Đỗ vương thị vẫn biết không nhìn lầm con rể, một nam nhân lúc trước dám dẫn người xông vào nha môn tri phủ vì nữ nhi, chung quy sẽ không thể là hạng người bạc tình bac nghĩa.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên nghị của Tần Kham, Đỗ vương thị nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
"Lão gia nếu có thể sống, toàn ơn cứu giúp của con rể, vô luận thành hay không thành, Đỗ gia vĩnh viễn nhớ ân đức của ngươi, Tần Kham, lời cảm kích dư thừa ta không muốn nói, chỉ cầu khi ngươi cứu lão gia nhớ kỹ phải làm theo khả năng, làm gì cũng phải giữ lại đường lui,đừng hành động mạo hiểm, lão gia có thể cứu có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì tuyệt đối rút lui, đừng để Tần gia chịu liên lụy."
Tần Kham cười ôn hòa: "Nhạc mẫu cứ yên tâm, tiểu tế làm việc gì cũng tính đã rồi mới hành động, tiến thối tự có chừng mực, sẽ không lỗ mãng."
Đỗ vương thị gật gật đầu, tiếp theo thở dài: "Lão gia nhà ta làm việc nếu có cũng biết tính toán như người, không càn rỡ liều lĩnh thì cũng không đến mức rơi vào tỉnh cảnh hiện tại."
Tần Kham đành phải giải thích trái với lương tâm: "Nhạc phụ không phải không có tính toán, mà là quá mức công nghĩa, tính tình ngay thẳng, nếu so sánh thì tính tình của tiểu tế âm trầm hơn nhiều, thật là hổ thẹn."
Đỗ vương thị lau nước mắt, ra sức khụt khịt mũi, ánh mặt lướt qua mặt hắn, không nói gì.
Tần Kham cũng hiểu được những lời giải vây này khiến mình rất ghê tởm, trầm mặc một lát, lại sửa lời: "Được rồi, chuyện này nhạc phụ làm rất hỗn trướng, lần này nếu thoát được, mong nhạc mẫu đại nhân quản giáo nghiêm hơn."
Đỗ vương thị lúc này mới nhoẻn miệng cười, nụ cười âm trầm đáng sợ: "Đại thiện, chính nên như vậy."
Tốt lắm, xem nhạc phụ bị đánh tuyệt đối là chuyện nghe vui nhìn sướng của con rể.
Xe ngựa ra khỏi cửa thành, không nhanh không chậm đi nửa canh giờ. Dừng lại trước cửa Tần phủ ở ngoại ô.
Tần Kham lập tức ra lệnh cho hạ nhân tới nội viện thông tri cho Đỗ Yên ra nghênh đón, Đỗ vương thị xuống xe ngựa, vừa bước vào tiền viện, thân ảnh vội vàng của Đỗ Yên đã lao ra, mẹ con gặp lại dưới tình cảnh cùng đang thấp thỏm lo âu, bốn mắt nhìn nhau rồi lập tức nước mắt lã chã.
Đỗ Yên Khuôn mặt tiều tụy bi thiết gọi một tiếng "Mẹ" rồi nhào vào lòng Đỗ vương thị, hai mẹ con ôm đầu khóc rống, khóc như hoa lê dưới mua, Ruột gan đứt từng khúc, tất cả hạ nhân và bọn nha hoàn đều lẳng lặng đứng nghiêm bất động, tiền viện tràn ngập một cỗ không khí áp lực và bi thương.
Tiến lên khuyên nhủ hồi lâu, Tần Kham cuối cùng cũng khuyên được hai mẹ con ngừng khóc.
Đỗ Yên đỡ Đỗ vương thị, hai người bước vào nội viện, đi tới trước cửa ánh trăng, thấy Diệp Cận Tuyền đứng thẳng như cây thương ngoài cửa, ba vị đồng môn nội gia quyền cuối cùng cũng gặp mặt, Tần Kham còn chưa mở miệng thì Đỗ Yên đã liền vội vàng giới thiệu với Đỗ vương thị.
