Nam nhân sống đến ba mươi tuổi, nói chung đều là người có cố sự, cố sự có buồn có vui có giận, ít nhất thì sinh mệnh cũng sẽ không là một mảng trống rỗng, trừ phi hắn là trạch nam trời sinh.
Diệp Cận Tuyền hiển nhiên cũng có cố sự, nhưng hắn không muốn nói, vẻ mặt như có thâm cừu không phải trời sinh đã có, tất nhiên là từng trải qua kinh lịch thảm thống nào đó.
Diệp Cận Tuyền không muốn nói, Tần Kham sẽ không hỏi. Nhìn người khác máu tươi đầm đìa không phải là một chuyện khoái trá.
Đỗ Yên thì không nghĩ nhiều như Tần Kham, nàng ta vốn là người tính tình tùy tiện, Tần phủ tự dưng có thêm sư thúc, nàng ta cũng không cảm thấy đột ngột, giống như Tần phủ vốn nên có sư thúc, Tần phủ có sư thúc mới là phối trí tiêu chuẩn, mới có thể khiến vị cao thủ tuyệt thế như nàng ta không tịch liêu, nàng ta cuối cùng cũng có đối thủ.
Vì thế Diệp Cận Tuyền phải nghênh đón trời đông giá rét trong sinh mệnh.
Có sư điệt đồng môn là chuyện đáng để ăn mừng, nhưng nếu vị sư điệt này thỉnh thoảng lại từ trong gốc nào đó mò ra, sau đó thì không nói tiếng nào đánh lén, vậy thì rất đau đầu.
Trong mấy ngày Ngắn ngủi, Đỗ Yên ở trong Tần phủ tổng cộng đánh lén Diệp Cận Tuyền tám lần, trong đó sáu lần một chưởng đánh ngã hắn, một lần dùng tảo đường thối quét ngã hắn, còn một lần thì đánh lén trực tiếp đá Diệp Cận Tuyền vào thủy đường thiếu chút nữa thì chết đuối, may mắn là nước trong thủy đường rất nông, nhờ phúc của thú vui quái ác của Tần lão gia, thủy đường Tần phủ không nuôi cá, chỉ nuôi rùa, nước nông còn rùa nhiều
Từ số liệu này có thể nhìn ra được, chủ mẫu Tần gia sở trường về dùng chưởng, hơn nữa đặc biệt am hiểu một chiêu "Lực phách Hoa Sơn"
Mặt khác, Diệp Cận Tuyền có sáu lần bị cùng một chiêu cùng một người đánh ngã, Tần Kham không thể không hoài nghi lúc trước hắn nghệ thành xuống núi có phải gian lận trong cuộc thi tốt nghiệp hay không.
Đối với thân thủ của Diệp Cận Tuyền, Tần Kham cũng càng lúc càng hồ đồ, thật không hiểu người này rốt cuộc là sâu không lường được hay là nông không lường được, hoặc là nói võ công của phu nhân mình thật sự cao tới cảnh giới của Đông Phương Bất Bại?
Bất kể nói như thế nào, phải làm công tác tư tưởng với Đỗ Yên, bởi vì Tần Kham phát hiện vẻ mặt của Diệp Cận Tuyền càng lúc càng cô đơn, cũng không biết là có phải hoài niệm những ngày lánh như hạc trong bầy gà trong lưu dân doanh lúc trước hay không.
" Yên nhi, nàng như vậy là không đúng." Tần Kham rất nghiêm túc phê bình Đỗ Yên.
Đỗ Yên cúi đầu, không cao hứng chu miệng: "Ta luận bàn võ công với sư thúc, có gì không đúng?"
Lời này nói tới ngay cả Tần Kham cũng sinh ra một chút thương hại đối với Diệp Cận Tuyền.
"Nàng làm thế đâu phải là luận bàn. Quả thực là đánh đơn phương, nàng nói sư thúc nàng có oan hay không? Vào Tần phủ tiền công không lấy đấy nửa xu, ba ngày bị nàng đánh tám lần, nàng không định để tiền công của sư thúc nàng mỗi một xu đều nhuốm đầy máu và nước mắt đấy chứ?
Đỗ Yên trợn mắt nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, tướng công ngươi không phải người tập võ, không hiểu tính tình của quân nhân chúng ta, đã là luận bàn thì không luận thắng bại, không để lại khúc mắc trong lòng, người lòng dạ hẹp hòi không xứng tập võ."
