Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 269: Lưu Cẩn giơ dao (2)



Lưu Cẩn vung dao mổ thế nào chẳng liên quan tới Tần Kham, chuyện này rõ ràng là phiền toái, hơn nữa là phiền toái siêu cấp lớn, Tần Kham ghét phiền toái, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa.

Huống hồ trong lòng Tần Kham, tập đoàn quan văn này cũng không phải là thứ tốt lành gì, xung đột của Lưu Cẩn và các quan văn trong mắt Tần Kham tính chất như chó cắn chó, Tần Kham không quên các quan văn bình thường đối với hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.

Tâm nhãn của Tần Kham thật sự không lớn, có thể nói là rất nhỏ, không tự tay vung dao mổ đối với các quan văn đã có thể nói là "Ôn nhuận như ngọc" rồi, đương nhiên, nếu Lưu công công tâm nhãn còn nhỏ hơn muốn lấy các quan văn ra khai đao, thì Tần Kham cũng vui nghe thích nhìn.

Đao pháp chém gió loạn của Lưu Cẩn đã bày ra, Tần Kham coi như không thấy, hắn vẫn đang chuyên tâm luyện binh, đối với hắn mà nói, năm trăm thiếu niên này mới là thành viên nòng cốt kiên cố nhất của hắn trong tương lai.

Một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau khi lập nghiệp tuyệt đối sẽ không để mình tay không tấc sắt nữa.

Chu Hậu Chiếu hạ chỉ, đưa năm trăm thiếu niên vào Cẩm Y vệ, không thuộc sự quản hạt của Binh bộ, hai vị thượng thư là Binh bộ Lưu Đại Hạ và Hộ bộ Hàn Văn rất bất mãn, liên danh thượng sớ tỏ ý phản đối với Chu Hậu Chiếu, kết quả Chu Hậu Chiếu mặc kệ, đạo sớ đó không biết bị ném vào chậu than cháy rồi hay là bị ném vào lồng sắt để lão hổ cắn xé, sớ giống như đá chìm đáy biển không có động tĩnh.

Lưu Đại Hạ và Hàn Văn nổi trận lôi đình, vì thế thượng tấu tiếp tục hạch tội, kết quả Chu Hậu Chiếu thể hiện đầy đủ tất cả tố chất một vị hôn quân nên có, bất luận dâng bao nhiêu dâng sớ, Chu Hậu Chiếu mặc kệ, Lưu Đại Hạ và Hàn Văn cuối cùng hết hy vọng, đành bất lực nhìn Tần Kham ở nông trang ngoài thành dọn ra một khối đất, dựng một tòa nhà trệt, luyện binh doanh địa cho năm trăm người lặng lẽ mà sinh.

Trên Doanh địa, Diệp Cận Tuyền mặc bì giáp, vung roi, rất có phong phạm nữ vương đang huấn luyện các thiếu niên.

Trải qua những ngày được ăn thịt cá, thân thể tiều tụy của các thiếu niên cuối cùng cũng khôi phục cường tráng, sắc mặt cũng khôi phục hồng nhuận, Tần Kham đối với thức ăn cho các thiếu niên không keo kiệt chút nào, chỉ cầu huấn luyện phải khắc khổ, để khích lệ bọn họ, hắn thậm chí thực hành chế độ phạt, ai nếu trong khóa huấn luyện bị xếp trong số năm người cuối cùng sẽ không được ăn cơm chiều.

Chủ ý tổn hại này lập tức kích phát lòng thèm ăn của các thiếu niên, bọn họ thiên tân vạn khổ chen vào doanh địa này để được ăn no, chẳng ai muốn để bụng mình chịu khổ, vì thế huấn luyện trở nên liều mạng, tuyệt không có hiện tượng lười biếng dở trò.

Diệp Cận Tuyền đối với một số công cụ huấn luyện kỳ quái trong doanh địa rất là không hiểu, cầu thăng bằng, lưới sắt, tường leo, ba lô phụ trọng. Những thứ tân kỳ ở thời hiện đại này hoàn toàn đảo điên lý niệm luyện binh của Diệp Cận Tuyền.

Mấy lần đưa ra nghi vấn, Tần Kham chỉ cười mà không đáp, không phải tỏ vẻ cao thâm, mà là ngay cả chính hắn cũng không thể nói ra duyên cớ, dẫu sao lý luận quân sự trong bụng hắn chỉ có nửa thùng nước lắc lư, biết những mà không hiểu tường tận, thuần túy trông mèo vẽ hổ mà thôi, về sau Diệp Cận Tuyền tự mình thử những công cụ huấn luyện này, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, liên tục khien Tần Kham là kỳ tài luyện binh.

Tần Kham Chột dạ một lần nữa cho rằng Diệp Cận Tuyền đang vòng vo mắng hắn, nhưng thấy ngữ khí khen hắn của Diệp Cận Tuyền so với môi giới bất động sản kiếp trước còn thành khẩn hơn, liền từ bỏ ý đồ báo thù hắn.

Hôm nay không có môn huấn luyện, Tần Kham tự mình tới doanh địa, đi cùng hắn còn có hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ.

