“Không cho thì đánh bằng cho mới thôi!” Giọng Tần Kham tràn đầy khí phách.
Đường Dần vẫn say đờ đẫn như cũ, đổ người dài trên bàn viết chữ. Tần
Kham nói ra một câu thì Đường Dần lại viết xuống một câu, chẳng qua là
do đang say mèm nên chữ viết của hắn cũng có chút liêu xiêu.
Đường Dần vụt ngẩng đầu, mê mê tỉnh tỉnh trừng mắt nhìn Tần Kham: “Tôn hầu tử thật sự đánh Đông Hải Long vương cơ á?”
“Vậy thì không phải, chỉ là hô hào cho có tí khí thế thôi, nếu đánh
thật thì cũng không hay cho lắm… Dù sao vừa rồi huynh cũng đã nói thế.
Ngu đệ quả thực không thể không lần nữa bày tỏ sự khâm phục với tài hoa
của Đường huynh rồi a, Đường huynh quả là đại tài!” Tần Kham không quên
chắp tay thi lễ với Đường Dần.
Đường Dần nhắm mắt, ảm đạm thở dài... hắn còn đang đắm chìm trong nỗi khổ mình bị điên.
Hai người một bên nói một bên viết, lại thêm một chương Tây Du ký nữa được ra lò.
Tần Kham hài lòng gật gật đầu, mình về phòng viết thêm hai chương nữa là đã không sai biệt lắm có thể đem tới chỗ Hoàng chưởng quỹ bán ra
rồi… Sau đó cứ viết một chương một rồi lại đem bán ra, hẳn đây cũng là
bộ tiểu thuyết viết kiểu liên tái đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc đi?
Ừ, cho đám văn nhân sĩ tử kia gấp chết mẹ chúng nó đi, để cho chúng nó
thèm cũng chả biết đi đâu kiếm nổi…
Tinh thần Đường Dần hai ngày này thật sự rất không tốt, mỗi một ngày
tất uống, mỗi lần uống tất say. Ngay cả Tần Kham giờ cũng cảm thấy mỗi
ngày chuốc rượu cho hắn như vậy quả thực có chút không nhân đạo là mấy,
có điều giả như không chuốc rượu thì làm sao mà lừa hắn viết truyện kiếm tiền được chứ? Thôi đành vậy…
Viết xong một chương này thì Đường Dần lại say lăn đơ không biết trời trăng gì nữa…
Tần Kham dìu hắn lên giường nằm xong thì quay người đi ra khỏi phòng.
Cẩn thận đóng chặt cửa phòng cho Đường đại tài tử xong, Tần Kham vừa
quay đầu nhìn lại thì đã thấy Đỗ Yên đang đứng ngay bên ngoài hành lang
lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Tần Kham cũng chẳng thèm kinh hoảng làm gì nữa, bà chằn này quá mức
xuất thần nhập quỷ rồi, thật hoài nghi nàng thuộc biên chế Cẩm y vệ đấy…
“Ta lại nghe thấy…” Đỗ Yên lạnh lùng nói.
“Nghe thấy thì sao? Viết sách mà thôi, luật nào cấm thế?”
Đỗ Yên nặng nề than thở: “Tần Kham, ngươi cứ diễn đi diễn lại cái trò này cũng không phải biện pháp lâu dài, mỗi lần viết một chương thì lại
chuốc Đường Dần say mèm, còn đem vị Giang Nam tài tử kia lừa đến dở điên dở khùng… Ngươi không cảm thấy thủ đoạn này rất thất đức sao hả?”
“Cô có biết trong chuyện xưa thì người nào sẽ chết đầu tiên hay không?”
“Không biết.”
“Chính là cái loại người hay xen vào chuyện của người khác, lại ưa nói lung tung mà không biết mình đang dại mồm. Cái loại người như thế thì
giỏi lắm lên truyện được hai chương là sẽ chết chắc…”
…………
…………
Tần Kham đau đớn xoa xoa người, mặt mày ủ dột lẩm bẩm than thở.
