Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 265: Được phép luyện binh



Một người có thể nghe hiểu ai là nói thật, ai là nịnh hót, chứng tỏ hắn đã trưởng thành, đây là chuyện tốt. Có những người làm quan cả đời chỉ thích nghe lời nịnh hót, người khác chỉ nói một câu không xuôi tai là mất hứng, hoặc là dứt khoát che tai làm bộ không nghe thấy, người như thế phải đánh giá thế nào? Tâm tình có chút yếu ớt thuần khiết à?

Tần Kham cười nói: "Thần kỳ thật cũng không nói thật lắm đâu, thỉnh thoảng cũng nói những lời trái với lòng, cơ hội để bệ hạ sau này muốn nghe thần nói thật không nhiều lắm, thần cố gắng sẽ học tập Lưu công công, tranh thủ vỗ mông cho bệ hạ cao hứng."

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ngươi nếu học được nịnh nọt như Lưu Cẩn, ngươi sẽ không phải là Tần Kham, nịnh hót nghe lúc đó thì vui đấy, nhưng coi nó là thật, cả ngày sống trong những lời dối trá, làm người có phải rất bi ai hay không?"

Tần Kham vái thật dài, nói: "Bệ hạ có thể minh bạch đạo lý này, thần chúc mừng cho xã tắc Đại Minh."

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Người khác coi ta là hôn quân, ngươi chẳng lẽ cũng cảm thấy ta là hôn quân sao? Ta tin sủng Lưu Cẩn, không phải là bởi vì hắn nịnh hót giỏi, mà là vì tình cảm hắn từ khi ta còn bé đã luôn chiếu cố ta, phụ hoàng khi còn tại thế quá bận bịu, ta với mẫu hậu thì lại không quá thân thiết, mấy gia nô bên cạnh ta lại coi họ thành người nhà."

Tần Kham gật gật đầu, tâm tình bỗng nhiên có chút trầm trọng.

Nguyên nhân là Lưu Cẩn đắc thế là bản thân hắn chiếu cố Chu Hậu Chiếu lâu dài, loại tình cảm này là ngày tháng tích lũy, không thể tiêu trừ, Chu Hậu Chiếu đã coi hắn là người nhà, ngày sau Lưu Cẩn loạn chính lộng quyền, họa loạn thiên hạ, dưới tình cảm như vậy, Chu Hậu Chiếu chắc cũng sẽ không trách tội hắn quá nặng, khối u nhọt sinh trưởng trong bụng Đại Minh này nếu muốn tiêu trừ hắn, chỉ sợ không quá dễ dàng.

Thở dài, Tần Kham di dời đề tài: "Bệ hạ vừa rồi nói tới chiến sự, quân và biên quân đổi chỗ thay quân là không dễ, có điều thần có biện pháp khác, không biết bệ hạ có hứng thú nghe không?"

"Nói ra nghe thử đi."

"Nếu không thể đổi quân đội hai nơi hiện có, không bằng tạo dựng một nhánh quân khác, nhánh quân đội này không phải là chọn trong quân hộ thế tập, mà là chọn lựa một số con cháu gia đình dân chúng bình thường, tuổi không cần quá lớn, hơn mười tuổi là được."

" Tân binh Hơn mười tuổi, đánh trận liệu có được không?" Chu Hậu Chiếu thường xuyên diễn tập võ sự cũng không uổng phí, vừa nghe đã nghe ra chỗ mấu chốt.

Tần Kham cười nói: "Nhánh quân đội này, thần muốn dùng biện pháp của mình huấn luyện bọn họ, trừ một số kỹ xảo giết địch tất yếu trên chiến trường ra, thần còn muốn dạy họ một số thứ mới mẻ, ví dụ như binh pháp, ví dụ như hỏa khí, vân vân..."

"Hỏa khí? Ngươi dựng lại một nhánh Thần Cơ doanh?"

"Không, bọn họ khác với Thần Cơ doanh, bọn họ sử dụng hỏa khí nhưng cũng không hoàn toàn ỷ lại vào hỏa khí, chỗ bất đồng lớn nhất của bọn họ và quân đội Đại Minh chính là bọn họ sẽ sử dụng một loại chiến pháp kiểu mới, sau khi phối hợp với hỏa khí, nhánh quân đội này này thành bách thắng chi sư của Đại Minh ta."

Chu Hậu Chiếu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu cười nói: "Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng nghe thì thấy chắc là rất lợi hại. Tần Kham, ngươi làm việc trước giờ luôn rất đáng tin, ta luôn tín nhiệm ngươi, việc ngươi đã cảm thấy có thể làm thì cứ phóng tay mà làm, nhánh quân đội này... ừ, nằm dưới danh nghĩa của Cẩm Y vệ, trực thuộc của ngươi, không thuộc Binh bộ quản lý, về phần ngân lượng tiêu tốn..."

Chu Hậu Chiếu khựng lại một chút, vẻ mặt trở nên rối rắm: "Ngân lượng tiêu tốn thì tự ngươi nghĩ biện pháp đi, hôm qua Mã Vĩnh Thành nói cho ta biết, nội khố gần như sắp cạn rồi, lão thất phu Hàn Văn của Hộ bộ thì càng không thể cho ngươi chỗ bạc này, hoàng đế trẫm đây là một kẻ nghèo khổ tay trắng, nói ra thật đau lòng... Nếu không thế này đi, trẫm sắp đại hôn, Hộ bộ vì chuyện này mà bỏ ra ba trăm vạn lượng bạc, chỗ tiền này trẫn sẽ trích ra một nửa cho ngươi..."

Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ cao thượng, ngay cả vốn của lão bà cũng lấy ra, thần nếu cầm chỗ bạc này, chẳng phải bị cả thiên hạ phủ nhổ ư? Thôi, tổng cộng mới chỉ có mấy trăm người, không cần tốn nhiều bạc như vậy, quân phí tiêu tốn thần sẽ tự nghĩ biện pháp."

"Cầm đi, đại hôn của trẫm cũng không cần nhiều bạc như vậy, không cần thiết phải vì nữ nhân của Hạ gia đó mà hao phí quá nhiều, loại nữ nhân này tốt nhất dùng chăn quấn lại, trực tiếp khiêng vào cung là xong, việc gì phải lằng nhằng."

Tần Kham không khỏi có chút thương xót cho vị hoàng hậu tương lai kia, xem ra cho dù Chu Hậu Chiếu đại hôn với nàng ta thì chỉ sợ cũng sẽ không chạm vào nàng ta một cái, "Lão bà cả đời là xử nữ" những lời này không còn là mắng nam nhân, mà cũng là sự công kích lõa lồ đối với nữ nhân, rất tổn thương tự tôn, chắc hoàng hậu nương nương sẽ không thích.

Trong Điện Văn Hoa.

Hoàng đế lười biếng việc triều chính, Lưu Kiện Tạ Thiên cáo lão, Lý Đông Dương một cây chẳng chống vững nhà, cảnh tượng Hoằng Trì đế cùng ba vị các lão cùng trị chính, quân thần tương đắc dĩ nhiên không còn thấy nữa, trong điện lớn như vậy mà vắng tanh, cước bộ hơi nặng một chút cũng có thể nghe thấy tiếng hồi âm cực lớn.

Lịch sử lật sang trang mới, có cái tất nhiên bị người ta quên đi, sau khi phồn hoa tan hết là sự tiêu điều vắng vẻ trước mắt.

Điện Văn Hoa hôm nay cuối cùng cx khôi phục một chút nhân khí.

Lưu Cẩn ngồi sau án thư ở chính giữa địa, vị trí này ngày trước là vị trí của thủ phụ Đại học sĩ Lưu Kiện xử lý chính sự, hôm nay bị Lưu Cẩn ngồi, hơi có mấy phần hương vị chim sen chiếm ổ chim khách.

Tiêu Phương thân hình còng còng, mặt đầy đồi mồi mang theo nụ cười, trầm ổn mà lặng lẽ.

Lưu Cẩn giống như đang cố ý muốn gây dựng một sự uy nghiêm của thượng vị giả, cầm chén trà chậm rãi thưởng thức, khóe mắt lại rất không thượng vị liếc nhìn Tiêu Phương, thấy hắn bộ dạng thong dong điềm tĩnh của thấy hắn, Lưu Cẩn không khỏi có chút nhụt chí, cảm giác mình trên khí thế giống như rơi xuống tiểu thừa.

"Khụ, Tiêu đại nhân."

Sống lưng đang còng còng của Tiêu Phương bỗng nhiên thẳng lên, kính cẩn mà không mất tôn nghiêm chắp tay: "Lưu công công cứ nói."

"Lại bộ thượng thư Mã Văn Thăng sau khi bệ hạ đăng cơ đã cá ông lão, hai vị Đại học sĩ nội các cũng cáo lão, triều đình này không biết là ra làm sao, giống như trong một đêm mọi người đều già đi, mọi người đều muốn đi, nhiều vị trí như vậy bỏ trống, ài..." Lưu Cẩn không nhanh không chậm thử thăm dò.

Nụ cười của Tiêu Phương có thêm mấy phần tham lam: "Lưu công công, hạ quan năm nay hơn bảy mươi, nhưng hạ quan vẫn chưa thấy già."

Lưu Cẩn mừng rỡ: "Tiêu đại nhân nói đúng, Tạp gia năm nay kỳ thật cũng đã hơn sáu mươi, nhưng Tạp gia sao cảm thấy cuộc đời này như chỉ vừa mới bắt đầu."

"Lời của Lưu công công hạ quan rất là công nhận, tuổi già chí chưa già, tịch dương không ngắn."

Lưu Cẩn lại thở dài: "Tạp gia mặc dù cảm thấy cuộc đời này chỉ mới vừa bắt đầu, nhưng lại luôn có mấy chuyện không thuận tâm."

Sống lưng của Tiêu Phương càng thẳng tắp, thái độ cũng kính cẩn hơn: "Lưu công không ngại thì nói với hạ quan đi, có lẽ hạ quan có thể phân ưu cho Lưu công."

Bất tri bất giác, xưng hô của Tiêu Phương đã thay đổi "Lưu công công" và "Lưu công" là hai loại ý tứ hoàn toàn bất đồng, xưng hô đột nhiên biến hóa này làm Lưu Cẩn càng cao hứng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.