Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 170: Gặp phải tai họa bất ngờ



Tim Tần Kham nhanh chóng chìm vào đáy cốc, sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó coi.

Nhà tù Cẩm Y vệ thì cái gì cũng nói được, nếu Đỗ Hoành rơi vào tay người Đông Hán, thực sự là khó biết sống chết ra sao.

Phàm là việc gì có lợi cũng tất có hại, với quan hệ ác liệt hiện giờ của Cẩm Y vệ và Đông Hán mà nói, thân phận nhạc phụ của Tần Kham tuyệt đối sẽ hại Đỗ Hoành sống không bằng chết trong tay phiên tử Đông Hán, dù sao Tần Kham từ lúc vào kinh tới nay, Đông Hán từ Hán đốc Vương Nhạc cho tới phiên tử bình thường phía dưới, đối với Tần Kham có thể nói là hận thấu xương, hiện tại nhạc phụ hắn rơi vào trong tay Đông Hán, có thể tốt được không?

Trán Tần Kham túa mồ hôi lạnh, quyền đầu trong tay áo lặng lẽ xiết lại.

"Mưu soái, có thể nói rốt cuộc là thế nào không? Nhạc phụ ta vì sao phải vào tù."

Mưu Bân trầm mặc một hồi rồi nói: "Năm ngoái chức tạo công Thiệu Hưng gây rối, nói là là Chiết thương địa phương cấu kết với thái giám giám sát chức tạo cục Tô Châu bóc lột chức tạo công, tri phủ Thiệu Hưng Đỗ Hoành biết chuyện, nhân lúc thái giám giám sát Vương Bằng tuần sát Thiệu Hưng, không ngờ để hơn ngàn chức tạo công trùng kích quan dịch của Vương Bằng, trong hỗn loạn, thái giám giám sát chức tạo cục Vương Bằng bị đánh chết, nếu chỉ thế thì cũng thôi, Đỗ Hoành nhiều lắm cũng chỉ là bị tội lơ là trách nhiệm, bãi quan là cùng, nhưng nhạc phụ ngươi không biết vì sao lại nổi tính bướng bỉnh, cứ nói chức tạo công gây rối là có nguyên do, chức tạo cục và Bố Chính Sứ ti Chiết Giang là thông đồng với nhau, việc này có ẩn tình khác, vì thế dâng sớ, thỉnh cầu nội các nghiêm tra..."

Tần Kham hồ đồ: "Tô Châu chức tạo cục đóng ở Thiệu Hưng làm gì?"

Mưu Bân liếc con nghé con mới vào quan trường này, thở dài, kể rõ ngọn nguồn của hắn.

Tơ lụa Giang Nam danh khắp thiên hạ, trong đó đặc biệt là tơ lụa Tô Châu, từ thời Vĩnh Lạc triều đình đã lập chức tạo cục ở Tô Châu. Phái thái giám phủ nội vụ chuyên trách đốc thúc, thành phẩm từ chuyên cung cấp cho hoàng cung đại nội ra, còn dùng thuế nặng bán ra thiên hạ, tơ lụa nổi danh như vậy, chỉ dựa vào chức tạo công của một thành Tô Châu tất nhiên không thể thỏa mãn được nhu cầu của thiên hạ, vì thế thái giám giám sát mở rộng cơ sở sản xuất ra các phủ huyện lân cận, như là Hàng Châu, Thiệu Hưng, Ninh Ba, đều có chức tạo công, hơn nữa rất nhiều thương nhân Chiết Giang cũng mở xưởng. Nhận thầu sản xuất tơ lụa cho chức tạo cục, chức tạo cục Tô Châu hàng năm cung cấp tơ sống, truyền nhiệm vụ sản xuất. Sau khi Hoàn thành thì do thái giám giám sát tiếp nhận, rồi đóng nhãn Tô trù.

Không thể không nói, người thời đại này vẫn thông minh thông minh, lý niệm kinh doanh sản xuất rất tiên tiến, có đạo nhận thầu, sản xuất, tiêu thụ như xí nghiệp hiện đại. Tư bản chủ nghĩa Đại Minh từ Giang Nam mà sinh, tư tưởng mở cửa của người Giang Nam đã thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng của ngành dệt may.

Có sản phẩm tất nhiên cần tiêu thụ, vì thế mấy tên Chiết thương không cam lòng tịch mịch liền nhúng tay vào, địa vị của thương nhân là , ti tiện nhưng bọn họ có tiền. Có tiền thì ngay cả quỷ cũng chịu giúp, khiến mấy thái giám của chức tạo cục và mấy tên quan viên của Chiết Giang Bố Chính Sứ ti cắt xén thì tất nhiên không phải là khó.

