, thân hình run rẩy đã nói rõ sự sợ hãi trong lòng hắn.
Tần Kham ngồi xổm xuống thân, nhìn chăm chú máu tươi trong chuồng ngựa, và thờ ngựa đang nằm trong đống cỏ bất động.
Ngựa rất bình thường, từ chợ tây kinh sư do Đỗ Yên tự tay chọn lựa mua về, nàng ta thích màu đó, về phần giống ngựa, tốc độ, sức bền hay gì gì đó, nàng ta không quan tâm, nữ nhân mua đồ mù quáng là như vậy đó, không nhìn tính năng, chỉ nhìn bề ngoài, Tần Kham sủng ái nàng ta, thích gì thì mặc nàng ta mua.
Ngựa đã chết từ lâu, vết thương trí mệnh của nó là một đao vào cổ, vết đao vừa gọn vừa chuẩn, người hạ đao hiển nhiên là hành gia rất hiểu biết về ngựa, ra tay một cái là chém đứt mạch máu trong cổ ngựa, tảo hồng mã ngay cả hí một tiếng cũng không kịp, tới khi nửa đêm mã phu tới cho thêm cỏ vào chuồng mới phát hiện.
Xác ngựa đã dần dần lạnh, người Tần Kham cũng lạnh như băng, trong mắt lấp lánh quang mang âm trầm lợi hại như chim ưng.
Sớm biết đám người này mềm không được sẽ cứng, chỉ là Tần Kham không ngờ phản ứng của bọn họ nhanh như vậy, kịch liệt như vậy.
Giết ngựa Tần phủ, đây là sự thị uy đe dọa trắng trợn.
Tần Kham mặt âm trầm, ngồi xổm trong chuồng ngựa không nói gì.
Đôi mắt xinh đẹp của đôi mắt xinh đẹp giống như đã phun lửa, đau lòng nhìn tảo hổng mã nàng ta yêu thích ngã trong vũng máu, trong mắt chan chứa nhiệt lệ ngửa mặt lên trời quát: "Là ai làm ra chuyện đoạn tử tuyệt tôn như vậy? Có gan thì ngươi ra đánh với ta một hồi, giết một súc sinh thì tính là bản sự gì."
Quản gia đứng ở bên cạnh thở dài: "Lão gia, chủ mẫu, hiện tại là nửa đêm, cửa thành cửa thành đã đóng, đợi cho tới già mão mở cửa thành, lão hủ sẽ tới Thuận Thiên phủ báo quan."
Tần Kham lắc đầu: "Không cần báo quan, việc này ta xử lý."
Tần Kham biết rõ phía sau việc này cất chứa sát khí như thế nào, báo quan không khỏi có chút nực cười.
Giờ mão Ngày hôm sau, Tần Kham dẫn mấy tên Cẩm y Giáo úy Cẩm y Giáo úy vào, trong Thiên hộ sở nội thành đã triệu đám lão huynh đệ Đinh Thuận tới, mọi người một đoàn tới thẳng phủ Thọ Ninh Hầu.
Nửa đường Tần Kham lại kéo một huynh đệ, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu, sau đó Giáo úy vội vàng chạy tới đông cung.
Hạ nhân của Hầu phủ mắt chó nhìn người, tất nhiên không cho Tần Kham đi vào, ngay cả liên thông báo cũng lười chẳng muốn thông báo.
Tần Kham nháy mắt cho Đinh Thuận một cái, Đinh Thuận một cước đá văng cửa hông hầu phủ. Mọi người nghênh ngang đi vào.
Hầu phủ lập tức đại loạn, vô số gia đinh và hộ viện trào ra như thủy triều, như lâm đại địch chặn ở tiền viện, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Tần Kham. "Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham phụng chỉ bảo hộ Thọ Ninh Hầu, xin Hầu gia ra mặt." Tần Kham lạnh lùng nói.
Không lâu sau, Thọ Ninh Hầu Trương Hạc Linh quần áo lộn xộn tới tiền viện, giờ là sáng sớm, Thọ Ninh Hầu hiển nhiên chưa dậy, mở to đôi mắt nhập nhèm, hữu khí vô lực quan sát Tần Kham.
"Là ngươi? Ngươi tới làm gì?" Ngữ khí của Thọ Ninh Hầu rất bất thiện.
Tuy rằng chưa tỉnh ngủ. Nhưng Thọ Ninh Hầu cũng không mất trí nhớ, hắn rất nhanh nhận ra người trước mắt này chính là tiểu Thiên hộ từng có xung đột với hắn, tiểu Thiên hộ trong phủ có hai tiểu tỳ cực kỳ xinh xắn.
Chắp tay, Tần Kham ôn hòa cười nói: "Phụng ý chỉ của bệ hạ, hạ quan đặc biệt tới bảo hộ an toàn cho Hầu gia."
