Tiêu Kính chậm rãi nói: "Chúng ta là hoạn quan, bất luận quyền thế ngút trời như thế nào, trong mắt bệ hạ chung quy vẫn là gia nô của thiên gia, chúng ta khác với các quan văn đại thần trên triều đình, vô luận bất kỳ chuyện gì, các đại thần cũng vững tâm cãi lý với bệ hạ, nhưng chúng ta thì không thể, bởi vì gia nô chống đối chủ nhân là đại nghịch bất đạo, hơn nữa chủ không ra chủ, phó không ra phó, phá hỏng quy củ."
Vương Nhạc nghe mà có chút mê mang: "Ý tứ của công là."
Tiêu Kính nói: "Tạp gia không có ý gì, nể tình cộng sự nhiều năm khuyên ngươi một câu, hiện giờ cả triều đều biết Tần Kham kia đi lại rất gần với đông cung, tương lai tất được trọng dụng, đối với người như vậy chỉ có thể kết giao tốt, đừng chèn ép, bởi vì hắn là cận thần đông cung, trên tốt thì dưới yên, ngươi quyết tâm đấu đá với hắn, chẳng khác nào dựng một đại địch cho tương lai của ngươi."
Vỗ vỗ bàn ấm bằng gỗ lim, Tiêu Kính cười rất có thâm ý: ". . . Tạp gia tương lai lui rồi, vị trí này tất nhiên do ngươi ngồi, nhưng ngươi xử sự làm người như vậy, vị trí này ngươi ngồi có chắc không? Liệu ngồi được bao lâu?"
Vương Nhạc im lặng hồi lâu, mím môi không nói gì, sắc mặt có chút âm trầm.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân tới vội vàng, một tiểu hoạn quan bước nhanh vào bẩm báo: "Hai vị lão tổ tông, vừa rồi nhận được tin báo, Thái tử điện hạ đã ra khỏi đông cung."
Vương Nhạc bất mãn hừ một tiếng: "Điện hạ thường xuyên ra khỏi đông cung, có gì mà ngạc nhiên?"
"Nhưng. . . Điện hạ sau khi ra khỏi đông cung thì đi thẳng tới chiếu ngục Cẩm Y vệ."
"Gì cơ?" Vương Nhạc kinh hãi, tiếp theo giận dữ: "Thằng nhãi Tần Kham này! Không ngờ chơi trò cáo mượn oai hùm với Tạp gia, thật là khinh người quá đáng."
Vương Nhạc vội vàng thi lễ với Tiêu Kính rồi xuất môn phi nước đại tới chiếu ngục.
Tiêu Kính ngồi trên giường ấm lắc đầu, lời nói vừa rồi Vương Nhạc chung quy không nghe vào.
Chậm rãi vuốt ve bàn gỗ lim trơn bóng, Tiêu Kính lẩm bẩm nói: "Vị trí này, chỉ sợ Vương Nhạc ngươi thực sự không ngồi lâu được rồi."
Lời nói của Tiêu Kính kỳ thật không khó lý giải, đáng tiếc Vương Nhạc lại không nghe vào.
Không thể phủ nhận Vương Nhạc là người tốt, trong những năm Hoằng Trị khuynh lực phụ tá quân chủ, khi giúp hoàng đế xử lý triều chính ánh mắt rất độc đáo, làm việc cũng rất cần cù lịch triều lịch đại cũng có hoạn quan loạn chính, may mắn là, Hoằng Trì đế mệnh tốt, cơ hồ không gặp phải hoạn quan như vậy, ti lễ giám trên đến Tiêu Kính chưởng ấn, dưới tới đám người thái giám cầm bút Trần Khoan, đều là người trung tâm tài đức sáng suốt hiếm có.
Đáng tiếc không người nào toàn vẹn cả, Vương Nhạc tất nhiên cũng không phải, hắn chẳng những có chỗ thiếu hụt trên sinh lý, mà còn có chỗ thiếu hụt trên tính cách, tính cách của Vương Nhạc khá bảo thủ, nếu dùng câu văn nghệ lưu hành kiếp trước làm ví dụ thì là "Tàn khuyết cũng là một vẻ đẹp", Vương Nhạc không nghi ngờ gì nữa là đại mỹ nhân tuyệt thế, so với Tiêu Kính còn đẹp hơn.