Một việc đang tốt để thương nhân nhúng tay vào, hương vị liền thay đổi.

Thượng Đỗ Hoành đưa lên nói chức tạo cục và Chiết Giang Bố Chính Sứ ti cấu kết với nhau, bóc lột chức công, chắc lờ này không phải vô căn cứ. Giữa Tần Kham và nhạc phụ tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng hắn đối với nhân phẩm của nhạc phụ vẫn có chút hiểu biết, lời hắn dám nói ra tất nhiên là không thể giả.

Mưu Bân thở dài: "Nhạc phụ của ngươi thật đúng là.... Thái giám chức tạo cục Tô Châu và Chiết Giang bố chính ti Sử Bị Hậu đều có bối cảnh trong triều đình kinh sư, nhạc phụ ngươi chỉ là một tri phủ. Sao lại đi chọc vào họ? Có một số việc đập vào không phải tất cả đều vui mừng sao? Cứt không thối, sao cứ lấy gậy chọc nó lên thì sao có thể không thối nữa?"

Tần Kham chắp tay nói: "Không biết Cẩm Y vệ gán cho nhạc phụ ta tội danh gì?"

Mưu Bân điềm nhiên nói: "Lơ là thất trách, xem mạng người như cỏ rác. Chức công trùng kích quan dịch của thái giám giám sát, tuy rằng đánh chết thái giám Vương Bằng, có điều trong hỗn loạn cũng đã chết mười mấy chức công, thái giám trong dân gian rất bị tai tiếng, chết thì cũng chết, nhưng mạng của mười mấy chức công thì lại không thể cứ thế là thôi. Không biết người nào truyền ra, nói là Đỗ Hoành sai người đánh chết chức, các sĩ tử Giang Nam kích động, sĩ tử tụ hội ở Thiệu Hưng, dùng ngòi bút làm vũ khí nhằm vào Đỗ Hoành, các cử tử có công danh tú tài đều liên danh gửi thư lên triều đình, yêu cầu xử lý nghiêm khắc Đỗ Hoành, chuyện này đã bị đâm lên trời rồi."

Tần Kham cả kinh nói: "Không thể! Nhạc phụ ra mặt đòi công đạo cho các chức công, hắn sao có thể giết chức công được."

Mưu Bân cười mỉm: "Chữ quan có hai chữ khẩu, bên trên nói như thế nào thì là như thế đấy, Chiết Giang Bố chính sử ti thượng như vậy, nội các liền án tội danh này cho Cẩm Y vệ bắt, về phần chân tướng sự thật như thế nào, ha ha, có trời mới biết."

Mí mắt Tần Kham giật giật, hắn dần dần phát giác trình độ nghiêm trọng của chuyện này đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

"Xin hỏi Mưu soái, tội danh này nếu bị phán thì sẽ phán như thế nào?"

"Trừ sau mùa thu thì chém ra thì còn có thể như thế nào nữa? Vương Bằng chết không quan trọng, mấu chốt hơn mười cái mạng của chức công, người đọc sách Giang Nam làm ầm lên, triều đình có thể bỏ mặc sao? Những năm nay người đọc sách. . . Chậc chậc." Mưu Bân vốn định nói vài câu móc lò, lại cảm thấy lắm lời sợ sơ xuất, hừ lạnh mấy tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi im.

"Đông Hán vì sao lại tiếp nhận án này?"

" Vương Bằng đó là thái giám nội vụ phái ra, có thể nói với đồng khí liên chi với Đông Hán, thái giám chết, Đông Hán sao có thể không ra mặt?" Mưu Bân than: "Ta vốn không ngờ Đỗ Hoành là nhạc phụ của là ngươi, thầm nghĩ bọn họ muốn tiếp nhận thì để hắn bọn họ tiếp nhận, vừa hay giảm đi rất nhiều phiền toái cho Cẩm Y vệ, nhưng không ngờ... Ài, sớm biết như vậy ta đã liều mạng tóm lấy Đỗ Hoành không buông, người ở trong tay Cẩm Y vệ chúng ta, chuyện có lẽ còn cứu vãn được, đáng tiếc. . ."

"Nhạc phụ bị giam giữ ở Nam Kinh ư?"

