Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 278: Nghĩ cách cứu thánh nhân (hạ)



Vương Thủ Nhân làm sao mà trà trộn vào được triều đìnhthì đáp án của vấn đề này đáng để Chu Hậu Chiếu phản tỉnh lại, so sánh với với Chu Hậu Chiếu, đồng học người ta phẩm học ưu tú, đương nhiên, Vương Thủ Nhân cũng phải phản tỉnh bản thân một chút, vì sao đại thánh nhân ngàn năm khó gặp lại bị đương kim hoàng thượng ghét bỏ thành như vậy.

"bắt một Binh bộ chủ sự để thẩm vấn, có cần phải đặc biệt vào cung hỏi ý trẫm không?"

Cẩm Y vệ có đặc quyền truy bắt thẩm vấn, phàm là quan viên phạm án, một tờ giá thiếp tới cửa, sau đó Giáo úy bắt đi, chưa bao giờ phải cố kỵ nhiều, một Binh bộ chủ sự lục phẩm nho nhỏ, càng chẳng cần phiền Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ tự mình vào cung xin ý chỉ của hoàng đế, điều này làm Chu Hậu Chiếu cảm thấy rất khó hiểu.

Tần Kham mặt lộ vẻ khó coi: "Thần vốn không nên quấy rầy hoàng thượng, nhưng người này gần đây không được thông thuận cho lắm, trước khi thần phá người bắt hắn thì hắn cũng đã bị Lưu công công bắt rồi, Vương Thủ Nhân này cũng thật không hiểu chuyện, không biết sao sao lại đắc tội lớn với Lưu công công, thần nghe nói hôm nay Lưu công công muốn ở ngọ môn trượng tễ hắn, bệ hạ, Vương Thủ Nhân chết không quan trọng, nhưng vị án đang truy tra trong tay thần chỉ sợ sẽ đứt manh mối, cho nên không thể không vào cung xin ý chỉ của bệ hạ, có thể để thần thẩm vấn hắn trước rồi tính không?"

Chu Hậu Chiếu thơ ơ cười cười: "Trẫm còn tưởng là chuyện gì, rất đơn giản, ngươi nói với Lưu Cẩn một tiếng, bảo hắn giao người cho ngươi là được thôi."

"Bệ hạ, sợ là sợ Lưu công công vẫn còn giận, không chịu thả người."

Chu Hậu Chiếu lập tức minh bạch ý tứ của Tần Kham, thở dài nói: "Đây là mục đích hôm nay ngươi vào cung à? Vì một Binh bộ chủ sự ư?"

"Đúng vậy."

" Uy vũ đại tướng quân của Trẫm... Ài, oan làm sao?" Chu Hậu Chiếu tiếc hận một lúc rồi mới nói: "Ngươi đi nói với lão nô Lưu Cẩn, cứ nói là ý chỉ của trẫm, giao Vương Thủ Nhân cho ngươi thẩm vấn. Đúng rồi, Vương Thủ Nhân rốt cuộc liên quan tới án gì?"

Tần Kham ngẩng đầu liếc nhanh Chu Hậu Chiếu một cái rồi sau đó cúi đầu trầm giọng nói: "Một kỹ nữ Kinh sư bị hại, nghe nói vì khách làng chơi chơi xong không trả tiền, thần phái Cẩm Y vệ tra xét một chút, đêm đó chơi nàng ta mà không trả tiền tổng cộng có ba người, Vương Thủ Nhân vừa hay là một trong số đó, khụ, chỉ là có hiềm nghi, không trả tiền có thể lý giải, vì chuyện này mà giết người, chắc hắn không thể làm chuyện không có nhân phẩm như vậy."

Chu Hậu Chiếu há to miệng, vẻ mặt đờ đẫn, trong đờ đẫn mang theo vẻ bi thương, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài buồn bã: "trong triều đình của trẫm là những kẻ nào vậy. Ài, thôi đi đi, nhanh điều tra rõ chuyện này."

