Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 190: Tra ra manh mối (thượng)



Hơn mười đại thần vừa rồi còn thỉnh cầu tru sát Đỗ Hoành và Tần Kham sắc mặt càng tái nhợt.

Quan trường Đại Minh rất bẩn, rất nhiều người và rất nhiều chuyện không thể tra được, cũng thể chịu nổi điều tra, vừa tra là sẽ xảy ra chuyện, Đỗ Hoành và Tần Kham không chết, sẽ đến phiên bọn họ chết.

Sự thật chứng minh quảng kết thiện duyên luôn sẽ có hồi báo, Mã Văn Thăng trước khi cáo lão cuối cùng cũng trả được ơn cứu mạng của Tần Kham, hai bên coi như hòa nhau, không ai nợ ai.

Tần Kham đang ở trong đại lao, không nói một lời đã chiến thắng trên triều đình triều đình, sự công kích tiếp tục của hơn mười đại thần nằm ngoài dự kiến của hắn, Mã Văn Thăng bỗng nhiên tương trợ cũng nằm ngoài dự kiến của hắn.

Tần Kham ở trong chiếu ngục sống rất thích ý, trong phòng giam cần gì là có, trừ tự do cùng với tâm sự nặng nề.

Hắn đang chờ đợi, chờ đợi tin tức điều tra của Cẩm Y vệ, chỉ có khóa chặt được nhân vật mục tiêu phía sau màn, mới có thể mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó.

Tin tức không tới, lại có một người xa lạ tới thăm hắn.

Buổi chiều sau khi tranh biện trên Tảo triều kết thúc, chiếu ngục có một vị lão giả mặc hoa phục, bước đi trầm trọng và thong thả, đi đến trước cửa lao của Tần Kham liền xoay người đứng lại, mỉm cười lẳng lặng nhìn Tần Kham trong lao, Tần Kham vừa ăn cơm xong, đang vừa xỉa răng vừa nhìn dịch nha mặt mày dữ tợn đối diện, bỗng nhiên cảm thấy không khí không đúng, quay đầu lại thì thấy một lão già xa lạ đang mỉm cười nhìn hắn.

Tần Kham ngẩn người, tiếp theo bỏ tăm xuống, khôi phục bộ dạng tao nhã, cười nói với lão già: "Ngại quá, để ngài nhìn thấy một mặt không anh tuấn của ta, thật là thất lễ, để duy hộ hình tượng anh tuấn, có đôi lúc không thể không trang điểm thêm, mới có thể tận thiện tận mỹ."

Dừng một chút, Tần Kham chắp tay với lão nói: "Lao đầu mới tới à?"

Lão già lắc đầu cười nói: "Không phải."

" Phạm nhân vừa bị bắt vào tù."

"Cũng không phải."

Tần Kham vẻ mặt đồng tình nói: "Chẳng lẽ là đến thăm tù? Người vào chiếu ngục muốn sống ra ngoài rất khó, ngài hay là cố nén bi thương thuận biến, coi như đi viếng mộ trước đi."

Lão già cười: "Lão phu cố ý tới thăm ngươi, Tần Thiên hộ cớ gì mà hèn hạ vậy?"

Nếu so sánh chiếu ngục với vườn bách thú, lúc này du khách đứng ngoài lồng sắt không nghi ngờ gì nữa là tố chất kém nhất, làm mãnh thú họ Tần ở trong lồng sắt bị nhìn tâm tình rất không tốt.

Tần Kham mắt hơi nheo lại, lẳng lặng quan sát lão già.

Ánh sáng trong chiếu ngục rất kém, nhưng Tần Kham vẫn thấy rõ mặt lão, khuôn mặt ngay ngắn, khí độ trầm ổn, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, cười thong dong mà hiền lành.

Quan sát hồi lâu, Tần Kham cuối cùng xác định, hắn thật sự không biết lão già này.

Người tới thì là khách, bất luận người tới thiện hay là bất thiện, vì thế Tần Kham mỉm cười nói: "Vãn bối và lão trượng chưa từng gặp mặt, xin hỏi lão trượng cao tính đại danh là gì?"

Lão già cười ha ha nói: "Lão phu tên là Lưu Cát, không biết tiểu hữu đã nghe nói chưa?"

Tần Kham tim đập thình thịch.

Lưu Cát Lưu Miên Hoa, là một đóa hoa lạ trong hai triều Thành Hóa và Hoằng Trị, hôm nay không ngờ tới ngục thăm hắn, bất đắc dĩ là, Tần Kham là đối tượng bị thăm tù, thực sự muốn đổi với lão.

