Ánh mắt Mặc Trầm Vân nhìn hắn mang theo một tia sủng nịch, “Ta để ý mới biết không tốt, liền thu xếp hôn sự cho nó, nghĩ muốn dùng cách này ngăn cản nó trầm luân. Nhưng hài tử kia lại phản ứng quá kịch liệt!”
Vô nghĩa, người nào có thể chịu được người mình thích đem chính mình giao cho người khác? Mặc Minh Uyên âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, không thể ngờ Mặc Trầm Vân thông minh như vậy cũng làm ra loại chuyện ngu xuẩn.
“Hắn dùng hành động không quá thỏa đáng!” Chả lẽ hạ xuân dược, ý đồ cưỡng gian?
“Nó hạ mê dược trong trà của ta.”
Thật đúng là vậy a! Không sáng ý! Người nào đó nghe quá nhiều truyện đam mĩ khinh thường nghĩ.
“Nhưng mê dược không có tác dụng với ta, khi đó ta thập phần giận dữ, hơn nữa lúc ấy Vương huynh bệnh rất nghiêm trọng, hai chuyện tới cùng một lúc, ta nhịn không được bạo phát!”
Sẽ không cường lại nhi tử của mình chứ?
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của họ Mặc nào đó thực xấu xa.
“Ta sai người giam giữ nó, không cho nó ăn uống, hài tử kia cũng quá quật cường, không chịu nhận sai. Ta lại bận chuyện Vương huynh mà không chú ý tới nó, lần đó, nó suýt nữa mất mạng.” Khẽ thở dài một cái, Mặc Trầm Vân hiếm khi thu liễm nụ cười.
Kia cũng là hắn tự làm tự chịu. Họ Mặc nào đó không cho là đúng.
“Vương huynh qua đời, ta vừa tận tâm trợ giúp Giác nhi để ý quốc gia, vừa tìm kiếm nhân tài hữu dụng. Đến khi Thiên Khải ổn định, ta liền rời đi, chính là vì chặt đứt ý niệm của nó. Ta đi rồi, hành động của nó, Vương Trì đều bẩm báo cho ta biết, ta không muốn nó ôm hy vọng, nó cứ tiếp tục như vậy không tốt.” Khôi phục nụ cười xuất trần, Mặc Trầm Vân chậm rì rì đứng lên, đi đến trước bàn, rót chén trà, nhấp một ngụm.
“Vậy giờ ngươi trở về làm gì?” Rốt cục Mặc Minh Uyên nhịn không được, mở miệng hỏi.
“Bởi vì ngươi.” Nam nhân thản nhiên trả lời: “Nhi tử không nên thân của ta bỗng nhiên trở nên khôn khéo, ta làm phụ thân, có thể không tò mò trở về xem sao.”
“Khi nào thì phát hiện?” Hắn không phải Mặc Minh Uyên.
“Ngay từ đầu!” Quay đầu hướng hắn mỉm cười.
“Vì sao không vạch trần?” Y không quan tâm nhi tử bị ác quỷ nhập thân sao (Yaoo: hãn, có người hình dung mình thành ác quỷ ư?)
“Chỉ cần ngươi có thể thiệt tình trợ giúp Giác nhi, ngươi là người hay quỷ thì có sao đâu!” Mặc Trầm Vân nhún nhún vai, động tác như vậy, xuất phát từ y, lại tao nhã đẹp đẽ khiến người khác không thể bắt chước.
“Vậy ngươi nói với ta chuyện này làm gì?” Lại đêm hôm khuya khoắt chạy tới trước giường người của ta mà nói. Mặc Minh Uyên thật sự không biết trong đầu nam nhân này nghĩ cái gì.
“Chính là đột nhiên phát hiện. . . . . .” Nghiêng đầu, nam nhân nở nụ cười bí hiểm cộng thêm động tác trẻ con cũng không có vẻ buồn cười, còn khiến người ta cảm thấy được, chỉ cần là y, làm cái gì đều đẹp.
Sao không nói? Mặc Minh Uyên nhíu mày, nhẫn không hỏi ra.
Trong phòng nhất thời an tĩnh, không khí có chút quỷ dị.
Thật lâu sau, Mặc Trầm Vân buông cái chén, xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Sau này nói! Hảo hảo nghỉ ngơi, Uyên nhi.”
Uyên nhi? Cả người Mặc Minh Uyên đều nổi da gà: chẳng lẽ về sau nam nhân này định dùng cái tên ghê tởm như vậy để gọi hắn ư?