"Bệ hạ, thần không thể không xin thêm chỉ thị, nếu chứng thực Vương Thủ Nhân có liên quan tới án kỹ nữ bị hại, tất nhiên giết người thì đền mạng, nếu không liên can, chỉ chơi mà không trả tiền... Khụ, nên xử trí như thế nào?"

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt khinh ghét, nói: "Việc này còn cần phải hỏi à? Làm ra chuyện như vậy, đương nhiên điều hắn đi càng xa càng tốt, sau này chớ có để trẫm nghe thấy tên của hắn. . ."

Tần Kham hỏi dồn: "Ý tứ của Bệ hạ là điều Vương Thủ Nhân đi xa?"

Chu Hậu Chiếu không hề chú ý tới một câu của Tần Kham đã đưa hắn vào bẫy, nghe vậy gật đầu thật mạnh: "Đúng."

Tần Kham cúi đầu, khóe miệng lặng lẽ cong lên, rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Thần, tuân chỉ."

Đi ra khỏi cung Càn Thanh, tâm tình của Tần Kham thoải mái hơn một chút.

Nói là "hơn một chút", ý tứ f không thoải mái hơn bao nhiêu, vừa rồi giở tâm nhãn lừa được ý chỉ từ chỗ Chu Hậu Chiếu, tính mệnh của Vương Thủ Nhân chắc có thể bảo vệ, nhưng phiền toái lớn hơn vẫn ở đằng sau.

Chuyện hôm nay ở trước mặt Chu Hậu Chiếu xin chỉ không thể giấu được Lưu Cẩn, cá lý do án kỹ nữ bị hại đó càng không qua mắt được Lưu Cẩn.

Vào một khắc giữ được tính mệnh của Vương Thủ Nhân, cũng có nghĩa là quan hệ giữa Tần Kham và Lưu Cẩn càng thêm ác liệt, cũng có nghĩa là hận của Lưu Cẩn đối với Vương Thủ Nhân sẽ toàn bộ chuyển dời đến người Tần Kham.

Tần Kham vẫn đang né tránh, dẫu sao xung đột trực tiếp với Lưu Cẩn cũng không phù hợp với lợi ích cá nhân của Tần Kham, đối với vận mệnh tương lai của triều đình Tần Kham từ sau khi huyết tẩy Đông Hán đã làm ra cân nhắc thận trọng.

Trạng thái lý tưởng nhất là để mâu thuẫn giữa quan văn triều đình và nội đình trở nên gay gắt trở nên gay gắt hơn, nghiêm trọng tới trình độ kịch liệt, Lưu Cẩn đắc thế càn rỡ, các quan văn được Hoằng Trì đế chiều hư mười tám năm, tình cảnh bản thân của hai bên vào triều Chính Đức đột nhiên phát sinh thay đổi, các quan văn bị thái giám áp bức, Lưu Cẩn đắc thế bị các quan văn ngàng chân khắp nơi, tất nhiên không thể tránh khỏi phát sinh xung đột, đương nhiên, nếu bọn họ không xung đột cũng không sao, Tần Kham có biện pháp ở giữa hai bên làm gió làm mưa, châm ngòi thổi gió, sân khấu kịch sớm đã dựng lên cho họ, không phải do bọn họ có muốn lên diễn hay không.

Do Lưu Cẩn hấp dẫn hỏa lực của các quan văn, Tần Kham thì nhún mình trốn ở một góc, tích tụ thực lực, đợi cho hỏa hậu gần dr rồi, Tần Kham sẽ ra mặt thu thập Lưu Cẩn, hành động này sẽ có thể thắng được một số uy vọng trong triều, tương lai hắn muốn thực hiện một lý tưởng nào đó thì lực cản chắc cũng bớt đi.

Tính toán đang rất tốt bị một bản tấu chương của Vương Thủ Nhân phá hủy hoàn toàn, Tần Kham không thể không đứng ra vào lúc không thỏa đáng này, giở thủ đoạn với Lưu Cẩn, bị Lưu Cẩn ghi hận, đương nhiên, cũng không tránh được sau này bị Lưu Cẩn đả kích ngấm ngầm hoặc là công khai.

