Tần Kham lơ ma lơ mơ ngồi trong phòng làm việc ở huyện nha xem sổ sách.
Đỗ Hoành mặc dù không nói trắng ra nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng - trong
nha môn có chuột, không biết thằng tiểu lại nào lại dám to gan lớn mật
lại thò tay tham ô kho công.
Hiện tại mấu chốt nằm ngay trong mấy quyển sổ này rồi, Tần Kham mới đảm
nhiệm vị trí sư gia nên chuyện này hẳn là một khảo nghiệm Đỗ Hoành đề ra cho hắn để xem xem gã trẻ tuổi này có đủ trình ngồi cái ghế này hay
không a.
Ánh mắt Tần Kham lướt trên từng dòng sổ sách, từng câu từng chữ như dòng
nước chảy qua hai mắt hắn, mặc dù tựa cưỡi ngựa xem hoa nhưng trật tự
trong đầu hắn lại hết sức rõ ràng tề chỉnh, không một chút hỗn loạn. Như chỉ bằng vào thống kê vốn có sẵn trên sổ này thì căn bản là chẳng thể
phát hiện ra chút vấn đề gì cả, thu chi cân bằng không chút sai lệch. Có điều Đỗ Hoành thân là nhân vật đứng đầu một huyện thì chỉ số thông minh khẳng định là sẽ không có vấn đề, người như thế một khi đã cảm thấy
được có khuất tất nhưng lại không thể tìm ra nổi đầu mối ở chỗ nào thì
chắc chắn kẻ tham ô cũng phải là tay cao thủ ở cái thời đại này rồi.
Nếu Tần Kham không xuất hiện thì kẻ tham ô này hẳn sẽ nhở nhơ thoải mái lắm.
Tần Kham lông mi nhíu thật chặt, lực chú ý của hắn lúc này cũng chẳng đặt
nhiều vào mấy dòng ghi chép trong sổ sách. Hắn đang nghĩ đến một chuyện
khác có liên quan tới việc này, rằng tin tức mình được giao kiểm tra sổ
sách thì cả nha môn hẳn là đều đã biết, kẻ tham ô kia có thể chột dạ hay không? Mà chột dạ rồi thì hắn sẽ phản ứng ra sao?
Khẳng định là kẻ tham ô sẽ có phản ứng, bất quá chắc sẽ không phải hiện tại
rồi… vì phàm là cao thủ thì sẽ luôn luôn có chút tự phụ, đại khái sẽ
không cho là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu như Tần Kham có khả năng
móc ra chỗ khuất tất trong sổ sách. Vậy nên người kia hẳn là còn đang
chờ đợi cùng với quan sát, ra tay quá sớm sẽ chỉ khéo quá hóa vụng rồi
lộ ra sơ hở dẫn đến bại lộ.
Tần Kham cười lạnh hai tiếng, lấy ra hai tờ giấy trắng bắt đầu hí hoáy kẻ bảng.
Chẳng mấy thôi… dăm hàng ba cột nhìn như đơn sơ vậy mà sẽ tựa như đèn pha soi sáng những thứ mà kẻ tham ô cố giấu diếm.
Cả một buổi sáng, Tần Kham chỉ một mực hí ha hí hoáy kẻ hết hàng này cột
nọ, hết tờ giấy này tới tờ giấy khác… ngoài ra thì một chữ cũng không
viết, một việc cũng chẳng làm.
Đỗ Hoành cho hắn ba ngày thời gian cơ mà… Vội gì! Mấy mục mục ghi chép nọ
tuy rằng phức tạp nhưng chỉ cần một đêm áp dụng phương thức lập bảng là
có thể làm rõ ra rồi. Tần Kham làm cái sư gia tép riu này một tháng
lương mới có sáu lượng bạc bọ xít thì làm việc cũng không cần liều mạng
mà làm gì.
Tính đi tính lại thì nghề tay trái của hắn còn thơm hơn nhiều nữa a! Này
cũng không thể trách Tần Kham tiêu cực lười biếng được, hắn vốn là kẻ
thực dụng nên thù lao mới quyết định thái độ công tác.