Đỗ vương thị nghe nói vị hộ viện của Tần gia trước mắt chính là đệ tử thân truyền của sư phụ mà bà ta thụ nghiệp khi còn nhỏ, vẻ mặt không khỏi cứng lại, mắt phượng cẩn thận quét nhìn vài lần Diệp Cận Tuyền rồi sau đó gật gật đầu: "Năm đó sau khi Trương sư dậy pháp môn chiêu thức cho ta từng nói rằng, ông ta chỉ dạy ta võ công, chứ ta không tính là môn hạ đệ tử nội gia quyền, ngày sau ta lên cao hay là gây họa thì không có liên hệ gì với nội gia quyền, lời này ta nhớ nửa đời người. Chưa bao giờ tự xưng là tử của Trương sư, đây cũng là chuyện ta ăn năn cả đời, ngươi cũng là đệ tử thân truyền của Trương sư, xin hỏi Trương sư lão nhân gia đang ở phương nào? Chuyện nhà xong rồi ta sẽ tìm tới bái yết, để thanh toàn đứt thụ công của Trương sư."
Vẻ mặt Diệp Cận Tuyền hơi có chút kích động. Ánh mắt cẩn thận quan sát Đỗ vương thị, cũng có chút thất lễ, không biết nhìn bao lâu, mới thút thít nói: "Gia sư dạo chơi thiên hạ, hành tung bất định, như thần long thấy đầu không thấy đuôi..."
Tần Kham bực mình thở dài: "Lời này quả thực đã thành dầu Vạn Kim ngàn năm thông dụng. Thống khoái chút đi, trực tiếp nói cho nhạc mẫu ta biết, sư phụ ngươi rốt cuộc đi đâu, đều là sư tỷ đệ đồng môn, cố lộng huyền hư không khỏi có chút nực cười."
Sắc mặt Diệp Cận Tuyền có chút khó coi: "Ta thực sự không biết, sư phụ thụ nghiệp hơn mười năm, đến khi ta hai mươi tuổi, có một ngày ngủ dậy phát hiện sư phụ đã vô tung vô ảnh, chỉ để lại một bức thư..."
Tần Kham hiếu kỳ nói: "Nói gì với ngươi?"
Diệp Cận Tuyền khó xử liếc Tần Kham một cái, sau khi hai má run run mấy cái mới xụ mặt nói: "... Hắn nói sức ăn của ta quá lớn, không còn sức nuôi ta, còn nói may mắn lúc trước chỉ thu một mình ta làm đồ đệ, nếu không kiểu gì cũng phải khăn gói quả mướp đi ăn mày xin cơm về nuôi ta, muốn ta xuống núi tự tìm sinh lộ, sau này chờ ta có tiền rồi lại liên hệ."
Ba người bọn Tần Kham mím môi, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Văn nghèo võ giàu, lời này quả nhiên đúng. Không có chút gia sản mà mở cửa thu đồ đệ tuyệt đối sẽ có kết cuộc thảm đạm, cái này không liên quan tới công phu dở hay giỏi, Trương Tùng Khê chắc ở trên người Diệp Cận Tuyền học được giáo huấn nhân sinh thảm thống nhất từ lúc chào đời tới nay, đó chính là, muốn thu đồ đệ, trước tiên phải có tiền, cho dù không có tiền cũng nên thu một tên nhị đại giàu có gia tài bạc triệu, thu đồ đệ nghèo tuyệt đối không có lợi ích gì với hắn cả.
Từ góc độ thực tế mà nói, giáo huấn nhân sinh này so với áo nghĩa võ học thì còn quý giá hơn.
Lĩnh hội quán thông đạo lý nhân sinh này, Trương Tùng Khê vứt bỏ đồ đệ bỏ chạy là lựa chọn chính xác, sáng suốt, hơn nữa tuyệt đối có thể thông cảm được, nếu không phải Tần Kham gia tài khá dồi dào thì có lẽ cũng làm ra lựa chọn tương tự như Trương tông sư.