Vương Thủ Nhân không nên gọi là thánh nhân, nên gọ là hại nhân mới đúng.

Chụp mũ chơi gái không trả tiền cho hắn còn là nhẹ.

Ánh mắt trời ngoài điện rất chói mắt, Tần Kham nheo mắt lại, thở dài.

Thôi, một bước này đã bước ra rồi, đặt xuống cũng không hối hận.

Vương Thủ Nhân đeo gông nặng bị các phiên tử đưa tới quảng trường trước ngọ môn.

Trên quảng trường đứng đầy phiên tử Tây Hán và võ sĩ cấm cung, chính giữa còn lót một tấm thảm bẩn thỉu, hai hàng phiên tử tay cầm thủy hỏa côn đứng hai bên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Thủ Nhân. Hành hình bình thường chỉ có hai người, nhưng để tránh cho người hành hình làm việc thiên tư, cố ý nhẹ tay, thế là từ thời Hồng Vũ đình trượng liền có quy định nghiêm khắc, mỗi lần đánh được trượng sẽ đổi người hành hình, khi hành hình còn ra sức lớn tiếng kêu "đánh thật sự" "dụng tâm mà đánh".

Giám hình hôm nay vẫn là ti lễ giám tùy đường thái giám tự tay trượng tễ Đới Tiển, nhi tử Lưu Cẩn mới nhận - Trần An, lúc này Trần An ngồi trên ghế lim, chân bắt chéo, lộ số thái giám giám hình mũi chân mở hình chữ bát vào trong hoặc là hình chữ bát ra ngoài trong truyền thuyết hôm nay hoàn toàn không thấy, Trần An lười chẳng muốn làm cái loại công phu ngoài mặt này, người đắc tội với Lưu công công cha nuôi của hắn, trừ một chữ chết ra thì còn có kết cục khác sao?

Vương Thủ Nhân cười như trào phúng.

Bốn mươi đình trượng, đánh đầy đủ nghiêm chỉnh, không đến hai mươi trượng sẽ đi đời nhà ma, hoạn cẩu Lưu Cẩn này giết người không cần đao, nhưng so với dùng đao còn tàn nhẫn hơn.

Ngửa đầu nhìn cung điện nguy nga tường đỏ ngói vàng, Vương Thủ Nhân thở dài.

Hắn tinh thông Nho Thích Đạo tam giáo sớm đã nhìn thấu sinh tử, chỉ là, chết ở trong tay một hoạn cẩu thật sự rất không cam lòng.

Lúc này trong đầu hắn không biết vì sao lại hiện ra khuôn mặt của vị Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ mới quen kia, cùng với vò nữ nhi hồng mười tám năm trọm từ hậu viện nhà người ta. Dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng của Vô số phiên tử, Vương Thủ Nhân đột nhiên bật cười, cười rất lớn tiếng, cười không kiêng nể gì ai, giống như vừa nghe thấy một chuyện cười buồn cười nhất trên đời.

Phiên tử và các võ sĩ cấm cung ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt truyền tới cùng một tin tức.

Người này điên rồi, khẳng định bị dọa cho tới phát điên rồi.

"Phạm quan Vương Thủ Nhân, giả ngây giả dại cho rằng có thể thoát được đình trượng ư? Ngươi cũng biết tội rồi à?" Trần An lạnh lùng hỏi.

Vương Thủ Nhân cười tới chảy cả nước mắt, thở hổn hển nói: "Ta không có tội... Không, nếu cứ muốn nói ta có tội thì ta chỉ thừa nhận hôm trước uống một vò rượu ngọn người khác trộm về, đó là rượu ngon nhất trong đời ta từng uống."

Vương Thủ Nhân không điên, Trần An lại tức tới phát điên.

