Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 250: Ánh bình minh như máu



Đỗ Yên lẳng lặng ở phía sau nhìn nàng ta, trong lòng không biết vì sao có một loại đau nhói từng cơn, thương xót cho vì nữ tử chưa từng quen biết đã mất đi người yêu này.

Hạnh phúc là so sánh mà có, trong lòng Đỗ Yên bỗng nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, có nhà, có địa vị, có thân nhân, còn có một tướng công yêu nhau mãnh liệt, trời cao đối đãi với nàng ta thật tốt.

Càng cảm thấy hạnh phúc thì càng cảm thấy thương tiếc cho Kim Liễu.

Nước mắt của Nữ nhân rất có sức lây lan, không lâu sau, nước mắt của Đỗ Yên cũng rơi cùng Kim Liễu.

Đại môn Thiên hộ sở Nội thành vẫn cháy, ván cửa sập một nửa, ánh lửa cản ở chính giữa đại môn.

Kim Liễu giống như không phát giác, người lao tới đống lửa, giống như một con thiêu thân tìm giải thoát.

Đỗ Yên tay mắt lanh lẹ, thân hình lướt qua nàng ta, trước khi Kim Liễu bị lửa lớn làm tổn thương liền tung người đá một cái, ván cửa đang cháy bị đá bay lên không trung, rầm một tiếng rồi rơi xuống.

Kim Liễu quay đầu nhìn nàng ta nhìn nàng ta một cái, trong mắt không hề có ý tứ cảm kích, chỉ có sự trống rỗng vô thần tới dọa người, giống như nước lặng.

Ánh mắt của nàng làm Đỗ Yên cảm thấy đau lòng, bi thương muốn chết, đại khái là vậy.

Trong viện tử của Thiên hộ sở đầy tường vỡ gỗ cháy, lửa lớn đã tắt, khắp nơi tỏa ra khói đặc, trên mặt đất thì vương vãi thi thể. Có phiên tử Đông Hán, mà nhiều hơn là Cẩm Y vệ Giáo úy, tư thế chết của bọn họ khác nhau, máu tươi dĩ nhiên đã cạn, hình ảnh cực kỳ khiến người ta buồn nôn.

Kim Liễu vào viện tử liền không kiềm chế được mà khóc rống lên, vừa khóc vừa như phát điên cố sức lật thi thể đầy đất, cẩn thận phân biệt mỗi một khuôn mặt. Ý muốn tìm ra khuôn mặt quen thuộc đến đã khắc vào trong xương tủy của nàng ta.

Hơn trăm thi thể được nàng ta lật xem từng cỗ, không biết qua bao lâu, nàng ta kiệt xức ngồi bệt trên đất, khóc nói: "Vì sao không thấy? Vì sao không thấy?"

Đỗ Yên vội la lên: "Tìm nữa đi, có lẽ vừa rồi chưa tìm kỹ."

"Kỹ rồi, ta đã xem cẩn thận rồi. Sao lại không có? Đám phiên tử này ác quá, vì sao ngay cả một khối thi thể toàn thây cũng không lưu lại cho hắn? Đang yên đang lành, vì sao trong một đêm lại bị hủy hết?" Kim Liễu khóc to.

Đỗ Yên ôm chặt lấy nàng ta, tùy là mới quen, nhưng vẫn bị tấm lòng si tình của nàng ta làm cho cảm động, lệ đêm nay chỉ giành cho nỗi đau mất mát của nữ tử chưa hề quen biết này.

Hình ảnh rất kỳ dị, hai vị nữ tử mấy canh giờ trước chưa từng quen biết, lúc này không ngờ ôm nhau mà khóc.

Không biết qua bao lâu, Đỗ Yên giống như nghĩ ra gì đó, do dự một chút, khóc thút thít nói: "Vị cô nương này, nếu không tìm được thi thể của tướng công nhà ngươi. Ngươi... có nghĩ... ặc, có nghĩ hắn có thể còn sống không?"

Kim Liễu lập tức ngừng, đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc và đờ đẫn nhìn chằm chằm Đỗ Yên.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Kim Liễu, Đỗ Yên mặt vẫn đẫm nước mắt không khỏi có chút buồn cười, thở dài bất đắc dĩ: "Buồn cười thật đấy, Vô duyên vô cớ cùng ngươi khóc một trận, ta rốt cuộc là bị làm sao. Chuyện này không thể để tướng công nhà ta biết, kiểu gì cũng chế nhạo ta."

