Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 179: Cáo mượn oai hùm



Dạy Thái tử quay tay.... Có vẻ như hơi đáng khinh.

Có lẽ không chỉ hơi.

Chu Hậu Chiếu đã trưởng thành, đủ thành thục rồi, đây là chuyện tốt, Tần Kham nguyện dùng thái độ huynh trưởng dạy hắn một số thứ mà người bên ngoài không thể dạy cũng không dám dạy, ít nhất so với hành vi đưa đông cung của Lưu Cẩn.

Được rồi, kỳ thật là cùng một tính chất với hành vi đưa đông cung của Lưu Cẩn, dùng lời nói của các quan văn mà nói, cái này gọi là "Cổ hoặc mị thượng", dạy hư tiểu hài tử không quan trọng, dạy hư Thái tử thì chính là đại nghịch bất đạo, vạn nhất truyền ra, Tần Kham đại thể sẽ bị các quan văn phẫn nộ chửi bới, xét thấy truyền thống quang vinh thích động thủ đánh nhau của quan văn Đại Minh, chỉ sợ Tần Kham sẽ bị các quan văn đánh chết tươi, đương nhiên, kết cục của Lưu Cẩn cũng không tốt hơn là bao.

Chu Hậu Chiếu không phải đầu bếp giỏi, học làm canh mất cả một tháng, thứ làm ra khiến người ta ngửi thôi cũng buồn nôn, nhưng hắn học chuyện nam nữ này lại rất có thiên phú, quả thực thoáng cái hiểu ngay. Tần Kham dùng ngón tay vuốt đi vuốt lại bút lông mấy cái, Chu Hậu Chiếu đã hoàn toàn lĩnh hội quán thông.

Trong lòng Tần Kham có chút cảm giác tội ác, do dự một lúc thì nói: "Điện hạ, trò này chung quy vẫn chỉ là tiểu đạo, thỉnh thoảng làm thì được, nhưng chớ có làm thường xuyên."

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ta cảm thấy rất hay."

Tần Kham thở dài, chẳng lẽ hoàng đế Đại Minh tương lai chính là tính cách dâm dật? Sách sử ghi lại Chu Hậu Chiếu tới chết cũng không có con, chẳng lẽ là Tần Kham hắn hôm nay tạo nghiệt?

"Còn có cái vui hơn, tương lai chờ ngươi cưới vợ rồi sẽ minh bạch."

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham không thể không giải thích hàm súc: "Tóm lại, chết trên người nữ nhân so với chết trong tay mình thì tốt hơn nhiều."

Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm tay phải mình, có chút đăm chiêu: "Ngươi nói, tựa hồ có đạo lý..."

Nhìn nụ cười vui sướng sau khi nắm bắt được kỹ năng nhân sinh mới, Tần Kham đột nhiên hồi thần.

Mục đích hắn hôm nay vào đông cung không phải dạy Thái tử quay tay, còn có chuyện lửa sém lông mày hơn.

"Điện hạ, cố sự Tống triều Bao Chửng giận chém Phò mã thần kể mấy ngày trước nghe có hay không?"

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Tuy nói có cái hiềm hồ thuyết bát đạo, nhưng cố sự vẫn rất không tồi. Ngươi hôm nay lại muốn kể cố sự Bao Chửng tiếp à?"

"Điện hạ, ngồi nghe không bằng đứng làm, ngươi chẳng lẽ không muốn tự mình làm Bao Chửng một hồi?"

Chu Hậu Chiếu mắt sáng lên. Tiếp theo thì nhanh chóng ảm đạm: "Tuổi ta quá nhỏ, bất luận là Thuận Thiên phủ, hình bộ hay là Đại Lý tự xử án. Ta đều không thể nhúng tay lung tung, nếu không phụ hoàng sẽ trách cứ."

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Đông Hán cũng không được?"

"Đông Hán?"

"Chưởng quản Đông Hán đều là thái giám, thái giám cũng là gia nô của thiên gia, gia nô xử án, chẳng lẽ ngay cả chủ nhân cũng không có tư cách hỏi đến?"

Hậu Chiếu tuy rằng còn trẻ, nhưng cũng không ngu ngốc, nghe vậy thì nhìn hắn với vẻ hoài nghi: "Ngươi có âm mưu? Nói đi, lại định giở trò gì?"