Tần Kham cười cười thở dài: "Nếu bệ hạ đã vận dụng Cẩm Y vệ đến bảo hộ Hầu gia, chứng tỏ tình cảnh trước mắt của Hầu gia rất nguy hiểm."
"Nực cười! Ta có gì mà nguy hiểm."
"Cái này hạ quan không quản, hạ quan chỉ tuân theo ý chỉ của bệ hạ."
Thọ Ninh Hầu híp mắt lại: "Nghe nói ngươi phụng chỉ điều tra vụ án diêm dẫn, chắc muốn lấy bản hầu ra khai đao à? Ta nói cho ngươi hay, bệ hạ và hoàng hậu đều chính miệng đặc xá cho ta, ngươi đừng có tính toán nhầm."
Tần Kham cười rất nhã nhặn, chắp tay nói: "Hạ quan không dám, hạ quan thật sự chỉ phụng mệnh bảo hộ Hầu gia. Trừ phi Hầu gia mời thật nhiệt tình, nếu không hạ quan tất nhiên không dám lấy Hầu gia ra khai đao."
Thọ Ninh Hầu nhìn chằm chằm Tần Kham với vẻ không tin, hắc hắc cười lạnh: "Không đầu không đuôi, nguy hiểm của bản hầu từ đâu mà có? Chẳng lẽ là ngươi giả mạo chỉ dụ cố ý lừa ta? Người đâu, chuẩn bị ngựa xe. Bản hầu muốn vào cung!"
Tần Kham nghiêng người, cười nói: "Hầu gia xin cứ tự nhiên."
Trước cửa Thừa Thiên, Tần Kham và Đinh Thuận đứng yên bất động, nhìn chăm chú bóng dáng vào cung của Thọ Ninh Hầu, Tần Kham cười có chút âm trầm.
"Đại nhân. Bệ hạ. . . thực sự ra chiếu lệnh này cho ngài ư?" Đinh Thuận có chút thấp thỏm nói.
"Chắc. . . là có chứ nhỉ?" Tần Kham cười khổ.
"Cái gì gọi là 'Chắc là có?" Ngữ khí không xác định của Tần Thiên hộ khiến Đinh Thuận có cảm giác rất không an toàn.
"Nếu đông cung Thái tử chạy trốn, chiếu lệnh này của bệ hạ chắc là có thể xin được."
"Nhưng... Chúng ta vì sao phải đến bảo hộ loại người khốn nạn như Thọ Ninh Hầu." ?" Đinh Thuận vò đầu: "Nghe nói đêm qua ngựa nhà đại nhân bị người ta giết, là hắn làm à?"
"Chắc không phải, Thọ Ninh Hầu trong vụ án diêm dẫn đã nổi lên mặt nước, vô số ánh mắt kinh sư đang nhìn hắn, hắn không dám làm ra chuyện vô pháp vô thiên như vậy đâu."
Đinh Thuận bừng tỉnh đại ngộ: "Đại nhân là muốn ở bên cạnh Thọ Ninh Hầu ôm cây đợi thỏ, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, một lưới bắt hết những gian thương này."
"Sai rồi, nếu Thọ Ninh Hầu đã nổi lên mặt nước, gian thương và thế lực sau lưng gian thương khẳng định sẽ không tiếp xúc với hắn nữa, chúng ta ở bên cạnh hắn ngay cả thỏ cũng chẳng bắt được, thỏ từ đâu tới mà đợi?"
Đinh Thuận ngây người một lát, tiếp theo tiếp tục bừng tỉnh đại ngộ: "Đại nhân từng có xích mích với Thọ Ninh Hầu, cho nên muốn ở bên cạnh hắn tóm nhược điểm của hắn, bắt hắn..."
"Lại sai rồi, ta phụng chiếu lệnh của bệ hạ tra vụ diêm dẫn đã sứt đầu mẻ trán rồi, nào có tâm tình thu thập thằng khốn này nữa?"
Đinh Thuận vẫn bất khuất bừng tỉnh đại ngộ: "Đại nhân tất nhiên vẫn là vì vụ án diêm dẫn."
"Lại sai rồi, án diêm dẫn chấn động kinh sư, Thọ Ninh Hầu đã được bệ hạ đặc xá tội này, hắn trên cơ bản không còn liên quan gì tới vụ án này, có thể nói là không hề có giá trị..."
Bùm!
Đinh Thuận sắp sụp đổ rồi, như bị điên nắm tóc quỳ xuống.
"Đinh bách hộ vì sao lại đa lễ như vậy?"
"Đại nhân, thuộc hạ thật sự là không nhìn thấu ngài! Xin ngài nói cho ta biết, ngài rốt cuộc có chủ ý gì? Thuộc hạ dã quỳ rồi..."
