Vương gia, không tốt !” Nói chưa hết, Uông Lâu Lôn đã kích động chạy vào.
Thấy hắn như thế, Mặc Mình Uyên liền nhớ tới chỗ mình bỏ qua, hỏi: “Sao lại thế này?” Có chút buồn bực, vì Uông Lâu Lôn thất trách, cũng vì chính mình thảnh thơi mấy ngày nay mà lơi lỏng cảnh giác.
“Thành Duyệt uống thuốc độc tự sát !” Uông Lâu Lôn hối hận quỳ xuống, “Hạ quan vô năng, không sớm đoán được, thỉnh Vương gia giáng tội!”
“Lời này của ngươi là châm chọc bổn vương là người không phân biệt phải trái sao? Đứng lên đáp lời!” Mày kiếm vi điệp, Mặc Mình Uyên không mặn không nhạt nói.
“Cái gì? Thành Duyệt đã chết!” La Diệp khiếp sợ đứng lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc.
Mặc Minh Uyên híp mắt lại, bất động thanh sắc nói: “Vương tử cớ gì kinh ngạc như thế?”
Làm như phát giác mình thất thố, La Diệp cười nói: “Thật có lỗi, ta thất lễ. Dù Thành Duyệt phản bội ta, nhưng hắn và ta là thanh mai trúc mã, hiện giờ hắn. . . . . ., ta. . . . . .”
“Vương tử thật trọng tình trọng ý a!” Mỉm cười, người họ Mặc nào đó thân mật nói: “Vương tử chịu khổ mấy ngày, hẳn mỏi mệt, chi bằng về phòng nghỉ ngơi trước? Có việc đến kinh nói sau!”
“Cũng tốt, không quấy rầy Vương gia làm việc.” La Diệp nhã nhặn nói.
Thấy La Diệp khuất bóng, lúc này Mặc Minh Uyên mới nhìn về phía Uông Lâu Lôn vẫn quỳ trên mặt đất, diện vô biểu tình nói: “Bổn vương bảo ngươi đứng lên đáp lời, ngươi không nghe sao?” Ngữ khí lười biếng trước sau như một.
“A. . . . . . Vâng!” Lam y thanh niên giật mình, vội vàng đứng dậy, bất an lui sang một bên. Không rõ vì sao, Thanh vương không hiện uy nghiêm, cũng không biểu hiện ngạo khí hơn người, lại khiến hắn kính sợ, không dám trái.
Hắn nào biết, khi Mặc Minh Uyên ra lệnh, ngay cả thành viên Long tổ kiêu ngạo cũng phải nói gì nghe nấy, khí thế vô hình này, một văn nhược thư sinh như hắn sao kháng cự được.
“Độc gì?” Người họ Mặc nào đó bắt chéo chân, hỏi.
“Độc? . . . . . . A, bẩm Vương gia, ngỗ tác kiểm tra, độc này là mật thám của Hạ Sư chuyên dùng —— ‘Cưu’. Kiến huyết phong hầu, lợi hại vô cùng.” Sững sờ một chút mới phản ứng lại, đáp lời.
“Vậy ngươi thấy thế nào?” Người nọ là thủ hạ của Ti Hằng, tuy có sai sót, Mặc Minh Uyên cũng không vì vậy liền phủ nhận năng lực của hắn.
Suy nghĩ một lúc lâu, Uông Lâu Lôn cẩn thận nói: “Theo hạ quan thấy, không phải Hạ Sư gây nên. Cưu, là độc đặc biệt của Hạ Sư, nhưng chỉ cần tốn chút công phu, vẫn có thể lấy được. Huống chi Hạ Sư và bổn quốc giao hảo, quốc thổ cách Gia Tiếp quá xa, làm vậy không có lợi gì. Hạ Sư hà tất phải phá vỡ quan hệ với chúng ta?” Nói xong, thật cẩn thận nhìn về phía Mặc Minh Uyên.
Năng lực phân tích không tồi.
“Việc này tạm thời không tìm hiểu sâu, hiện giờ, quan trọng nhất là hộ tống vương tử La Diệp vào kinh. Thi thể của Thành Duyệt xử lý thích đáng!” Phất phất tay, Mặc Minh Uyên kết luận qua loa. Mấu chốt là, hắn không muốn thêm phiền toái cho chính mình.