Diệp Cận Tuyền cũng không xấu hổ, sức ăn lớn vốn không phải là chuyện đáng xẩu hổ, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên là hành vi vớt bỏ hắn mà chạy trốn của sư phụ, thật là có chút đánh mất tiết tháo.
Đỗ vương thị và Diệp Cận Tuyền quan sát nhau một hồi, , Đỗ vương thị cười nhạt, cho dù trượng phu thân hãm ngục tù, nhưng nàng ta ở trước mặt người ngoài cười lên vẫn rất ung dung, vẻ sang đẹp của phu nhân nhà không hề suy giảm.
"Ta là đệ tử chưa ký danh của Trương sư, ngươi là đệ tử thân truyền của ông ta, nói ra thì là đồng môn một hệ, uyên nguyên khá sâu, không biết có thể luận bàn mấy chiêu hay không?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, Diệp Cận Tuyền mặt không biểu tình, Đỗ Yên hưng phấn không thôi, Tần Kham thì thầm thở dài.
Một Đỗ Yên nửa chai nước lắc lư đã đánh cho Diệp Cận Tuyền răng rơi đầy đất rồi, lại thêm một Đỗ vương thị thân thủ so với Đỗ Yên thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đệ tử thân truyền của một đại tông sư nếu bị đánh chết trong đại viện Tần gia, trường sử anh hùng lệ đẫm vạt áo, không biết sẽ làm bao nhiêu giang hồ hào kiệt phải bóp cổ tay thở dài.
Diệp Cận Tuyền vẫn là bản mặt như người chết, đầy phong phạm cao thủ một phái gật gật đầu: "Luận bàn mấy chiêu thì chưa chắc đã không thể, có điều quyền cước không có mắt..."
Đỗ vương thị thối lui một bước, bỗng nhiên giậm chân bay lên. Trong miệng quát: "Đánh thì đánh, nói lắm làm gì, xem chiêu."
Nói xong một tay hóa chưởng, một chiêu lực phách hoa sơn bổ tới đỉnh đầu Diệp Cận Tuyền, tư thế ra chiêu rất giống với Đỗ Yên, chỉ là chiêu thức so với Đỗ Yên thì sắc bén hơn rất nhiều, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xé gió khi đơn chưởng hạ xuống.
Bốp!
Lúc này Diệp Cận Tuyền ngay cả một câu "Tới hay lắm" cũng chưa kịp nói ra đã giống như ruồi bọ bị đập, bị đánh cho nằm bẹp dưới đất, thân hình khôi ngô ầm ầm ngã xuống. Kích khởi lên một tầng bụi đất khiến người ta trong lòng chua xót, mãi lâu sau vẫn không tan...
Sau khi dàn xếp xong cho Đỗ vương thị, Tần phủ sống qua qua nửa tháng không có sóng gió, trong nửa tháng này, Tần Kham chạy đi chạy lại giữa kinh sư Hán Vệ và đông cung, hắn rất ít khi tặng lễ cũng phải theo đường này, đưa chúng quà cho mấy vị ngôn quan ngự sử của kinh sư.
Tần Kham biết rõ uy lực của ngôn quan hiện giờ, tuy chỉ là quan thất phẩm nho nhỏ, nhưng hợp lại với nhau thì ngay cả Đại học sĩ nội các cũng không thể không kính nhường ba phần, tất cả các đại thần triều đình đều rất rõ ràng, khiến những ngự sử này đưa thanh danh của một người lên không dễ dàng, nhưng để bọn họ bôi nhọ thanh danh của một người thì lại rất đơn giản. Mấy trăm cái miệng và một tờ tấu sớ là có thể làm được, đám quan viên phẩm cấp thấp này chấp chưởng hướng phát triển dư luận của toàn bộ Đại Minh, khiến người ta không thể không kính sợ.
May mắn các ngôn quan cũng không thanh liêm chính trực như biểu hiện của họ trên tại triều, cũng may trên đời này quan tốt có thể cự tuyệt bạc không quá nhiều, ngôn quan cũng là quan. Cũng có tư tâm tham dục, quả trứng một khi có lỗ thủng, Tần Kham ngửi thấy mùi thối là lao vào ngay.