Cho nên vừa đến chạng vạng chiều thì Tần Kham đã ôm sổ sách cùng đống bảng mới kẻ được hối hả rời khỏi nha môn.
Trên đường về khi đi ngang qua tửu quán ven đường thì Tần Kham còn ghé lại mua ha đàn rượu cùng hai gói đồ nhắm.
Khi hắn khệ nệ ôm sổ sách, mang rượu và thức ăn tất tả trên đường về thì
lại đụng cái bốp phải vị bà chằn họ Đỗ âm hồn bất tán kia.
"Có rượu có mồi, Tần đại tài tử qua ngày thật là quá mức dễ chịu đi nha!"
Đỗ Yên liếc xéo mắt nhìn rượu với mồi trong tay Tần Kham, bộ dáng hùng
hổ chả khác đếk gì đám cướp đường ngăn lộ đòi tiền.
"Thường thôi thường thôi… Đỗ cô nương nhất định là quý nhân nhiều việc, tại hạ
không quấy rầy..." Tần Kham khựng lại một bước rồi cắm cổ vọt đi.
"Uy uy! Đợi một chút, vội vàng đi đầu thai hay sao hả?" Đỗ Yên lại ngăn cản hắn, bộ dạng thực hung hãn.
Tần Kham cười khổ: "Đỗ cô nương, con nợ thấy chủ nợ thì phải tránh đi mới
đúng chứ, cái kiểu vung đao ưỡn ngực chặn đường chủ nợ như cô thật sự
khiến ta ngượng ngùng ngượng ngùng..."
Đỗ Yên hiện tại da mặt dường như càng lúc càng dày, cũng không biết bị ai
lây mà mỗi lần Tần Kham nhắc tới chuyện nợ nần thì nàng cứ như phản xạ
tự nhiên mà lọc ra khỏi tai… Kiểu tiến hóa này của nàng khiến Tần Kham
cảm thấy thật lo lắng.
"Ta chắn đường ngươi là bởi muốn bênh vực kẻ yếu." Đỗ Yên nói có tình có lý.
"Ai cơ?"
"Giang Nam đệ nhất ngốc tài tử!"
"Đường Dần hả?"
Đỗ Yên nhìn hai đàn rượu trong tay Tần Kham nói: "Nếu ta không đoán sai
thì ngươi lại sắp chuốc cho cái gã tài tử ngốc kia say mèm rồi tranh thủ ném ra chương tiếp theo của truyện Tôn hầu tử phải không?"
Nữ nhân này không ngu, cái gì cũng biết, trò gì cũng nhìn thấu… vậy nên Tần Kham cũng chẳng cần quanh co với nàng làm gì.
"Đỗ cô nương, ta thừa nhận thơ là ta làm, cũng thừa nhận truyện Tôn hầu tử
là ta sáng tác… có điều ta cần danh tiếng của Đường Dần a..."
"Cho nên ngươi liền chuốc hắn say mèm để hắn tin là truyện Tôn hầu tử là do hắn mượn rượu mà sáng tác ra hả?"
"Ừ."
Đỗ Yên thở dài nói: "Cho dù ngươi không muốn nổi danh thì chẳng lẽ không
biết bịa ra một cái tên giả để đẩy ra sao? Làm gì cứ phải lôi Đường Dần
vào chứ?"
"Có hai nguyên nhân! Một là danh tiếng của Đường Dần có thể đem lại cho ta
lợi ích lớn hơn nhiều. Hai là Đường đại tài tử cũng cần tiền, hắn đã
thích cái Hoa đào am ở Tô Châu kia thì ta nhất định phải giúp hắn mua về được mới thôi, có điều nếu cứ thẳng thừng đem bạc tới nhét vào tay hắn
thì bằng cái tính nết cao ngạo của hắn chắc chắn sẽ không chịu nhận, thế nên ta cũng đành phải khiến cho hắn tin tưởng là bạc này do chính tài
năng của hắn kiếm về đấy."