Lưu Cát là tiến sĩ trong năm Chính Thống, nếu nói về nghiên cứu học vấn, Lưu Cát vẫn không tồi không tồi, từng làm sĩ sĩ, biên tu Hàn Lâm viện, thị giảng đông cung, thậm chí từng làm Kinh Diên quan, thăng tiến trong quan trường cũng rất xuôi gió xuôi nước, ở Hàn Lâm viện kiếm đủ tư lịch thì viên mãn xuất quan, từng làm quan tới Lễ bộ Tả thị lang, Lễ bộ thượng thư, Văn Uyên các Đại học sĩ, cho đến khi Hoằng Trị đăng cơ, tới năm Hoằng Trị thứ năm, làm thủ phụ nội các cả năm năm. Có thể nói là quyền thế ngút trời, vây cánh như rừng.

Sở dĩ nói Lưu Cát là hoa là, chính là vì da mặt của lão.

Tần Kham tự nhận là da mặt rất dầy, nhưng mà so sánh với Lưu Cát, Tần Kham quả thực là một tiểu xử nam ngây thơ hay đỏ mặt.

Sĩ đồ của Lưu Cát cơ hồ bị các ngôn quan ngự sử một đường mắng mà có, một thân ngồi không ăn bám, giỏi mưu lợi riêng, chính là loại tính tình ích kỷ cực độ có lợi thì ta đến, chịu chết thì ngươi đi, chính bởi vì những tật xấu này, Lưu Cát thường thường bị các ngôn quan mắng cho như tưới máu chó vào mặt, với tính tình nóng nảy của các ngôn quan Đại Minh, không ngoại trừ khả năng từng ăn đòn trên kim điện, có điều khiến người ta kính nể là, Lưu đại nhân vẫn làm theo ý mình, không dính dầu muối. Người mắng thì mặc người, lão nên làm thế nào thì vẫn làm như thế. Một bên cười ha ha nghe các ngôn quan giậm chân mắng to, một bên tham tiền mưu lợi riêng, chuyện không có lợi thì kệ, chuyện có lợi thì cướp.

Cuối cùng, các ngôn quan mắng chửi tới mệt, tới thất vọng đau khổ, bởi vì càng mắng thì quan nhi của người này thăng càng cao, cuối cùng không ngờ lên tới thủ phụ nội các, vị trí như nhân thần, không thể không nói. Trong lịch sử Đại Minh chỉ có duy nhất một vị thủ phụ như lưu manh này, thế là người ta đặt cho lão ngoại hiệu, "Lưu bông", bởi vì bông không sợ đạn (hặc).

Nội các va triều đình thời đó là một mảng chướng khí mù mịt, hai gã nội các Đại học sĩ khác và Vạn An và Lưu Dực cũng không phải là hàng tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn. Cho nên thời đó mọi người gọi triều đình là "Ba các lão giấy, sáu sáu tò te."

Da mặt Lưu Cát dày tới mức độ nào?

Phàm là người hơi chút chút lòng tự trọng, bị người ta mắng hoặc là cãi lại, hoặc là xấu hổ rút lui, mà Lưu Cát thì khác, hắn bám chặt lấy chức quan không buông. Thà chết không bỏ, các ngôn quan mắng chửi lão coi như cơm bữa, coi như phù vân, vào năm thứ năm Hoằng Trị, cuối cùng Hoằng Trì đế cũng bắt đầu nhìn lão không vừa mắt, vì thế phái nội hoạn tới nhà hắn, ám chỉ những lời như hắn nên trí sĩ cáo lão rồi, nhưng đóa hoa lạ Lưu Cát này minh bạch mà giả bộ hồ đồ, thà chết chứ không chịu nghe hiểu nhã ý bên ngoài huyền ca của nội hoạn, nội hoạn được liên tiếp phái tới mấy lần đều mà về.

Đối mặt với vị thủ phụ da mặt dày tới mức như vậy, Hoằng Trì đế rút kinh nghiệm xương máu, quyết định không chơi huyền hư với lão nữa, dứt khoát ra lệnh cho thái giám Hoài Ân tự mình đến nhà Lưu Cát, chỉ vào mũi lão trực tiếp nói, bệ hạ nhìn ngươi không vừa mắt rồi, muốn chết già thì ngươi ngoan ngoãn xin về hưu đi, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng, Lưu Cát ngây người một lúc, lúc này mới bày ra vẻ mặt bi thống hơn cha chết, lưu luyến không rời thượng dâng sớ cáo lão.