"Buổi trưa đã đến, người đâu, cởi áo tù của Vương Thủ Nhân, đánh thật mạnh cho ta."

Hai thanh thủy hỏa côn một tả một hữu chống lên hai tay của Vương Thủ Nhân, sau đó dụng lực hất lên trên, thân thể Vương Thủ Nhân như tơ liễu bay lên giữa không trung, sau đó rơi xuống mắt đất quảng trường, ngã rất mạnh, thủy hỏa côn vô tình mang theo tiếng xé gió gào thét mà tới.

Khi Vương Thủ Nhân bị thủy hỏa côn hất lên cao, Tần Kham vừa hay đi tới ngọ môn.

Lý Nhị vẫn chờ ở ngoài ngọ môn thấy Tần Kham đi ra, lập tức ôm quyền hành lễ, sau đó chỉ vào Vương Thủ Nhân đang thụ hình cách đó không xa lo lắng nói: "Tần soái, Vương Thủ Nhân đã bắt đầu thụ hình rồi."

Tần Kham thong dong điềm tĩnh nhìn Vương Thủ Nhân ngã mạnh, dấy lên một tầng bịu, hai thanh thủy hỏa côn một tả một hữu nện vào mông hắn.

"Bao nhiêu trượng rồi."

"Vừa mới trượng đầu tiên." Lý Nhị trán hơi túa mồ hôi, hắn rất không hiểu thái độ thong dong điềm tĩnh của Tần Kham.

Người Lúc trước muốn giữ một mạng của Vương Thủ Nhân là hắn, vì Vương Thủ Nhân bôn tẩu xuất lực cũng là hắn, nhưng hiện tại mắt thấy Vương Thủ Nhân sắp trượng tễ dưới côn của Tây Hán, Tần soái ngược lại không vội vàng.

Chẳng lẽ Tần soái bỗng nhiên thay đổi chủ ý, vứt bỏ Vương Thủ Nhân sao?

Tần Kham có tính toán của Tần Kham.

Thủy hỏa côn một cái hai cá nện xuống mông Vương Thủ Nhân, Vương Thủ Nhân lúc này rốt cuộc không cười nổi nữa, trán túa mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt càng lúc càng trắng, theo gậy từng lúc nện xuống, hắn không tự chủ được phát ra những tiếng rên đau đớn.

Thái giám giám hình Trần An vẻ mặt vẫn thản nhiên, trên khuôn mặt trắng trẻo không râu lộ ra nụ cười lãnh khốc.

Tần Kham Cách đó không xa hơi nhíu mày.

"Lý Nhị. . ."

"Có..."

" Khi Vương Thủ Nhân chịu tới trượng thứ mười thì ngươi xông lên cứu người, ta đã xin được ý chỉ từ chỗ hoàng thượng rồi, ngươi không phải kiêng kỵ gì cả."

Lý Nhị mờ mịt nhìn Tần Kham một cái.

Vì sao nhất định phải chịu tới trượng thứ mười mới cứu người? Như vậy cho dù cứu được người rồi thì chẳng phải nhân tình Vương Thủ Nhân nợ Tần soái cũng giảm đi nhiều sao? Tâm tư của đại nhân vật cũng khó nắm bắt thật.

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Lý Nhị vẫn hưng phấn ôm quyền nói: "Vâng."

Tần Kham bỗng nhiên giơ tay lên chỉ chỉ về phía Trần An đang cười lạnh cách đó không xa, nói: "Thái giám kia là ai?"

" Thái giám tùy đường tân nhiệm của Ti lễ giám Trần An, nhi tử nuôi Lưu Cẩn mới nhận."

Tần Kham nhíu mày, nói: "Tên gia hỏa đó cười đáng ghét quá, đợi lát nữa nhân lúc loạn lên phế hắn đi."

"Vâng."

Tần Kham gật đầu, nhẹ nhàng phất tay áo một cái, giống như phất đi một lớp bụi, lặng lẽ một mình ra khỏi cửa cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.