Đúng vậy, hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ duy nhất trong dũng sĩ doanh bị Tần Kham lôi ra, căn bản không tốn tiền, vật có thể khiến Tần Kham nhớ thương không nhiều lắm, một khi nhớ thương rồi thì bình thường đều là có thể tới tay. Ví dụ như hắn từng nhớ thương nữ nhi tri phủ Thiệu Hưng, lại ví dụ như hắn từng nhớ thương đầu của Vương Nhạc. Ngự mã giám Trương Vĩnh không biết giá trị của hai khẩu pháo này, vì thế mừng rỡ tặng nhân tình, ti khố chủ quản binh giới của dũng sĩ doanh không hài lòng, làm khó dễ các Giáo úy tới nhận pháo Phật Lãng Cơ một hồi, biểu hiện của Tần Kham thật sự rất hiền hoà, chỉ hạ lệnh đưa ti khố vào chiếu ngục đánh mấy roi, thử mấy loại hình cụ loại nhẹ, sau đó ti khố liền như kêu cha gọi mẹ đáp ứng đưa pháo tới.

Có những quan viên tiểu lại như ngọn nến, không đốt thì không sáng, trên điểm này quan niệm của Tần Kham và Lưu Cẩn là nhất trí, hơn nữa mọi người đều có thể hội tâm đắc đốt nến.

Trên doanh địa gió mạnh phần phật, tinh kỳ phấp phới, năm trăm thiếu niên khuôn mặt kiên nghị lẳng lặng đứng thành hàng, có chút tò mò nhìn chăm chú hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ đen bóng ở trước phương trận, nòng pháo tỏa ra ánh sáng xanh, miệng pháo nhắm vào một rừng cây đối diện doanh địa mấy chục trượng.

Tần Kham mặc cẩm bào kỳ lân đỏ thẫm, nhìn tinh thần diện mạo của năm trăm thiếu niên trước mặt, không khỏi vui mừng cười cười.

Những người này, chính là cánh chim của hắn trong tương lai.

Dùng lý niệm quân sự kiếp trước huấn luyện ra chiến sĩ cổ đại, sau này sẽ mang tới cho hắn kinh hỉ như thế nào?

Tần Kham giống như cảm thấy mình đang đối diện với một hộp quá chưa mở, trong hộp là thứ hắn chờ mong.

Trừ vũ khí lạnh như đao kiếm mâu tên thuẫn ra, thứ những thiếu niên này phải học rất nhiều, học rất nhiều binh pháp chiến thuật đến từ kiếp trước, đương nhiên, khai khẩu pháo Phật Lãng Cơ trước mặt này cũng là một trong những nội dung học tập của bọn họ, những gì quân nhân nên học, bọn họ đều phải học.

Bọn họ, cũng không phải đám quan binh vệ sở lười nhác thối nát hiện giờ có thể so sánh, đây là một nhánh tinh binh trên ý nghĩa chân chính.

Trong yên ắng, Diệp Cận Tuyền mặt không biểu tình đưa một cây đuốc tới, nói: "Xin đại nhân thử pháo."

Xoay lại, Diệp Cận Tuyền lại thay bằng sắc mặt hung tợn, rống lớn: "Nhìn rõ vào cho ta!Chờ lát nữa các ngươi năm người một đội, đều tới thử pháo! Nhồi thuốc thế nào, lắp đạn thế nào, đốt lửa thế nào, các ngươi trong một canh giờ phải học xong, học không xong về ăn roi."

"Vâng." Năm trăm người đồng thanh lớn tiếng trả lời.

Tần Kham cười cười, nhận đuốc, dí tới dây dẫn ở phía sau nòng pháo.

Xì.... dân dẫn cháy, chỉ nghe ầm một tiếng, doanh địa giống như lay động mấy cái, tất cả mọi người không khỏi biến sắc.

Xa xa trong rừng cây lại nghe thấy một đạo thanh âm vốn không nên nghe thấy.

Tần Kham và Diệp Cận Tuyền đều biến sắc, đó là tiếng kêu thảm thiết của con người.

"Ngươi không phái người dọn dẹp à?" Tần Kham lườm Diệp Cận Tuyền nói.

Trán Diệp Cận Tuyền lấm tấm mồ hôi, cố gắng nghiêm mặt nói: "Nửa canh giờ trước đã phái người vào kiểm tra hai lần rồi, xác định không có ai, có lẽ là thỏ."

Tần Kham lạnh lùng nói: "Thỏ biết kêu Ối trời à."

"... Thỏ thành tinh."

Tần Kham tức giận chỉ vào mũi hắn nói: "Mạnh miệng nhỉ, ngươi chờ đền tiền thuốc men, hoặc là phí mai táng đi."

"Khẳng định là thỏ thành tinh, không sao đâu." Diệp Cận Tuyền vẫn cố mạnh miệng.

Tần Kham vào lúc này bỗng nhiên rất muốn cắm hắn vào nòng pháo, sau đó bắn ra.

Giáo úy được Phái ra thăm dò rất nhanh nghiền nát ảo tưởng của Diệp Cận Tuyền.

Một pháo đó quả nhiên bắn trúng người, hơn nữa bắn trúng quan viên triều đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.