Tần Kham thở dài, nhìn chăm chú cửa cung sơn son, buồn bã nói: "Đêm qua ngựa nhà ta bị giết..."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó trong lòng ta rất không vui..."
"Cho nên?"
"Cho nên ta hôm nay đến bảo hộ phủ Thọ Ninh Hầu..."
Đinh Thuận sắp đi rồi: "Hai việc này có liên quan với nhau à?"
"Đương nhiên là có liên quan..." Tần Kham cười rất âm trầm: "Ta định ở bên cạnh Thọ Ninh Hầu tìm một cơ hội, hợp lý hợp pháp đánh gãy chân chó của hắn, khi ta không thoải mái, rất không thích nhìn thấy người khác sống vui sướng."
Đinh Thuận: ". . ."
". . . Thuận tiện làm luôn vụ diêm dẫn." Thọ Ninh Hầu khi ra khỏi cung sắc mặt rất không tốt, hắn ở trong hoàng cung chạm phải đinh.
Hoằng Trì đế không muốn thấy gặp hắn, ngay cả tỷ tỷ của hắn Trương hoàng hậu cũng không muốn gặp hắn, hai vợ chồng thực sự ghét tên quốc thích không ra gì này tới tận xương rồi, càng ghê tởm hắn là, hắn ỷ vào thân phận quốc thích hoành hành bất pháp, mấy lần muốn xử trí hắn đều không đành lòng xuống tay, muốn giết mà không đành lòng giết, nếu không phải hắn là cậu em vợ của hoàng đế, có mười cái đầu cũng bị chém sạch rồi.
Hoàng đế mặc dù không gặp hắn, nhưng cũng ra lệnh cho hoạn quan truyền ra một câu.
Thọ Ninh Hầu quả thật có nguy hiểm, đặc chỉ lệnh cho Cẩm Y vệ bảo hộ thiếp thân, ngươi tốt nhất đừng ra khỏi phủ, ngoan ngoan đóng cửa tự cảnh tỉnh đi.
Hoằng Trì đế tuy rằng không biết Tần Kham xin ý chỉ này là có mục đích gì, nhưng hắn nhưng hắn cũng biết Tần Kham tất nhiên có chủ ý, Hoằng Trì đế muốn thông qua tay Tần Kham bới ra vụ án diêm dẫn, loại hẹn ngầm cơ bản nhất giữa quân thần này vẫn phải có.
Thọ Ninh Hầu phẫn nộ đi ra Thừa Thiên, sắc mặt khó coi lườm Tần Kham: "Ngươi thật sự là được bệ hạ phái tới bảo hộ bản hầu ư?"
Tần Kham mỉm cười chắp tay: "Hầu gia hiện tại tin rồi chứ?"
"Bản hầu rốt cuộc có nguy hiểm gi?"
"Hạ quan chỉ phụng mệnh bảo hộ, cái khác ta không rõ."
Tần Kham bày ra bộ dạng lười biếng, Thọ Ninh Hầu càng nhìn càng không vừa mắt, hai người oán hận chất chứa đã lâu, bệ hạ không ngờ phái hắn đến bảo hộ, thế không phải là cố ý chơi hắn à?
Về phần nguy hiểm mà bệ hạ và Tần Kham nói, Thọ Ninh Hầu là một chữ cũng không tin, tuy rằng hoành hành kinh sư,nhưng lại không đắc tội với đại nhân vật, không lý do do gì mà hại hắn cả? Nực cười!
Nếu là ý chỉ của bệ hạ, Thọ Ninh Hầu cũng không thể phản đối.
Khí diễm kiêu ngạo chỉ vào mũi Tần Kham, Thọ Ninh Hầu nói: "Họ Tần. Bệ hạ bảo ngươi bảo hộ bản hầu, ngươi phải dụng tâm tận sức, nói thẳng nhé, bản hầu rất không muốn thấy ngươi, không có việc gì thì đừng có xuất hiện trước mặt bản hầu."
Tần Kham mỉm cười: "Nhất định."
" Nội viện Hầu phủ đám các ngươi không được phép tiến vào một bước, bằng không sai người đánh gãy chân chó các ngươi."
"Đồng ý."
"Bản hầu xuất hành các ngươi hộ thị bên cạnh. Bản hầu ra lệnh một tiếng, bảo các ngươi đánh ai thì phải đánh người đó."
"Hoàn toàn đồng ý."
"Sau Giờ Dậu bản hầu có gia đinh hộ viện bảo hộ rồi, không cần Cẩm Y vệ các ngươi làm chướng mắt ta, cút được bao xa thì cút ra bấy nhiêu xa."
"Không có dị nghị."
Thấy Tần Kham cười tủm tỉm phối hợp như vậy. Thọ Ninh Hầu cũng không thể nói gì hơn, hung hăng vung tay áo, quay đầu bỏ đi.