Tần Kham thấy việc này không thể giấu diếm, lừa người khác không sao. Nhưng nếu lấy Thái tử ra làm súng mà không cho hắn biết, vậy thì con đường nhân sinh của mình sau này sẽ rất khó đi.

Vì thế Tần Kham kể lại từ đầu chí cuối chuyện Đỗ Hoành bị hãm hại, Chu Hậu Chiếu nghe mà mày nhăn lại.

"Chiết Giang chính là nơi giàu có và đông đúc của Giang Nam Đại Minh ta, tại sao quan trường lại hắc ám như vậy?"

Tần Kham thở dài: "Cái gọi là quốc thái dân an, thế đạo thanh minh. Vĩnh viễn chỉ là một câu khẩu hiệu, bất kỳ triều đại nào cũng đều không thể thực sự làm được, nhạc phụ của thần chính là vật hi sinh của cuộc đấu đá này."

"Ý của ngươi là muốn ta hạ lệnh cho Đông Hán thả nhạc phụ ngươi ra?"

Tần Kham vội nói: "Thế thì quá lý tưởng rồi, thần không dám hy vọng xa vời, chỉ là hình phạt của Đông Hán quá nặng. Thần lo lắng phiên tử khi thẩm án sẽ vu oan giá hoạ cho nhạc phụ ta, vậy rất oan uổng."

Chu Hậu Chiếu nghĩ nghĩ, cười nói: "Ta hiểu ý tứ của ngươi rồi, ngươi là muốn ta tới Đông Hán để bảo đảm bình an cho nhạc phụ ngươi?"

"Đúng vậy, thiên lý công đạo thế gian không phải dựa vào tra tấn ép hỏi mà có, dưới hình cụ thông thì đều là giả dối, thần chỉ hy vọng gia nhạc có thể có một quá trình thẩm án công bình."

Trong ngoài chiếu ngục Cẩm Y vệ phủ kín phiên tử Đông Hán, Vương Nhạc hạ lệnh thẩm vấn Đỗ Hoành, để phòng Tần Kham lại tụ tập kích động Cẩm Y vệ đại náo chiếu ngục, Đông Hán lần này từ các nơi kinh sư triệu tập hơn một ngàn phiên tử vây chặt chiếu ngục.

Chiếu ngục ẩm ướt âm u, trên vách tường treo mấy cây đuốc bập bùng lúc sáng lúc tối, bốn phía nhà tù thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên rỉ của phạm nhân phải chịu trọng hình, loại thanh âm muốn chết không thể chết này nối liền trong chiếu ngục, khiến người ta mao cốt tủng nhiên.

Phòng giam của Đỗ Hoành tương đối sạch sẽ, bởi vì là trọng phạm, hơn nữa Hán Vệ vì hắn mà vừa trải qua bác sát, cho nên bốn phía phòng giam của hắn được canh gác nghiêm nhất, vô số phiên tử tay án chuôi đao tuần tra qua lại chung quanh, Cẩm Y vệ sớm đã bị đuổi ra, bất kỳ ai cũng không thể tới gần nửa bước.

Đầu kia hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng bước chân rất có quy luật, khoảng cách tiết tấu mỗi một bước cơ hồ hoàn toàn đồng nhất, từ cuối hành lang chậm rãi đi tới phòng giam của Đỗ Hoành, đi qua đâu đều là phiên tử kính cẩn vấn an, miệng nói "Trương công công" .

Không lâu sau, người đó đi tới trước phòng giam của Đỗ Hoành, dưới ánh sáng le lói của cây đuốc, liền thấy một khuôn mặt âm nhu mặt trắng không râu lộ ra, hắn cau mày, cầm khăn tay trắng bịt mũi, tựa hồ không chịu nổi cái mùi tanh tưởi trong chiếu ngục, kiễng chân nhìn Đỗ Hoành đang nằm quay lưng về phía cửa, cười nói: "Vị này chính là phạm quan Đỗ Hoành đánh giết hơn mười chức công Thiệu Hưng à? Đừng giả bộ ngủ nữa, ngày lành của ngươi hết rồi. Tạp gia Trương Khâm phụng lệnh Hán công tới thẩm vấn, xem Tần Kham, con rể ngươi lúc này còn có bản lĩnh che chở cho ngươi nữa không?"

"Người đâu, giải phạm nhân, chuẩn bị hình cụ."