Thấy Kim Liễu vẻ mặt vẫn đờ đẫn, bộ dạng muốn vui mà không dám vui, mắt đẹp chưa lệ quang trong suốt lại tỏa ra một cỗ sinh cơ, Đỗ Yên lặng lẽ cười, nàng ta biết, một câu của mình đã mang tới hy vọng sống sót cho vị cô nương xa lạ này.

Một người có hy vọng đối với tương lai, vô luận như thế nào cũng sẽ không muốn chết.

"Ngươi ở chỗ này chờ nhé, ta đi tìm tướng công nhà ta, bảo hắn phái thuộc hạ hỏi thăm toàn thành cho ngươi, tướng công nhà ta ra tay, đám phiên tử này chết tiệt này khẳng định bị hắn thu thập cho phải kêu cha gọi mẹ."

Đỗ Yên luôn xốt xắng, sau khi nói những lời này thì vội vàng chạy đi, nàng ta không ngờ cũng chẳng hỏi tướng công của vị cô nương xa lạ này rốt cuộc họ gì tên chi.

Quân sĩ dưới sự chỉ huy của Đinh Thuận và dũng sĩ doanh tham tướng Tôn Anh áp giải các đương đầu, Thiên hộ chưởng hình và lĩnh ban chưởng ban của Đông Hán tới trước mặt Tần Kham, hai người đều điều tra ánh mắt dò hỏi Tần Kham.

Tần Kham mặc đẩu ngưu cẩm bào đỏ thẫm, khoanh tay mà đứng trước tiền đường đầy thi thể và máu tươi, ánh mắt nhìn lại ánh mắt dò hỏi của hai người, hai má Tần Kham run run, lạnh lùng nhìn đám đại đương đầu và Thiên hộ chưởng hình của Đông Hán, sau đó ngẩng đầu, hờ hững nhìn trời.

Phiên tử Bình thường có thể buông tha, nhưng, thủ lĩnh của Đông Hán phải trả giá đăt, động tĩnh của chuyện này quá lớn, chết một Vương Nhạc là tuyệt đối không đủ.

Cái giác khiến Tần Kham hài lòng nhất là triệt để khiến chúng biến mất khỏi cõi đời này.

Đinh Thuận và Tôn Anh lập tức minh bạch ý tứ của Tần Kham.

Lệ sắc trong mắt Đinh Thuận chợt lóe, quát to: "Đại đương đầu Đông Hán Trần Lăng phạm thượng tác loạn, tội không thể tha, chém."

" Đại đương đầu Đông Hán Phương Quý Lai phạm thượng tác loạn, tội không thể tha, chém."

" Thiên hộ chưởng hình Đông Hán Lưu Thắng phạm thượng tác loạn, tội không thể tha, chém."

"..."

"..."

Gần hai ngàn phiên tử Đông Hán run rẩy quỳ ở tiền viện, theo từng tiếng "Chém" của Đinh Thuận, từng nhân vật hàng đầu của Đông Hán đầu đều rơi xuống đất, ở chính giữa viện tử máu tươi ngập ngụa, đầu người lăn lông lốc.

Sắc mặt của hơn Hai ngàn phiên tử càng lúc càng trắng, nhìn các thủ lĩnh thường ngày uy phong lẫm lẫm ai nấy ngã dưới dao mổ của Cẩm y Giáo úy, thi thể không đầu vẫn còn không ngừng co giật trong vũng máu, cuối cùng, hơn mười tên phiên tử không nhịn được nôn ra, nôn cũng không dám động đậy, trán cắm vào trong bãi nôn của mình, thân hình run rẩy vì sợ hãi.

Ngay cả Đinh Thuận cũng càng đọc càng kinh hãi, vừa nhớ tên của từng người vừa kìm lòng không đậu quay đầu nhìn thoáng qua Tần Kham, thấy Tần Kham vẫn vẻ mặt đạm mạc nhìn trời, trong lòng Đinh Thuận trong lòng kính sợ.

Đại nhân đây là muốn dùng máu tươi để triệt để thanh tẩy Đông Hán.