Trong mắt Đỗ Yên bỗng toát ra một sắc thái kỳ dị, nàng bặm môi cười nói:
"Không ngờ rằng người như ngươi cũng chẳng những coi trọng nghĩa khí mà
còn rất cẩn thận nữa nhỉ..."
"Ưu điểm của ta còn rất nhiều… Giả như cô trả hết nợ thì ta sẽ đem ưu điểm của mình lột sạch rồi bày ra trước mắt cô đấy."
Theo thường lệ, Đỗ Yên tự động bỏ qua đề tài nợ nần, nàng suy nghĩ một lúc
rồi nói: "Nếu chỉ có hai nguyên nhân này thì sao ngươi không tự mình
viết chương tiếp theo ở phòng rồi qua ngày mới đưa cho Đường Dần xem,
sau đó nói là do hắn nửa đêm nói mớ ra bị ngươi chép lại? Sao cứ phải
mỗi lần ra một chương lại chuốc cho hắn say tới không biết trời trăng gì cả thế? Cuộc sống của hắn đã đủ khổ rồi, thế mà còn bị cái người gian
xảo như ngươi tra tấn lừa lọc thêm nữa, bộ hắn có thù với ngươi hả?"
Tần Kham trợn to hai mắt, ngây người ra một lúc lâu rồi mới cứng nhắc mà chậm rãi gật đầu: "À..."
"‘À’ là sao?"
"‘À’ nghĩa là... Sao cô không nói sớm ra hả? Mỗi lần Đường Dần say tới thật
khổ, ta chuốc rượu cho hắn cũng thật sự rất khổ a, hơn nữa gần đây đầu
óc Đường huynh ngốc đã có chút ngờ ngệch, cũng không biết có phải do
rượu tổn thương hay không nữa..."
Người thông minh tới mấy cũng có những điểm tối trong suy tính toàn cục, Tần
Kham cảm thấy may mắn là chính mình cũng chưa tổn thất gì cả, điểm tối
này chỉ khiến cho Đường huynh uống oan uống uổng nhiều rượu một chút…
vấn đề không lớn a!
Hai ngày sau, Tần Kham rốt cục cũng đem sổ sách thu chi của nha môn sửa
sang lại rõ ràng rành mạch xong xuôi, đây toàn bộ là nhờ công của kiểu
ghi chép theo bảng mà hắn dùng.
Nội đường Huyện nha.
Đỗ Hoành lật qua từng tờ sổ sách mới được ghi chép theo bảng, mỗi lần lật
qua một tờ thì ánh mắt của hắn lại càng trừng to ra thêm một ít, vẻ mặt
càng ngày càng kích động.
"Đây... Đây là ngươi làm sao?"
Tần Kham gật gật đầu: "Đúng vậy, Huyện tôn đại nhân! Hai ngày này vãn sinh
đã đem tất cả thu chi trong nha môn sửa sang lại xong..."
Nói xong thì khóe miệng Tần Kham khẽ nhếch lên một tia cười ý vị thâm
trường: "Nơi nào thừa, nơi nào thiếu, qua tay người nào… xem qua là rõ
ràng."
Đỗ Hoành không lo lắng về kết quả ghi chép trong sổ sách mà ngược lại lại
đối với phương pháp ghi chép kế toán mới của Tần Kham tán thưởng không
ngừng.
"Không sai, là rất rõ ràng, liếc mắt một cái đã có thể rõ ràng, một giọt nước
cũng không lọt… Tần Kham, không thể tưởng được trừ tài văn chương phi
phàm ra thì ngươi còn có khả năng như thế này nữa, đây có thể nói là kỳ
tài a! Đây là phươn pháp ghi chép kế toán gì thế?"
"Bẩm Huyện tôn đại nhân, đây là do vãn sinh trong lúc nhàm chán khi học ở
trường mà sáng chế ra, tạm gọi là ‘Tần thị phương thức ghi nợ’, tên gọi
cũng như ý nghĩa, có nợ tất có cho vay, cho vay và nợ tất phải bằng
nhau..."
"Nếu không bằng nhau thì sao?"
"Vậy thì nếu không phải là người ghi chép tính sai thì chắc chắn có người tham ô trong đó rồi."