Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 153: Sát khí xuất hiện



Tần Kham quăng lưới, các quan viên bán diêm dẫn cũng quăng lưới, hai bên ở trên một chiến trường chém giết vô hình, chiến lợi phẩm của người thắng chính là tính mạng của người nhà đối phương.

Sau vài ngày, một thôi quan của Thuận Thiên phủ "Vô tình" Phát hiện hai gã chủ sự, ba gã ti khố của Hộ bộ cùng qua lại thân thiết với diêm đạo nha môn, sau án diêm dẫn phát sinh, mấy tên chủ quan của diêm đạo nha môn sợ tội tự sát, thôi quan ở trong nhà bọn họ phát hiện thư tín qua lại của mấy tên quan viên Hộ bộ này với bọ họ, vì thế trình lên Thuận Thiên phủ, Thuận Thiên phủ doãn vội vàng chuyển tới Đại Lý tự và hình bộ.

Hai gã chủ sự Hộ bộ và ba gã ti khố bị Đông Hán truy bắt bỏ ngục, triều đình cũng nổi lên kinh đào hãi lãng.

Mấy tên giám sát ngự sử của Đô Sát viện giống như phát điên liên tục dâng hơn mười tấu chương, thỉnh cầu bệ hạ lập tức chém mấy tên quan viên đó của Hộ bộ, giống như là hiệu ứng dây chuyền vậy, không ít quan viên trong triều đều phụ họa, thỉnh cầu Hoằng Trì đế trảm sát quan viên liên quan tới vụ án, cũng là kế nâng cao thanh danh của bệ hạ, vụ án diêm dẫn cũng đến đây là dừng, chớ để liên lụy quá rộng, ảnh hưởng tới người vô tội.

Có mấy vị ngự sử thậm chí lôi ra cả án Hồ Duy Dung, án lam ngọc và án không ấn những năm đầu Đại Minh, nói rằng liên lụy tới mấy vạn người để cảnh tỉnh Hoằng Trì đế, ở trong kim điện quỳ xuống đất khóc rống lên, nếu diêm dẫn đã tra ra quan viên liên quan tới vụ án, thỉnh cầu Hoằng Trì đế đừng truy cứu nữa, chớ để thiên tử chi nộ mà tạo thành thảm kịch dân chúng đổ máu ngàn dặm.

Mặt rồng của Hoằng Trì đế xanh mét, mím môi không nói gì, tam Đại học sĩ nội các nhíu mày im lặng, một đám ngôn quan và đại thần lục bộ ầm ầm ĩ ĩ, trong kim điện là tiếng động lớn hỗn loạn.

Tảo triều tan rã trong không vui, Hoằng Trì đế không tỏ thái độ nửa câu, phất tay áo đi vào xe.

Tần Kham vì thế lại bị triệu vào cung.

Trong điện Hoa Cái, Hoằng Trì đế vừa lệnh cho hoạn quan đổi thường hoàng đế cho hắn vừa nổi giận đùng đùng chỉ vào Tần Kham mà mắng.

"Trẫm bảo ngươi làm việc, ngươi làm việc như vậy à?"

"Thần có tội!"

"Ngươi đương nhiên là có tội! Luận tội của ngươi thì đáng giết." Hoằng Trì đế tức giận đến nỗi trên mặt nổi lên một tia ửng hồng rất không bình thường, chỉ vào Tần Kham cả người run run.

"Bệ hạ bớt giận, thần đã bố trí xong tất cả rồi, chỉ đợi thu lưới thôi."

"Nói nhẹ nhàng nhỉ, ngươi hôm nay không thấy ngôn quan trên kim điện làm khó trẫm thế nào đâu! Lấy cả án lam ngọc, án không ấn ra cảnh tỉnh trẫm. Rõ ràng là muốn bức trẫm dừng tay, để mặc những tham quan ô lại tiếp tục nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đây là âm mưu! Bọn họ cho rằng trẫm mắt mờ rồi à?"