Bà chằn non này khí thế hung hăng như vậy thì có thể khẳng định là lần này nàng tuyệt đối không phải tới trả tiền rồi.
Đỗ Yên theo thói quen lắc lắc cổ tay, gương mặt hết sức sảng khoái.
“Tần công tử quả là đại tài, ngài nói quả không sai, cái loại người
hay nói lung tung thì kể cả là không chết nhưng cũng khó thoát khỏi bị
ăn đòn một trận đi.” Đỗ Yên tủm tỉm cười nói.
Đỗ yên cũng không thèm để ý tới mấy câu lẩm bẩm than thân trách phận
của Tần Kham mà bỗng nghiêm mặt nói: “Tần công tử, ta tìm ngươi có chánh sự.”
“Chuyện gì?”
“Tần công tử nhân trung tuấn kiệt, cha ta đối với ngươi rất là thưởng
thức, muốn mời công tử ủy khuất đảm nhận vai trò sư gia cho bản huyện.
Không biết ý công tử như thế nào?”
Tần Kham sợ vãi đái: “Mời ta làm sư gia?”
“Đúng.”
“Á đù! Đùa gì thế, ta không có hứng thú!”
Đỗ Yên bật cười, nụ cười đầy vẻ thâm trầm: “Tần công tử không đồng ý sao?”
“Dĩ nhiên là không đồng ý. Cô tưởng ta ngu à, ngồi không kiếm bạc thì
không kiếm mà chạy đi lăn lộn vất vả làm công chức hàng tháng kiếm vài
đồng lương còm sao…”
Một cái công chức không có phẩm hàm, ngay cả tiểu lại cũng không
bằng, trong phim ảnh thường đóng vai trò phản diện… Tần Kham mà đồng ý
mới là lạ.
“Đây là Đỗ tri huyện chính miệng mời…”
“Đỗ tri huyện chính miệng mời thì sao…”
Tần Kham chợt ngừng bặt, sắc mặt bỗng rất khó coi. Hắn bỗng giật mình nghĩ lại mới nhận ra hiện là thời đại Minh triều mà không phải xã hội
dân chủ hiện đại, Tần Kham hắn nếu còn muốn lăn lộn trong xã hội, hơn
nữa còn phải kiếm bạc thì vạn lần không thể coi lời của Đỗ tri huyện như cái rắm được.
Đỗ Yên hoàn toàn thu hết vẻ biến hóa trên mặt Tần Kham vào trong mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Xem ra Tần công tử đã hiểu.”
Tần Kham nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt tái xanh, lúc này hắn thật sự tức giận.
“Cô đang lấy quyền thế áp ta à?”
Đỗ Yên thấy vẻ mặt giận dữ của Tần Kham thì không hiểu sao trái tim bỗng co lại, chợt cảm thấy có mấy phần hoảng sợ.
“Tần công tử, xin chớ hiểu lầm…”
Tần Kham cười lạnh: “Nếu ta không làm cái chức sư gia này thì cha cô
hẳn sẽ tiện tay kiếm cái tội danh ném ta vào ăn cơm tù mấy năm, dạy cho
một thằng không biết điều như ta một bài học phải không?”
Đỗ Yên thấy Tần Kham kích động thì, bất chấp lễ nghi đưa tay bưng kín
miệng hắn. Tần Kham chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại thơm ngát chặn nơi miệng, đã không nói ra lời nổi nữa.
Đỗ Yên nhìn hắn ôn nhu nói: “Tần công tử, có thể nghe mấy lời khuyên không?”
Tần Kham gật đầu một cái.