Bình thường đối với xử lý sớ xin cáo lão, hoàng đế đều phải ba mời ba giữ, cuối cùng mới giống như không nỡ mà phê chuẩn, chỉ độc với sớ cáo lão của Lưu Cát là chuyện đặc biệt làm kiểu đặc biệt, Hoằng Trì đế như sợ Lưu Cát đổi ý, Hoài Ân cấp tốc đưa sớ vào cung, Hoằng Trì đế nửa đêm mặc áo bật dậy, không nói hai lời phê chuẩn ngay. Một quân một thần vội vàng như vậy, trong triều một thời được gọi là chuyện được mọi người ca tụng.

Trí sĩ vào năm Hoằng Trị thứ năm, Lưu Cát rốt cuộc không được đề bạt nữa, nhưng mà dù sao Lưu Cát tại triều đường cũng lăn lộn cả đời, hơn nữa từng làm Lễ bộ thượng thư, thậm chí thủ phụ nội các, môn sinh cố lại có thể nói là khắp thiên hạ, vây cánh nhiều như sao trên trời, hiện giờ ba vị Đại học sĩ Lưu Tạ Lý thấy Lưu Cát cũng không thể không chắp tay hành lễ, gọi là tiền bối.

Một vị là Đại học sĩ từng phong quang vô hạn, làm tới nhân thần, một người là cẩm y Thiên hộ thân hãm nhà tù, bãi quan miễn chức, Tần Kham nghĩ tới vỡ cả đầu cũng không cho rằng Lưu Cát hắn và Lưu Cát có giao tiếp gì, nhưng sự thật là, hiện tại Lưu Cát đang đứng ở cửa nhà lao, vẻ mặt thong dong mỉm cười nhìn hắn.

Tần Kham đành phải chắp tay: "Thì ra là Lưu các lão, hạ quan. . . Không, hiện tại ta đã là thảo dân, thảo dân bái kiến các lão."

Lưu Cát cười ha ha, phất tay về phía cuối hành lang, một gia phó xách một hộp thức ăn tới trước mặt, mở hộp thức ăn ra, bên trong đầy rượu và thức ăn Phong phú.

Lưu Cát làm động tác mời với Tần Kham, sau đó cũng không ngại bẩn, ngồi xếp bằng trên đất. Tần Kham cũng học theo lão ngồi xuống, hai người cách một khung sắt ngồi đối diện nhau.

Lưu Cát tự mình rót rượu cho Tần Kham, qua khung sắt đưa cho hắn, sau đó thì tự rót cho mình một ly, hai người chạm nhẹ, rồi uống một hơi cạn sạch.

Rượu là rượu ngon, vào miệng lưu lại mùi thơm, Tần Kham thưởng thức hồi lâu, thở ra một hơi khóai trá.

Lưu Cát lại rót đầy chén cho hắn, cười nói: "Rượu này chính là rượu ngon ta tự ủ, lão phu cũng đặt tên cho nó, gọi là 'rượu Ngô cơ', thi tiên Thái Bạch có viết: ' Phong xuy liễu hoa mãn điếm hương, ngô cơ áp tửu khuyến khách thường. Kim lăng tử đệ lai tương tống, dục hành bất hành các tẫn thương.' . . ."

Mỉm cười nhìn chăm chú Tần Kham, Lưu Cát cười nói: "Cổ nhân nói hoa thơm tay áo là nhã sự xuân khuê, kỳ thật lão phu thích loại nhã thú dưới ngày nắng 'Ngô cơ ép rượu' hơn, tiểu hữu từ bài thơ này có nghe ra được gì không?"

Tần Kham cười gượng hắc hắc.

Củ cải hay cải trắng, mỗi người có thú riêng, loại chuyện đùa giỡn phụ nữ đàn bà này, mỗi người cũng có thú riêng, có người thích đóng cửa đùa giỡn, ví dụ như hắn, thường xuyên đóng cửa giúp Liên Nguyệt Liên Tinh làm to ngực, quan tâm tới sự phát dục trưởng thành của họ, mà Lưu Cát chắc là thích khi làm chuyện phòng the có người ở bên cạnh hò hét trợ uy cho hắn.

Từ điểm khác biệt này mà nói, Tần Kham có thể khẳng định mình và Lưu Cát rất khó trở thành tri kỷ hoặc bạn vong niên. Nếu không tương lai đi chơi kỹ viện với Lưu Cát, hắn nếu đề nghị cùng Tần Kham chơi threesome hoặc là chơi tập thể, Tần Kham để tay lên ngực tự hỏi, rất có thể không làm ra được loại chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.