Trong tai nghe tiếng rít gào phẫn nộ của Hoằng Trì đế. Tần Kham cúi đầu quỳ ở trong điện, cả người mồ hôi lạnh lã chã.

Quân và thần Đại Minh, vĩnh viễn chế ước quyền lực lẫn nhau. Tranh đoạt lợi ích với nhau. Có đôi khi còn đối chọi gay gắt, có đôi khi không thể không cùng hợp tác, lợi ích khiến quan hệ quân thần chuyển hoán qua lại giữa bằng hữu và kẻ địch.

"Bệ hạ, trong ba ngày, thần sẽ cho ngài một kết quả." Tần Kham cúi đầu lập hạ quân lệnh trạng.

Hoằng Trì đế lườm hắn, lạnh lùng nói: "Trẫm tin ngươi, cho ngươi thêm ba ngày, trong ba ngày, bắt hết sâu mọt trong triều đình cho trẫm! Ngươi nếu không bắt được. Trẫm sẽ giết ngươi, hiểu chưa?"

"Thần, tuân chỉ!"

Đi ra khỏi cửa cung, tâm tình Tần Kham có chút trầm trọng, không phải là vì vừa rồi lập hạ quân lệnh trạng. Mà là vì sự xấu xí và dơ bẩn của thiên hạ thịnh thế này.

Càng lấn sâu vào quan trường đường, càng phát giác rễ Đại Minh đang chậm rãi hư thối, tốc độ hư thối rất chậm, chậm tới cơ hồ không thể phát hiện, nhưng mà, nó lại thật sự đã hư thối rồi.

Hoàng đế bất lực. Nội các bất lực, bọn họ bỏ hết tâm huyết từ thế hệ này qua thế hệ khác, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho tốc độ hư thối không nhanh hơn, muốn trị tận gốc, tuyệt không có khả năng.

Đại Minh thế này sau thời Hoằng Trị, còn có thể chống đỡ được gần hai trăm năm, cuối cùng bị Thát tử Hậu Kim phía bắc nhẹ nhàng đẩy một cái, một tòa lầu các ngăn nắp rực rỡ trong chớp mắt hóa thành bụi phấn, phồn hoa đã thành một thời.

Hơn mười vị hoàng đế, hiền thần từ đời này sang đời khác mất mấy trăm năm để dựng xây vương triều Hán nhân, chung quy đánh không lại một đao của man di.

Tất cả chỉ vì Đại Minh đã triệt để thối nát rồi. Mà triều Hoằng Trị hiện tại, chính là bắt đầu của thối nát, sau phục hưng tất hiện suy đồi, các triều các đời đều thế cả.

Tần Kham rất muốn làm gì đó cho vương triều Hán nhân thống trị này, vì một phong cảnh tuyến độc đáo cuối cùng trong lịch sử, cũng vì văn hóa Hán gia chói mắt này, hắn, thật sự rất bức thiết muốn làm gì đó.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Tần Kham và mấy tên Giáo úy lặng lẽ đi trên đường, Đinh Thuận thấy Tần Kham sắc mặt trầm trọng, cũng biết tâm tình đại nhân không tốt, vì thế trầm mặc đi theo, không dám nhiều lời.

Đi ngang qua sạp trà bên đường, chủ quán trên vai vắt một cái khăn lau mồ hôi, cúi người cười bồi với đám người Tần Kham: "Các vị quan gia, trời đông lạnh giá rét, sao không ghé vào uống bát trà nóng cho ấm người? Nước trà của Tiểu nhân rất nóng, bảo đảm các vị quan gia uống xong sẽ ấm áp vui vẻ, một văn tiền một bát, vừa sạch lại vừa ngon.

Tần Kham dừng bước nhìn chủ quán, cười nói: "Ngươi cũng biết làm ăn đấy, cho mỗi người một chén đi."

Đinh Thuận và đám Giáo úy Phía sau lộ ra nụ cười, Tần đại nhân chịu mở miệng nói chuyện, chứng tỏ tâm tình của hắn đã chậm rãi khôi phục, đây là chuyện tốt.

