Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 257: Chiêu mộ tân binh



Với sự thông minh cơ trí của Đới công công, đương nhiên sẽ không tiếp nhận đề nghị điên cuồng như vậy của Tần Kham.

Quần thể Thái giám này so với cha còn đáng thương hơn, cho nên lừa thái giám so với lừa cha thì vô sỉ hơn.

Đới Nghĩa không ngừng thi lễ, Tần Kham thấy bộ dạng sợ hãi của hắn thì trong lòng không khỏi ảm đạm thở dài.

Tính toán thất bại rồi, tên không chim Đới Nghĩa này không ngờ không ngu.

Cười bồi để tỏ ý ti lễ giám bỉnh bút kiêm chấp chưởng Đông Hán, hai chức vị này đã rất thỏa mãn rồi, người không biết đủ sẽ bị trời phạt, sau đó Đới Nghĩa thi lễ loạn xạ, nói sau giờ ngọ sẽ có hậu lễ đưa tới Tần phủ, để đền ơn tri ngộ, cuối cùng Đới Nghĩa hoang mang rối loạn hốt hoảng bỏ chạy, hơn nữa chạy rất nhanh, dùng hành động để chứng minh nam nhân dưới đúng quần thiếu linh kiện thì chịu lực cản của sẽ nhỏ đi nhiều.

Nhìn theo bóng dáng đã chạy xa của Đới Nghĩa, tâm tình Tần Kham không khỏi có chút trầm trọng.

Giết chết Lưu Cẩn là một chuyện rất nặng nề và xa vời.

Ra khỏi cửa cung, qua Kim Thủy kiều, ngoài Thừa Thiên môn, Đinh Thuận, Lý Nhị và Bắc trấn phủ ti Đô Chỉ Huy thiêm sự, trấn phủ sứ, cùng với các Cẩm Y vệ Thiên hộ trong kinh sư đang chờ ở quảng trường, ai nấy đều mặc đẩu ngưu bào hoặc phi ngư bào mới tinh, Tú xuân đao đeo biên hông chuôi chỉ xéo lên trời, nhìn ngoài mặt thì rất uy vũ bất phàm, nhìn bóng ánh mặt trời hắt dưới đất thì mỗi người đều giống như ai nấy đang cửng chim.

Thấy Tần Kham đi ra, bất luận thật lòng hay là giả ý, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, chỉ huy thiêm sự Triệu Năng mặt như nở hoa, không nói hai lời với Tần Kham dập đầu bái luôn, những người còn lại người cũng đồng thời rùn xuống, quỳ một chân thi lễ với Tần Kham.

"Chúng thuộc hạ chờ Tần soái chấp chưởng Cẩm Y vệ, chúc Tần soái từng bước lên cao, đến ngày phong vương liệt hầu."

Người đến người đi trước Thừa Thiên môn thấy Cẩm Y vệ thuộc hạ làm ra động tĩnh lớn như vậy thì đều liếc mắt nhìn.

Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo trên mặt cũng lộ ra nụ cười, tiến lên một bước tự mình đỡ Triệu Năng dậy, cười nói: "Triệu đại nhân, chư vị mau mau đứng lên, đều là huynh đệ đồng nghiệp trong vệ, không cần những hư lễ này."

Triệu Năng thuận thế thẳng đứng dậy, chắp tay cười nói: "Vừa rồi nghe trong cung truyền đến tin tức, bệ hạ trên triều hội biểu dương Tần soái bình loạn có công, thăng chức Chỉ huy sứ, hạ quan nhận được tin tức liền vội vàng dẫn đồng nghiệp đến ngoài Thừa Thiên chờ, sau này Tần soái nếu có gì cần sai phái cứ phân phó hạ quan, hạ quan tất sẽ vượt lửa quá sông vì Tần soái."

Đám thuộc hạ ùa lên, đều liên tục chúc mừng Tần Kham.

Trên mặt Tần Kham vẫn duy trì nụ cười, không hề thấy phiền phức, cũng không thấy ra vẻ gì, nhưng trong lòng lại lờ mờ có chút không vui.