Cùng lúc đó, trên giường ấm của cấm cung ti lễ giám, ti lễ giám chưởng ấn Tiêu Kính đang dùng bút son phê sớ, thỉnh thoảng dừng bút che miệng ho khan hai tiếng, tiểu hoạn quan hầu hạ bên giường vội vàng xoa lưng cho lão tổ tông, sau đó lanh lợi đưa một chén trà ngon nhiệt độ không nóng không lạnh tới, Tiêu Kính nhấp hai ngụm, ánh mắt liếc Vương Nhạc đang chỉnh lý tấu chương ở bàn đối diện.

Tiêu Kính và Vương Nhạc cùng thuộc ti lễ giám, Vương Nhạc còn kiêm nhận Đông Hán, có điều nếu luận về quyền thế bài danh, Vương Nhạc vẫn thấp hơn Tiêu Kính một bậc, Tiêu Kính là thái giám chưởng ấn của ti lễ giám, đệ nhất nhân của cung đình, tục xưng "Nội tướng", mà Vương Nhạc chỉ là thái giám bỉnh bút xếp thứ ba của ti lễ giám, đều là nguyên lão bốn triều, Vương Nhạc đối với Tiêu Kính lại kính sợ ba phần.

Lúc này tâm tư của Tiêu Kính rõ ràng không để trên tấu chương, hắn dùng nắp chén gạt lá trà, nhìn như bâng quơ hỏi: "Già rồi, càng lúc càng không dùng được, chờ năm nay vào hạ, Tạp gia sẽ cáo lão, về nhà sống nốt vài năm thanh nhàn."

Động tác sửa sang tấu chương của Vương Nhạc hơi khựng lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng.

Đối với Vương Nhạc mà nói, đó là một tin tức tốt, Tiêu Kính lui rồi, chưởng ấn ti lễ giám nhiệm tiếp theo không phải hắn thì là ai? Người mới thay người cũ, tuy nói Vương Nhạc cũng đã hơn bảy mươi tuổi,rất không biết xấu hổ trát phấn lên mặt giả vờ làm người mới cầu bệ hạ bao dưỡng, có điều người già nhưng tâm không già, lão Vương vẫn còn tấm lòng nhiệt huyết vô tư kính dâng góp một viên gạch cho xã tắc Đại Minh.

Cao hứng thì cao hứng, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc đốt pháo ăn mừng, Tiêu Kính lui thật rồi hẵng nói.

"Tiêu công cớ sao lại nói vậy?" Vẻ mặt Vương Nhạc rất tiếc hận, rất đau xót: "Những năm nay ngài hầu hạ bốn vị đế vương, đương kim bệ hạ khai sáng sự nghiệp phục hưng to lớn, chính là lúc cần dựa vào trọng thần như tiêu Công giúp đỡ, Tiêu công sao có thể cáo lão?"

Tiêu Kính cười khổ lắc đầu: "Mệt rồi, không muốn cố sức nữa, Vương Nhạc, ngươi cũng đừng nói những lời giả dối đó làm gì, tâm tư của ngươi Tạp gia biết rõ, an tâm đợi vào hạ đi, vị trí chưởng ấn này của ta bệ hạ tất sẽ giao cho ngươi."

Vương Nhạc vẻ mặt sợ hãi, ngay cả nói cũng không dám.

Tiêu Kính nhìn chằm chằm Vương Nhạc, chậm rãi nói: "Tạp gia nghe bọn nhãi phía dưới nói, ngươi gần đây lại va chạm với Tần Kham trị thủ đông cung?"

"Đâu có, Tiêu công chớ nghe người phía dưới nói linh tinh." Vương Nhạc vội vàng phủ nhận.

Tiêu Kính thở dài, nói: "Ngươi và ta đều là cung nhân trải qua bốn triều, Tạp gia ở trong cung rèn luyện mười năm liền được Đại tông, Hiến tông và đương kim bệ hạ coi trọng, mà Vương Nhạc ngươi cũng rèn luyện mấy chục năm, lại chỉ vào triều đương kim Hoằng Trị mới chậm rãi trở nên náo nhiệt, ngươi có biết nguyên nhân không?"

Vương Nhạc bị những lời không khách khí này của Tiêu Kính nói cho mặt già lúc đỏ lúc trắng, lại cố nén không dám tức giận, cắn răng lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.