Đếm hơn chục văn tiền đưa tới, chủ quán cười tới không thấy mắt, hai tay bê ra, tiếp theo thì ân cần rót hơn mười chén trà cho đám người Tần Kham.

Trong chén khói bốc lên, nụ cười của Tần Kham và chủ quán cách lớp khói, lộ ra vẻ mông lung, khó lường...

Đám người Đinh Thuận cầm chén trà lên, vừa đưa lên gần miệng thì lại nghe Tần Kham bỗng nhiên nói: "Chậm đã!"

Động tác của đám người Đinh Thuận khựng lại, đều nhìn Tần Kham.

Tần Kham híp mắt nhìn chăm chú chủ quán, chỉ vào trà nóng vừa rót trước mặt, cười lẹnh: "Vị chưởng quầy này, ngươi uống trước một ngụm đi."

Chủ quán ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi: "Thế không hay đâu, các vị quan gia đều là quý nhân, tiểu nhân sao dám uống trà của quan gia?"

Tần Kham cười nói: "Không sao, xem như quan gia ban thưởng gho ngươi, ngươi cứ uống trước đi, uống không chết thì ta cho ngươi một ngàn lượng bạc, uống mà chết thì ta nuôi già trẻ lớn bé nhà ngươi cả đời."

Đinh Thuận vừa nghe thấy lời này, lập tức biết không ổn, quăng ngay chén trà, cương đao ra khỏi vỏ chỉ vào chủ quán.

"Thằng chó! Dám hại Thiên hộ đại nhân của chúng ta."

Vẻ mặt chủ quán thay đổi liên tục, lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng bỗng nhiên cười ha hả: "Điểm tử quả nhiên khó chơi, ngươi làm thế nào mà nhìn ra được?"

Tần Kham cười nói: "Qua nét mặt của ngươi. . ."

"Nét mặt của ta có gì không đúng?"

"Nét mặt của ngươi không có gì không đúng cả, đáng tiếc cái loại vẻ mặt hại người này của ngươi ta rất quen thuộc, mỗi ngày soi gương ta đều phải lặng yên nhìn ít nhất nửa canh giờ, vừa rồi vừa thấy ngươi, ta liền giống như thấy mình trong gương vậy, thật sự không thể không hoài nghi ngươi có âm mưu. . ."

Chủ quán: ". . ."

Đám người Đinh Thuận: "". . ."

Thật sự là một lý do khiến cho người ta rất không có gì để nói.

Tần Kham cười tủm tỉm bổ sung nói: "Còn nữa, vị chưởng quầy này, trình tự pha trà cho người ta là trước tiên đặt trà lá vào trong bát, sau đó mới đổ nước, chứ không phải rót nước rồi mới vẩy trà lên trên, càng quá đáng hơn là, ngươi mỗi một bát cho cả một đóng lá trà..."

Cười Cười thở dài, Tần Kham từ từ nói: "Ngươi nếu không làm sát thủ, đổi nghề đi làm ăn thì nhất định sẽ lỗ vốn."

Mặt chủ xám ngắt: "". . ."

Đám người Đinh Thuận dùng cương đao chỉ vào chủ quán, đắc ý cười to: "Đại nhân, miệng của ngài thật là độc."

Tần Kham cũng cười: "Chắc là kiếp trước ta lúc nhỏ uống nhiều sữa bột có độc quá ấy mà."

Chủ quán cúi đầu không nói gì, mặt không biểu tình, trong lúc đám người Tần Kham nói chuyện, thình lình một cước đá đổ quần trà, sau đó người thân hình tung lên cao, đám người Đinh Thuận giận dữ, giơ đao bổ tới hắn.

Cùng lúc đó, cửa sổ nhà dân trên đường đối diện quán trà một mũi tên nhọn bắn ra, trong chớp mắt đã tới thẳng cổ họng Tần Kham...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.