"Đỗ Hoành bị giam giữ ở thành Thiệu Hưng vài ngày, hiện tại chỉ sợ đang trên đường giải tới Nam Kinh, nghe nói là Đông Hán Vương Nhạc tự mình hạ lệnh." Mưu Bân có chút áy náy nhìn hắn: "Tần Kham, vốn định giúp ngươi việc này, nhưng quan hệ của Cẩm Y vệ và Đông Hán ngươi cũng minh bạch, chỗ Đông Hán ta sợ không nói được, nếu chuyện tấu lên bệ hạ, chuyện này sẽ bày trên kim điện triều đình, với thế lực của nội đình và Chiết Giang Bố chính sử ti ở triều đình kinh sư, chỉ sợ nhạc phụ ngươi không thoát được tội chết đâu, cho nên việc này không thể đặt nó lên mặt bàn được."

Tần Kham gật gật đầu, vái Mưu Bân: "Đa tạ Mưu soái đã chỉ điểm."

Từ biệt Mưu Bân, Tần Kham khi ra khỏi Bắc trấn phủ ti thì sắc mặt xanh mét.

Hắn biết chuyện phiền toái rồi, tính mệnh của nhạc phụ có thể nói là nguy trong sớm tối, chuyện trắng hay đen đã không còn quan trọng, quan trọng là trước tiên phải giữ được mạng cho Đỗ Hoành đã. Hình cụ của Đông Hán nghe nói so với chiếu ngục của Cẩm Y vệ còn máu tanh hơn, chỉ sợ nắm xương già của Đỗ Hoành không chịu được mấy ngày.

Hiện tại việc Tần Kham phải làm là đi trước người Đông Hán, cướp được Đỗ Hoành trước khi bị áp giải vào Nam Kinh, phải an bài bố trí trước.

Ra khỏi Bắc trấn phủ ti, Tần Kham ngay lập tức tìm tới Từ Bằng Cử đang chơi bời lêu lổng ở kinh sư, nghe thấy nhạc phụ của Tần Kham bị bỏ tù. Từ Bằng Cử cũng kinh hãi, hai người thương nghị hồi lâu, sau nửa canh giờ. Một con khoái mã từ kinh sư xuất phát tới Nam Kinh.

Mưu Bân thực sự coi Tần Kham là tâm phúc, tuy rằng không thể giúp nhiều. Nhưng đặc biệt phê quân dịch cấp báo tám trăm trặm, cái gọi là "Cấp báo tám trăm dặm" chính là phải bất chấp tất cả mọi giá, ngày đêm kiêm trình, qua mỗi trạm dịch thì đổi người thay ngựa, người và ngựa chết cũng không sao, tin tức phải đưa đến trong thời gian nhanh nhất.

Không biết chân tướng của chuyện như thế nào, trước khi chưa gặp Đỗ Hoành, bất kỳ ai nói gì Tần Kham đều không tin, Mưu Bân có câu nói sai rồi, chân tướng của chuyện trừ có trời mới biết ra, có Đỗ Hoành biết, trước mắt việc có thể làm là giữ được tính magj cho hắn rồi từ từ tính tiếp.

Tần Kham không khỏi thấy có chút may mắn, may mắn mình ở Nam Kinh làm Thiên hộ đã kết rất nhiều thiện duyên với con em công hầu huân quý, có nhân mạch nhìn như nhìn như có thể có không. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, luôn phát huy tác dụng như kỳ tích.

Thành Nam Kinh kinh đô Đại Minh.

Đông Hán ở Nam Kinh vẫn chưa thiết lập cơ cấu chính thức, thuộc về nha môn hành tẩu, chỉ là ở thành đông thuê một tòa nhà làm nơi thường trú, người tổng phụ trách của Đông Hán ở Nam Kinh là một Thiên hộ chưởng hình, họ Lưu họ Lưu tên Trí.

Lưu Trí hơn bốn mươi tuổi, tuy không phải thái giám, nhưng cũng đã bái Vương Nhạc làm cha nuôi, ở trong Đông Hán có thể nói là nhân vật quyền thế một thời, có thể được phái đến Nam Kinh phồn hoa như gấm, nước béo sung túc nhậm chức, đủ thấy trình độ yêu thích của Vương Nhạc đối với tên này.

Thời kì trung Minh, Đông Hán không có ngục giam thuộc về mình, phạm nhân bình thường đều áo giải vào chiếu ngục của Cẩm Y vệ rồi cùng thẩm vấn, nếu có một số phạm nhân đặc thù, thì do các các phiên tử áp giả tới tư ngục rồi canh giữ.

Cái gọi là tư ngục, kỳ thật chính là một sương phòng cửa lớn và cửa sổ đều có song sắc, hình dáng như ngục giam mà thôi.