“Tần công tử, ngươi là người có tài. Theo ta thấy thì ngươi cùng Đường Bá Hổ không giống nhau. Đường Dần khoa cử vô vọng, mượn tửu sắc để mua
vui qua ngày. Nhưng ta biết ngươi là một kẻ có bản lãnh có hoài bão,
cuối cùng tất không cam lòng làm vật trong ao, mà sư gia tuy chỉ là một
công việc không phẩm cấp nhưng lại có thể để công tử tăng thêm lịch
duyệt, làm tốt trụ cột để sau này công tử một bước lên trời. Tương lai
nếu cha ta có thăng quan nắm quyền thì sẽgiúp ngươi khôi phục công danh, khi đó chưa chắc Tần công tử đã không thể đề danh bảng vàng, rộng đường làm quan. Tần công tử, tiểu nữ đã nói hết lời, xin công tử suy xét
lại.”
Tần Kham trầm mặc.
Hắn biết Đỗ Yên cũng không có ác ý… hắn cũng biết, đại trượng phu ở
đời không thể chỉ chăm chăm mong kiếm tiền làm giàu, bởi vì ở thời đại
này có tiền mà không có quyền tuyệt không phải là chuyện tốt.
Phải chăng cũng nên có một chút lòng cầu tiến? Toàn bộ Đại Minh cũng
chỉ có một mình mình dám vỗ ngực tự xưng biết năm trăm năm trước, hiểu
năm trăm năm sau, nếu chỉ làng nhàng kiếm chút bạc an nhàn qua hết một
đời thì lão trời già hẳn cũng giận đến vác sấm sét đánh chết tươi a…
Đỗ Yên nhìn Tần Kham trầm mặc lại thì khóe miệng vụt nở nụ cười rạng rỡ tựa nắng mai.
Hắn không hiểu lầm dụng ý của mình là tốt rồi.
“Tần công tử, giờ ngươi tính sao? Còn có thắc mắc gì nữa hay không?”
“Có. ”
“Cứ hỏi!”
Tần Kham ngẩng đầu nhìn Đỗ Yên chăm chú, ảm đạm thở dài: “Sau này ta
làm việc dưới quyền cha cô thì hai trăm lượng bạc cô nợ ta sợ rằng cũng
một đi không trở lại phải không?”
Đỗ Yên khí định thần nhàn cười khúc khích: “Cha nói để ngươi tự tới gặp cha đòi đấy.”
Sự cảm kích của vừa sinh ra đối với Đỗ Yên bỗng tan thành mây khói.
Tất cả đều là ảo giác, bản chất của bà chằn này vẫn ác độc như cũ,
nhất là độ dày của bản mặt khi trốn nợ hình như lại đang tăng trưởng
nữa.
“Còn có thắc mắc gì nữa không?” Đỗ Yên cười tủm tỉm hỏi. Không hiểu
sao khi nghe thấy Tần Kham đồng ý vào làm sư gia trong Nha môn thì tâm
tình của nàng đột nhiên trở nên tốt vô cùng.
“Còn. Tại sao lại chọn ta làm sư gia?”
Đỗ Yên cười nói: “Tần công tử lừa Thạch đại nhân vừa ngọt vừa chuẩn
như vậy thì chẳng lẽ ngươi không thấy mình là loại người trời sanh ra để làm sư gia sao? Nhân tài như thế mà không chọn thì còn chọn ai?”
Tần Kham ngây người hồi lâu, vẻ mặt ảm đạm.
Quả nhiên là… làm người xấu tất có báo ứng, sau này làm việc nhất định phải hiền lành một chút mới khỏe.
“Cha cô nhất định sẽ hối hận…” Tần Kham ngửa đầu tự lẩm bẩm: “Rất
nhanh thôi cô sẽ thấy nhân cách cha mình dần dần đi xuống với tốc độ
mắt thường cũng rõ ràng…”
Đỗ Yên vui vẻ: “Bởi vì ông mời ngươi làm sư gia sao?”
“Không, bởi vì ông ấy cùng con gái đều thiếu nợ mà không trả…”