Tần Kham cũng không biết những gì Đỗ Yên nói là đúng hay sai, sau một hồi kinh hãi thì mới chậm rãi nói: "Quân nhân Các ngươi có tính tình gì ta không hiểu, ít nhất ta rất không quen ba ngày bị người ta đánh tám lần, rất tàn bạo và không có nhân tính."
Hì hì cười hì hì, nhìn thoáng ra ngoài cửa, nói nhỏ: "Tướng công, ta cảm thấy sư thúc này rất ngốc, công phu cũng không được tốt lắm. Ngươi xác định hắn thật sự là sư thúc của ta chứ?"
"Đương nhiên xác định."
"Tướng công, sư thúc này rất lơ là..."
"Hay là ta đổi sư thúc khác cho nàng nhé?"
Đỗ Yên nghĩ nghĩ rồi Lắc đầu: "Nhất thời bán hội thực sự là khó tìm lắm, thôi chấp nhận tạm."
Gia chủ Tần gia lên tiếng, phu nhân cũng không thể không nể mặt. Vì thế Đỗ Yên lúc lắc tay Tần Kham làm nũng: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi sau này không đánh sư thúc nữa, lần nào ta cũng thắng, đánh nữa cũng không có ý nghĩa..."
Lời này nói....
Tần Kham cảm thấy Diệp Cận Tuyền nên thể hội những lời như "Lúc trẻ không nỗ lực" một cách sâu sắc nhất, hậu quả của không cố gắng của người khác cũng lắm chỉ là bi thương một chút,nhưng hậu quả của hắn thì có vẻ nghiêm trọng, mỗi ngày bị vãn bối đánh. Mặt mũi mất sạch, loại cảm giác này không chỉ là bi thương, quả thực là tuyệt vọng.
Lão gia và chủ mẫu của Tần gia đã đạt thành chung nhận thức, hội nghị gia đình kết thúc.
Hai người thân mật nắm tay nhau ra khỏi thư phòng, ở cửa thư phòng. Diệp Cận Tuyền mặt tím bầm, nhưng vẫn giống như một câu thương đứng thẳng tắp, vẻ mặt vẫn lãnh khốc.
Đỗ Yên vừa thấy Diệp Cận Tuyền liền cao hứng tới hỏng rồi, hồn nhiên quên vừa rồi đã đáp ứng cái gì, nhảy đến trước mặt Diệp Cận Tuyền bỗng nhiên hét lớn: "Sư thúc xem chiêu!"
Nói xong thì tung người lên. Một chưởng bổ tới đỉnh đầu hắn.
Chưa nói xong, Diệp Cận Tuyền vẻ mặt lãnh khốc bị một chưởng của Đỗ Yên đánh ngã.
Tần Kham"..."
Đỗ Yên lúc này cũng hồi thần, cái lưỡi thơm tho thè ra, cười bồi với Tần Kham: "Một lần Cuối cùng, cam đoan là một lần cuối cùng."
Sau đó nàng ta chột dạ quay đầu chạy xa.
Diệp Cận Tuyền loạng choạng từ dưới đất bò dậy, lỗ mũi chảy máu, cười thảm liên tục: "Chưởng lực của Sư điệt ngày càng tinh tiến."
Bị đánh tới mất mặt như vậy còn không biết xấu hổ bày ra sắc mặt vui mừng của trưởng bối, Tần Kham bỗng nhiên lại cảm thấy người này rất đáng đời...
Tiếng pháo tiễn năm cũ.
Trong những ngày trời đầy tuyết bay bay, kinh sư nghênh đón tân xuân.
Trong đông lạnh giá rét tràn ngập không khí vui mừng, trong thành ngoài thành tiếng pháo liên miên. Các gia phó của Đại hộ nhân gia sáng sớm đã nâng tam sinh lục súc chuẩn bị từ trước vào từ đường, gia chủ dẫn đầu, nam đinh cả nhà vô luận lớn nhỏ đều theo sát đằng sau, lễ bái cầu nguyện trước bài vị tổ tông, nghi thức rườm rà, nhưng cẩn thận tỉ mỉ, không ai dám có chút không chu toàn hay ăn bớt trình tự tế tổ, người ta đối với thiên địa quỷ thần trước nay đều kính sợ.
Đem so sánh thì Tần phủ có chút không quy củ.
Sau khi mua tòa nhà này, Đỗ Yên liền sai người ở sau nội viện xây một tòa từ đường Tần gia, hơn nữa tự mình lập hạ gia quy, trừ lão gia và chủ mẫu Tần gia ra, bất kỳ ai, đặc biệt là nữ nhân, không được bước vào từ đường nửa bước, nếu không đánh gẫy chân, chủ mẫu Tần gia sẽ tự mình đánh.