Hôm nay buổi chiều Lưu Trí mới từ thanh lâu trở về, sau đó ở nhà thoải mái ngâm nước nóng, gột đi mồ hôi chảy ra lúc mới rồi vận động, phiên tử phía dưới cung kính dâng một chén trà thơm cho hắn, híp mắt nhấp một ngụm, thỏa mãn thở hắt ra.

"Thiên hộ đại nhân, Đỗ Hoành của phủ Thiệu Hưng đã áp giải tới Nam Kinh, đang nhốt trong sương phòng hậu viện, đã đeo xiềng xích nặng cho hắn rồi."

Lưu Trí mắt hơi nheo lại, ánh mắt lộ ra mấy phần quang mang âm lãnh.

Đỗ Hoành cuối cùng cũng tới, Hán công đã sớm gửi thư dặn dò, Đỗ Hoành này nhất định phải chiếu cố tốt, nhân vật Hán công tự mình dặn dò phải chiếu cố, tất nhiên phải do Lưu Trí tự tay chiếu cố, nhất định phải dạy cho hắn sống không bằng chết, lột đi một lớp da, mới không làm thất vọng lời dặn của Hán công.

"Theo quy củ cũ, trước tiên tạp trì một trận rồi nói sau." Lưu Trí đứng dậy thản nhiên phân phó.

"Tạp trì" là quy củ thẩm vấn phạm nhân của Hán Vệ, bất kể có tội hay không, vào ngục trước tiên phải chịu hình phạt, có tội thì tiếp tục gia hình, không có tội thì thôi, ngại quá, hình phạt lúc trước phải nhận ngươi cứ tự cho là xui xẻo. Ôn thần hạ ôn địch cho nhân gian, đã ai nghe nói sau chuyện ôn thần xin lỗi dân chúng nhân gian chưa? Chịu được thì tính mạng của ngươi lớn, chịu được được thì phải chịu, báo lên trên cũng rất đơn giản "trong ngục sợ tội tự sát".

Nếu là phạm nhân trọng yếu Hán công tự mình dặn dò, tạp trì tất nhiên phải do Lưu Trí tự tay làm, bằng không lấy gì để thể hiện hiếu tâm của hắn đối với cha nuôi Hán công?

Lưu Trí dẫn hơn mười phiên tử tới tư ngục ở hậu viện, sai người mở, trong sương phòng tăm tối mùi hôi điếc mũi, ngửi phải chỉ muốn nôn mửa, làm Lưu Trí phải bịt mũi.

Một tia sáng hắt vào trong sương phòng, Đỗ Hoành mặc một thân áo tù màu trắng, tay chân đeo xích to như ngón cái, trên cổ treo một khối gông to phải nặng tới hơn hai mươi cân, chán nản ngồi trong góc, đầu ngẩng cao, ánh mắt khinh miệt.

Da Trên mặt trên người đã có không ít vết thương, xem ra trên đường từ Thiệu Hưng tới Nam Kinh đã bị các phiên tử cho chịu khổ không tít.

Lưu Trí cười hắc hắc: "Sớm nghe nói Đỗ đại nhân là nhạc phụ của Cẩm Y vệ kinh sư Tần Kham, giờ lại rơi vào cảnh này, không biết có cảm tưởng gì?"

Đỗ Hoành khinh miệt hừ một cái, quay đầu không thèm để ý.

Lưu Trí cũng không tức giận, vẫn cười nói: "Chớ trách ta nói chuyện khó nghe, ngươi lớn tuổi hồ đồ, e là chọn nhầm con rể rồi, đứa con rể này của ngươi là họa tinh ở kinh sư, họ Tần đó ở kinh sư cũng có chút thông minh vặt, nể tình đồng chi ở Hán Vệ, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, đáng tiếc, ngươi là lão hồ đồ, con rể ngươi là lăng đầu thanh, lọt vào tay Đông Hán chúng ta, Đỗ đại nhân, chúng ta đây là kết một hồi duyên phận đó."

Gặp tai họa bất ngờ, rơi vào hoàn cảnh như vậy, Đỗ Hoành ngược lại đã nhìn ra, nghe vậy thì cười ha ha, cổ họng khàn khàn lạnh lùng nói: "Đừng nói nhiều như vậy làm gì, có thủ đoạn gì thì cứ tận sức mà sử dụng trên người lão phu, lão phu đi thẳng, đứng thẳng,không có lỗi gì với triều đình, không có lỗi gì với bệ hạ, đám hoạn quan chó săn các ngươi không có tư cách lắm lời trước mặt lão phu."