Tuy nói quan trường nghênh thượng khinh hạ là lề thói cũ, nhưng ngành Cẩm Y vệ này có tính đặc thù của nó, nếu ngay cả cơ cấu thượng tầng của nó cũng chỉ là một đám đầu cơ chỉ biết xu nịnh, sau này làm sao có thể trông cậy nó trở thành lợi kiếm mâu sắc trong tay mìn."

Hàm hồ ứng phó với sự xu nịnh của đám hạ liêu cho có lệ, Tần Kham liếc mắt, thấy đám bộ hạ Đinh Thuận Lý Nhị vẫn đứng xa xa mỉm cười nhìn hắn, trên mặt chỉ là vẻ thật lòng chúc mừng Tần Kham.

Tần Kham trong lòng ấm áp, khuôn mặt lộ ra nụ cười thực sự.

Nhóm người Đinh Thuận này mới là bộ hạ đáng tin của mình, có thể nói là thân tín tâm phúc chân chính, cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy, khiến Tần Kham có thể hoàn toàn yên tâm phó thác sau lưng chỉ có bọn họ.

Triệu Năng và mọi người chúc mừng không dứt, không biết qua bao lâu, mọi người mới ý chưa tận mà tản đi.

Ngẩng đầu nhìn, thấy trên tay mình không biết từ lúc nào có cả chồng danh mục quà tặng chi chít chữ.

Tần Kham không khỏi cười khổ, chẳng trách thế nhân luôn kết hợp hai "Thăng quan" và "Phát tài" với nhau, thì ra thăng quan và phát tài thực sự không thể tách rời.

Sau khi đám thiêm sự, trấn phủ sứ và Thiên hộ tản đi rồi. Đinh Thuận và Lý Nhị mới cười hì hì tiến lên chắp tay: "Thuộc hạ chúc mừng đại nhân thăng chức Chỉ huy sứ, sau này toàn bộ Cẩm Y vệ do đại nhân ra lệnh, bọn thuộc hạ đi theo đại nhân, tiền đồ càng rộng thoáng."

Tần Kham cười khổ nói: "Các ngươi cũng định đến để nói một đống lời nịnh hót đấy à?"

Đinh Thuận cười nói: "Thuộc hạ ăn nói vụng về, không biết nói những lời buồn nôn đó, tận lực làm việc cho đại nhân là được rồi."

Tần Kham gật gật đầu: "Ừ, hiểu tính ta là tốt, nhớ kỹ, ta chỉ nhìn các ngươi làm việc có tận tâm hay không thôi, người ngoài miệng chỉ biết nói thì không lọt nổi mắt xanh của ta, Đinh Thuận."

"Có thuộc hạ."

"Ta hiện giờ đã lên làm Chỉ huy sứ, rất nhiên nhân thủ dùng không yên tâm, những lão đệ huynh từ Nam Kinh theo tới nhìn an bài đi, Nam trấn phủ ti Nam trấn phủ ti mấy người, Kinh lịch ti cũng an bài mấy người, ngươi và Lý Nhị thì thôi, ta có chỗ dùng khác."

"Đại nhân cứ phân phó."

Tần Kham hạ thấp giọng nói: "Ngươi và Lý Nhị tới lưu dân doanh ngoài thành, chọn lấy bốn năm trăm thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ,bối cảnh sạch sẽ, tính tình đơn thuần, ta cấp nơi ở cho các ngươi, sau đó ngươi ngày đêm thao luyện họ."

Đinh Thuận thấp giọng nói: "Đại nhân đây là muốn luyện bình à?"

"Đúng, luyện binh, chúng ta chúng ta không thể luyện tư binh, nếu không là tội lớn tru di cửu tộc, ngày mai ta sẽ nói với bệ hạ một tiếng, thượng võ thượng võ, sẽ không không đáp ứng, bệ hạ đáp ứng, văn võ cả triều tất nhiên sẽ không nói nhiều. Ngươi phụ trách thao luyện bốn năm trăm tên thiếu niên này, nhớ kỹ, trong nửa năm, ta muốn nhìn thấy những người này có bộ dạng của binh lính, nếu có một chút thiếu xót, Đinh Thuận ngươi tự cuốn gói cút đi."