Nói rất khí phách, điểm xuất phát là tốt, tập tục nghìn năm qua đều như vậy, nữ nhân không thể vào từ đường, vào rồi sợ sẽ làm hỏng phong thuỷ trong nhà, mang đến vận xui cho gia đình, trên điểm này, ngay cả Đỗ Yên cũng không dám lơ là, gia quy này được chấp hành thật sự rất triệt để, từ đường mới của Tần gia ngay cả chó cái cũng không được vào.
Không thể không thừa nhận, uy tín của chủ mẫu Đỗ Yên bên trong Tần phủ so với Tần lão gia thì mạnh hơn nhiều, trong mắt hạ nhân nha hoàn, chủ mẫu giống như bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh quần hùng, không ai dám không nghe.
Nam đinh Tần gia trước mắt chỉ có một mình Tần Kham, tế cáo tổ tông có vẻ rất khó coi, người mặc dù khó coi, nhưng cống phẩm tam sinh lục súc lại không thiếu chút nào. Trong từ đường rộng lớn chỉ có một mình Tần Kham, nhìn một loạt bài vị tiền bối tổ tông ngay cả chính hắn cũng không biết, Tần Kham môi mấp máy không biết khấn gì.
Ngoài Từ đường, Diệp Cận Tuyền dẫn hộ viện và hạ nhân Tần phủ xếp thành hình nhạn, vẻ mặt mỗi người đều trang nghiêm túc mục. Đỗ Yên dẫn Liên Nguyệt Liên Tinh quỳ gối xa xa ngoài từ đường, thành kính cầu nguyện về phía tổ tông Tần gia. Nhìn thân ảnh cô đơn của tướng công quỳ trong từ đường, mặt Đỗ Yên dần dần hiện lên vẻ xấu hổ, trong mắt lờ mờ có nước mắt chảy xuống. Thành hôn nửa năm, trong bụng vẫn chưa có động tĩnh, đối mặt với tổ tông tổ tiên Tần gia, Đỗ Yên có một loại cảm giác hổ thẹn muốn chui xuống đất.
Nữ nhân kỳ quái, đối với sư thúc của mình thì một ngày đánh ba lượt, đối với tổ tông Tần gia lại kính như thần minh.Có chỗ nào không phải với tổ tông Tần gia thì đều hận không thể cắn lưỡi tự sát.
Toàn bộ nghi thức thoạt nhìn lộ ra rất thần thánh và áp lực, Tần Kham vốn định bái xong thì sai người mang cống phẩm ra, các tổ tông ăn không hết nhưng người sống vẫn phải ăn, bỏ lại ở từ đường thì lãng phí. Lo lắng tới ánh mắt của phu nhân và rất nhiều hạ nhân đang nhìn hắn, vạn nhất chỉ lệnh này không hợp với quy củ, chỉ sợ sẽ bị mọi người khinh bỉ tới chết, vì thế phẫn nộ từ bỏ.
Hoàng đế Minh triều vẫn rất khoan dung, từ mùng một tới tết Nguyên Tiêu sẽ bãi triều, trong cung do ba vị Đại học sĩ thay phiên trị thủ, ngoài ra, mỗi tháng còn có ba ngày được nghỉ có lương. Gọi là"Hưu mộc nhật", rất giống với quy củ đi làm kiếp trước, chỉ thiếu cuối năm phát tiền lì xì và tiền lương tháng mười ba.
Chu Hậu Chiếu vào cùng với Hoằng Trì đế và Trương hoàng hậu, mấy ngày nay không định ra khỏi cung, Tần Kham vừa hay được nhàn rỗi. Mấy ngày nay ở nhà quá thật rất sướng.
Chủ mẫu Tần gia tân niên cũng không nhàn rỗi, cứ nói có nhà rồi không thể không có ruộng, năm mới chưa qua đã nhờ người đi hỏi thăm chung quanh, vừa hay thôn trang phụ cận có phú hộ muốn dời nhà tới phía nam, Đỗ Yên sáng sớm đã vội vàng dẫn quản gia ra ngoài bàn chuyện mua đấ.
Liên Nguyệt Liên Tinh ngồi trên giường ấm thiêu thùa may vá, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai nói nhỏ mấy cau, khi nói chuyện thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết là nói về đề tài gì mà thẹn thùng như vậy.