Nụ cười của Lưu Trí dần dần biến thành lạnh lùng: "Được, Đỗ Hoành, để ta xem nắm xương già của ngươi chống đỡ được bao lâu, chờ sau khi ngươi hưởng hết cái mốn của Đông Hán chúng ta rồi mà vẫn còn cười được thì ta sẽ gọi ngươi là cha."

Nói xong Lưu Trí vẫy tay một cái, các phiên tử khênh mấy hình cụ vết máu loang lổ tới, phiên tử chưởng chọn một phen rồi từ trong lấy ra một bộ giáp cụ.

Giáp cụ xem như là một loại nhẹ nhất trong tất cả hình cụ, nó là hai sợ dây thừng xâu hơi mười cái thước sắt lại làm một, trên thước gắn đầy đinh sắc, kẹp ngón tay của phạm nhân vào giữa, hai người phân biệt kéo sang hai bên, đinh sắt cắm vào thịt, mười ngón tay sẽ đau nhức, cái này gọi là tay đứt ruột xót, bộ hình cụ đơn giản nhất này thường thường làm vô số anh hùng hào kiệt phải cúi đầu nhận tội.

Thô lỗ kéo ngón tay của Đỗ Hoành, các phiên tử đang định đút vào hình cụ thì bên ngoài một phiên tử vội vàng đi tới.

Thiên hộ đại nhân, Lưu An, con của Ninh Viễn Hầu phái người đưa tới một bức thư."

Lưu Trí nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Lưu An? Ta đâu có lui tới gì với hắn."

Giở thư ra đọc, sắc mặt Lưu Trí bỗng nhiên trở nên rất khó coi, sầm mặt vò thư lại, thuận tay ném đi, cả giận nói: "Khẩu khí lớn thật! Huân quý thì sao? Ta đường đường là Thiên hộ chưởng của Đông Hán chẳng lẽ không dám đắc tội với ngươi sao? Dụng hình cho ta! Đỗ Hoành, hôm nay Thiên Vương lão tử cũng không bảo vệ được ngươi đâu."

Các phiên tử đang định tiếp tục dụng hình, lại một phiên tử vội vàng đi tới.

Thiên hộ đại nhân, Thành Sơn Bá Vương Dung phái người đưa tới một phong thơ."

Mí mắt Lưu Trí giật giật, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.

Mở thư ra đọc, sắc mặt càng xanh mét, hung hăng cắn răng một cái, Lưu Trí gằn giọng nói: "Tiếp tục dụng hình cho ta! Hôm nay không nể mặt ai hết, xem các ngươi có thể làm gì được ta."

Vừa dứt lời, mấy tên phiên tử đồng thời đi tới, vội vàng bẩm: "Đại nhân, con trai của Nghiễm Bình hầu Viên Lộ phái người đưa tới một phong thơ. . ."

"Đại nhân, Liễu Tuần, con của An Viễn hầu phái người đưa tới một phong thơ. . ."

"Đại nhân, Từ lão Quốc Công phái người đưa tới một phong thơ. . ."

Trong đầu Lưu Trí nổ ầm ầm, vẻ mặt trở nên khẩn trương: "Từ... Từ lão Quốc Công? Từ lão Quốc Công nào?"

Phiên tử vẻ mặt đau khổ nói: "Đương nhiên là Ngụy quốc công thế trấn Nam Kinh, Từ lão Quốc Công đó."

Lưu Trí mặt tái rồi, huân quý khác có thể không cần để ý tới, nhưng Ngụy quốc công... đó là Quốc Công gia nắm binh quyền Nam Kinh, Hán công thấy hắn còn phải cười bồi hành lễ, Lưu Trí hắn ở trước mặt Từ lão Quốc Công thì tính là gì? Rắm cũng chẳng bằng!

Run run mở thư của Từ lão Quốc Công ra, vừa đọc được hai dòng sắc mặt Lưu Trí liền tái mét.

Đang đứng ngẩn người trong viện thì lại một phiên tử vội vàng đi đến.

"Đại nhân, Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh. . ."

Lưu Trí sắp sụp đổrồi, như phát điên túm tóc gào to: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy! Họ Đỗ này rốt cuộc có lai lịch gì, hắn là cha nuôi của tất cả huân quý Nam Kinh à? Quá khi dễ người ta rồi! Vũ Tĩnh Bá cũng phái người truyền tin tới?"

Phiên tử vẻ mặt lúng túng nói: "Vũ Tĩnh Bá không truyền tin. . ."

Lưu Trí còn chưa kịp thở phào thì phiên tử nói tiếp: "Vũ Tĩnh Bá tự mình tới, dẫn theo một đám gia phó, đang ở trước cửa nhà chúng ta chửi đổng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.