Làm quan văn bảo thủ một chút thì không sao, nhưng làm gia nô thiên gia tính cách mà cố chấp quá thì không thích hợp cho lắm, hoặc là tự chui đầu vào rọ, hoặc là do lúc trước vào cung thiến chưa sạch.
Đỗ Hoành hai tay hai chân bị các phiên tử tóm chặt, áo tù nhân đơn bạc đã bị xé ra một cách thô lỗ, lộ ra lồng ngực gầy trơ cả xương, Trương Khâm cười gằn, giơ mỏ hàn hình tam giác đã nướng đỏ đẻ cách Đỗ Hoành càng lúc càng gần, Đỗ Hoành thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng ở trước ngực.
Trương Khâm cũng là thái giám, thái giám này có chút đặc biệt, hắn là người Triều Tiên, đương nhiên, cũng là con nuôi của Vương Nhạc, sự thật của lịch triều lịch đại chứng minh, vô luận là vào niên đại nào, hai chức nghiệp con trai nuôi và con gái nuôi đều rất nổi tiếng, Trương Khâm cũng như vậy.
"Đỗ Hoành, khối mỏ hàn này chỉ là món thứ nhất, phía sau còn có giáp cụ, chỉ đinh, mã côn, bàn chải sắt đang chờ ngươi, hôm nay thời gian còn sớm, chúng ta cứ từ từ thử."
Đỗ Hoành bị bốn gã phiên tử đè chặt, lại ra sức giãy dụa không ngừng, khàn khàn nói: "Đám chó thiến các ngươi, muốn vu oan giá hoạ cho lão phu. Lão phu không cho các ngươi vừa ý đâu, lão phu cả đời làm người làm việc trong sạch, đối với Đại Minh đối với bệ hạ trung thành và tận tâm. Có gan thì mổ bụng lão phu ra xem thử đi, xem bên trong tim có đỏ không?"
"Đỗ Hoành, ngươi ở đây gào thét to đến mấy cũng chẳng có ai nghe đâu. Phí sức làm gì? Còn mong con rể tốt của ngươi tới cứu ngươi à? Từ bỏ hy vọng đi, cứ thành thậtkhai ra có phải ngươi sai người đánh giết mười mấy chức công đó hay không, Đông Hán chúng ta đã điều tra rồi, trong thành Thiệu Hưng có người tận mắt thấy đả thủ là từ nha môn tri phủ của ngươi đi ra, hơn nữa ngươi đồng nghiệp và thuộc hạ ngày trước của ngươi cũng trăm miệng một lời làm chứng, bọn họ đều nói việc này là ngươi gây nên, nhân chứng vật chứng đủ cả, thành thật cung khai rồi đợi một đao thống khoái cho xong, việc gì cứ phải cắn răng chịu tội? Hình cụ của Đông Hán ngươi cho rằng ngươi gắng gượng qua được à?"
Đỗ Hoành nghiêm nghị không sợ: "Tặc tử ngươi có thể thử, xem một thân da thịt này của lão phu có phải làm bằng sắt đúc bằng đồng hay không?"
Trương Khâm thở dài. Trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn: "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ? Đỗ Hoành, ngươi đã không chịu nhận tội, vậy Tạp gia không khách khí."
Mỏ hàn lấp lánh quang mang đỏ sậm đáng sợ, chậm rãi dí tới ngực Đỗ Hoành. Đỗ Hoành ngừng giãy dụa, nhìn khối mỏ hàn chết người càng ép càng gần, hắn hít vào một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười sầu thảm, nhắm mắt lại chuẩn bị nghênh đón thời khắc thống khổ nhất trong nhân sinh.
"Trương công công, chậm đã!" Một lĩnh ban Đông Hán thần sắc kích động chạy tới.
Động tác của Trương Khâm khựng lại. Quay đầu bất mãn địa nhìn lĩnh ban, hắn thích nhất là tra tấn phạm nhân, lúc này rất không hy vọng bị người ta quấy rầy.
"Trương công công, ngài mau ra nghênh giá đi, Thái... Thái tử điện hạ tới!"
"Gì cơ?" Trương Khâm kinh hãi, vội vàng ném mỏ hàn vào chậu than, vén vạt áo vội vàng chay ra khỏi chiếu ngục.
"Nơi này chính là chiếu ngục?" Chu Hậu Chiếu ngẩng đầu quan sát cửa đá nặng nề của chiếu ngục, cùng với vô số lỗ máy bắn nỏ lộ ra trên vách tường, vẻ mặt có chút hiếu kỳ.