Không biết bao lâu bao lâu. Nhân vật thượng tầng của thượng tầng cơ hồ bị giết sạch, Tần Kham cuối cùng thản nhiên mở miệng: "Thôi, dừng ở đây đi."

Bao gồm cả Đinh Thuận ở bên trong, ở đây vô luận là Cẩm Y vệ, dũng sĩ doanh hay là Đông Hán, toàn bộ thở phào, nhìn nhau một cái. Phát hiện vẻ mặt của nhau tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Mấy tên đao phủ Hành hình hai tay mềm nhún, ném đao rầm một cái quỳ xuống đất. Sau đó nôn ọe không thôi.

Trời đã sáng, phía đông kinh sư chậm rãi nhô lên một tia sáng mặt trời.

Ánh bình minh như máu. Máu như ánh bình minh!

Chuyện giải quyết hậu quả tất nhiên không cần phải để Tần Kham tự mình xử lý, kẻ nên chết đều đã chết rồi, kẻ nên chấn nhiếp thì cũng chấn nhiếp rồi, Đông Hán trả qua chiến dịch này, chỉ sợ từ nay về sau không thể chèn ép Cẩm Y vệ được nữa.

Tần Kham không phải đồ tể, nhưng hắn không thể không làm như vậy.

Vương Nhạc đã chết, Lưu Cẩn tất nhiên sẽ nắm quyền nội đình, tương lai Đông Hán không biết sẽ do ai chưởng quản, vô luận như thế nào, giết cho Đông Hán nguyên khí đại thương. Đối với Tần Kham thì chỉ có lợi chứ không có hại.

Lợi ích của Thượng tầng thường thường thành lập trên vô số xương trắng và máu tươi.

Cưỡi ngựa rời khỏi đại đường của Đông Hán, dưới sự hộ tống của đám bộ hạ Đinh Thuận, Tần Kham và mọi người vội vàng chạy tới phủ của Đinh Thuận.

Tối hôm qua trong thành đại loạn, mặc dù đã dặn dò Lý Nhị bảo hộ vợ con Đinh Thuận và Kim Liễu, nhưng Tần Kham và Đinh Thuận chung quy vẫn không yên tâm, chuyện gần như đã kết thúc thì vội vàng trở về.

Vòng qua đầu phố, giục ngựa đi tới góc không ai thấy, Tần Kham sắc mặt tái nhợt, cuối cùng không nhịn được ở trên lưng ngựa nôn ọe.

"Đại nhân!" Đám thị vệ Đinh Thuận kinh hãi, vội vàng xoay người xuống ngựa vỗ lưng cho hắn.

"Đại nhân. Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Tần Kham xoa xoa miệng, thở dài: "Giết nhiều người như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ rất thoải mái được sao?"

Đinh Thuận giống như nhớ lại một màn máu tanh vừa rồi, sắc mặt cũng trắng bệch: "Đại nhân không nhắc thì không thấy, vừa nhắc tới... Thuộc hạ cũng muốn nôn, mùi máu tanh đó... Ài."

Tần Kham ra sức lắc đầu, tựa hồ muốn vẩy đi đoạn hồi ức đầy máu tanh đó.

"Không nói nữa, mau về phủ của ngươi thôi, không biết Kim Liễu ra sao rồi, tối hôm qua trong thành loạn như vậy, Lý Nhị có bảo hộ nàng ta chu toàn hay không?"

Đinh Thuận vội vàng gật đầu: "Thuộc hạ cũng sốt ruột, bà nương nhà ta tuy nói mặt xấu người thô, nhưng chung quy vẫn là vợ chồng nhiều năm, thực sự khiến cho người ta lo lắng."

Tần Kham nhìn hắn với vẻ khen ngợi: "Vợ cám bã không vứt bỏ, tên thôi bỉ như ngươi cũng có tình có nghĩa."

Đinh Thuận cười ngây ngô: "Thuộc hạ là trong thô có thô, ha ha, bà nương là minh bạch nhất."

Trong thành im ắng, một đêm kịch chiến, thi thể khắp nơi làm dân chúng kinh sư sợ vỡ mất, chợ thường ngày mở sớm lúc này vắng lặng không có động tĩnh, đầu đường chỉ có những cỗ kiệu quan đi qua, người đi qua ngựa của Tần Kham, rèm kiệu Việt Naén, lộ ra những khuôn mặt hoặc là kính sợ hoặc là cừu thị bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.