Đinh Thuận nghi hoặc nói: "Đại nhân, Giáo úy lực sĩ trong Cẩm Y vệ đâu chỉ có mấy vạn, đại nhân là đầu lĩnh tối cao của Cẩm Y vệ, vì sao còn muốn luyện tân binh?"

Tần Kham thở dài, các bách hộ Giáo úy trong Cẩm Y vệ đều là quân hộ thừa kế, hơn trăm năm qua bệnh trầm kha đã nặng, già nua chậm chạp, càng đau đầu hơn là trong vệ phe phái đầy rẫy, quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp, hục hặc cản tay nhau khắp nơi, một Chỉ huy sứ mới thượng nhiệm như cản tay hắn, luận về uy vọng thì còn lâu mới bằng Mưu Bân, luận tư lịch thì hắn chỉ là người trẻ tuổi hơn hai mươi, đám Triệu Năng trong vệ ngoài miệng thì cung xưng hắn là Tần soái, nhưng trong lòng thì ai thực sự phục hắn? Trong Quan trường tuần tự mà tiến mới là chính đạo, kẻ có tốc độ thăng quan như hỏa tiễn giống hắn mà nói thì chung quy không thể được người ta dung nạp.

Cái này gọi là quan văn không thể một ngày không có quyền, quan võ không thể một ngày không có binh, đây chính là ước nguyện ban đầu mà Tần Kham muốn luyện binh lịa, có một nhánh lực lượng có thể hoàn toàn nằm trong tay mình, tương lai nếu có dị biến, tự bảo vệ mình là vẫn đủ.

Còn có một nguyên nhân, quân chế quân chế hiện giờ đã thối nát đến trình độ nhất định, Tần Kham là người xuyên qua, ngồi tới này hôm nay, dĩ nhiên có tư cách thực tiễn ý tưởng thay đổi thời đại này của mình lúc trước, rất nhiều ý tưởng về cường binh cường võ nếu dùng trên người quan binh vệ sở khẳng định hiệu quả rất nhỏ, nhưng dùng ở trên người bốn năm trăm tên thiếu niên mới chiêu mộ thì hoàn toàn không thành vấn đề, đây là bốn năm trăm tờ giấy trắng, Tần Kham có thể mặc sức vẩy mực, vẽ bọn họ thành những bức tuyệt thế kỳ họa.

Trong lòng có hạt mầm hy vọng đó, sau vài năm chôn dấu ẩn nhẫn, cuối cùng sẽ bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, bốn năm trăm thiếu niên, đó là khởi đầu của hy vọng của hắn.

Đi tới thời đại này, luôn phải làm một chút gì đó, không chỉ chỉ cho bản thân.

Cưỡi ngựa ra khỏi thành về nhà, một đám thị vệ hăng hái vây quanh Tần Kham, liêu thuộc giỏi vuốt mông ngựa đưa tới một bộ nghi trượng nghi bài hoàn toàn mới, bị Tần Kham một cước đá ra xa.

Về nhà còn dùng nghi trượng rêu rao, người như thế quả thực có bệnh.

Khi đoàn người cưỡi ngựa sắp trở về phủ, Tần Kham lại có chút không dám bước vào.

Không biết bà nương trong nhà đã phát hiện gian tình của hắn và Kim Liễu hay chưa, nếu phát hiện rồi, lúc này Kim Liễu chắc đã thành thịt nướng rồi?

Hai chữ "gian tình" này có chút nghiêm trọng, không quá phù hợp với thực tế, từ lúc gặp lại Kim Liễu đến bây giờ, mình vẫn chưa gian mà.

TRên đường nhỏ, Tần Kham đột nhiên kéo yên ngựa, vẻ mặt do dự, đám thị vệ thấy Tần soái nhíu mày trầm tư, đều thành thật tránh đi mấy bước, không dám lên tiếng quấy rầy.

Thực sự hâm mộ đám cầm thú cưới lão bà còn nghênh ngang dẫn tiểu tam tiểu tứ về nhà.

Vì sao hắn đường đường là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ lại cảm thấy chột dạ như vậy?

Tần Kham cắn chặt răng, về thôi, thò đầu rụt đầu đếu không tránh được một đao này, dứt khoát làm quang côn đi.

Chân kẹp bụng ngựa, phóng như bay về Tần phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.