"Đúng vậy, điện hạ, phạm nhân bị nhốt bên trong toàn là phạm trọng tội, đương nhiên, cũng có người tốt bị oan uổng, ví dụ như nhạc phụ của thần." Tần Kham ở bên cạnh khom người trả lời.
Lúc này Trương Khâm sắc nghiêm mặt trắng bệch, dẫn một đám thiếp hình, chưởng ban, lĩnh ban Đông Hán vội vàng chạy đến, thấy Chu Hậu Chiếu liều cúi đầu khấu bái: "Nô tỳ Trương Khâm, bái kiến Thái tử điện hạ."
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Tần Kham, Chu Hậu Chiếu lúc này cũng tin Đỗ Hoành bị oan uổng, vì thế có chút phản cảm với cách làm của Đông Hán, căn bản không quan tâm tới Trương Khâm.
"Những lỗ nhỏ đó để làm gì?" Chu Hậu Chiếu chỉ vào lỗ máy bắn nỏ chi chít trên tường, tò mò hỏi.
Tần Kham trả lời: "Đó là lỗ bắn nỏ phòng bị kẻ địch cướp ngục, nếu có những giang hồ hảo hán không biết trời cao đất rộng muốn xông vào cướp phạm nhân trong ngục, chỉ cần họ tiến vào cửa trong vòng trăm bước, những lỗ bắn nỏ này sẽ bắn ra những mũi tên sắc bén, khiến họ chết ngay tại chỗ.
Chu Hậu Chiếu mắt sáng rực lên:"Thứ này cũng thú vị nhỉ, trông có vẻ hay."
Tần Kham giống như gian nịnh, ghé vào bên tai Chu Hậu Chiếu nói: "Điện hạ có muốn thử một lần hay không? Đúng là chơi vui lắm đấy."
"Thử thế nào?"
Rất không phúc hậu chỉ chỉ Trương Khâm và đám thiếp hình chưởng ban Đông Hán đang quỳ gối phía trước, Tần Kham cười nói: "Bảo họ chạy tới ngoài trăm bước, điện hạ dùng máy bắn nỏ thử xem thế nào?"
Chu Hậu Chiếu rất phối hợp gật đầu: "Lời này rất hay."
"Thử... thử máy?" Trương Khâm ngây người một chút, tiếp theo thì cả người run rẩy kịch liệt, vừa khóc nức nở vừa dập đầu: "Điện hạ tha mạng, nô tỳ chỉ có một cái mạng thôi, chỉ muốn giữ tốt cái mạng nhỏ này để hầu hạ điện hạ, điện hạ tha mạng."
Một đám chưởng ban lĩnh ban Đông Hán cũng sợ hãi, ai nấy học theo Trương Khâm không ngừng dập đầu xin tha.
Chu Hậu Chiếu giả vờ giả vịt nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được, trước tiên làm chính sự đã, chuyện thử máy có thể để sau."
Đám người Trương Khâm vội vàng dập đầu cám ơn rồi đứng dậy, đi vòng ra sau Chu Hậu Chiếu tới thử mạnh cũng không dám, chỉ hận không thể ẩn thân, sợ để Thái tử điện hạ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bọn họ, dẫn phát hồi ức thảm thống bảo bọn họ làm bia ngắm để thử máy bắn tên.
"Đỗ Hoành có phải bị nhốt ở bên trong hay không?" Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng nhắc tới chính sự.
Trương Khâm cung kính nói: "Vâng."
Chu Hậu Chiếu gật gật đầu, ngông nghênh vung tay lên: "Hắn là bị oan uổng, thả hắn ra, ừ, quan phục nguyên chức."
Tần Kham dở khóc dở cười, người này vô tâm vô phế, ngươi cho rằng người đã vào chiếu ngục là dễ dàng thả ra như vậy à? Tuy là đông cung Thái tử, nhưng ngươi vẫn chưa phải là hoàng đế, nói ra những lời này ai nghe? Còn quan phục nguyên chức nữa chứ?
Nghe thấy đạo mệnh lệnh này của Chu Hậu Chiếu, mặt Trương Khâm vặn vẹo như mướp đắng, đang tìm từ cự tuyệt uyển chuyển, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, mấy tên phiên tử vây quanh Vương Nhạc bước nhanh tới.
"Thái tử điện hạ, xin thứ cho lão nô làm càn, Đỗ Hoành này không thể thả!"