Minh Uyên

Chương 25



Vì Liệt Phượng Nhi có việc để làm, Mặc Trầm Vân phải xử lý chuyện lục bộ, Mặc Minh Uyên lại khôi phục tình trạng dùng cơm một mình. Bữa ăn buồn tẻ, điều này khiến Tiểu Mặc đã quen có người gắp món ăn cho mình cảm thấy mất mác.

Đương nhiên, Mặc Minh Uyên sẽ không thừa nhận điểm này.

Ăn vài miếng, liền sai người dọn dẹp, ôm Mặc Nhi —— tên của tiểu hắc miêu —— trở về phòng nghỉ ngơi.

Vốn người Mặc Nhi theo là Mặc Trầm Vân, nhưng hiện tại thời gian Mặc Trầm Vân ở nhà một ngày rất ít, Mặc Nhi liền đi theo Mặc Minh Uyên. Lại nói tiếp, con mèo này cũng quái, không thích hạ nhân chuẩn bị tổ nhỏ cho nó, chỉ thích ngủ giường, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Trừ điểm đó, hành động không có gì khác những con mèo bình thường, Mặc Minh Uyên cũng phải hoài nghi tiểu gia hỏa này là người biến mèo đi hại người như đám đồng nghiệp nữ trong Long tổ nói.

Một người một mèo chia nhau giường lớn, rất nhanh liền ngủ say.

Nửa đêm, Mặc Minh Uyên bừng tỉnh.

Có kinh nghiệm lần trước, hắn dứt khoát mở mắt nhìn về phía người ngồi bên giường, nhịn không được đảo mắt trắng dã, tức giận nói: “Ngươi đừng đến phòng ta giả thần giả quỷ vào lúc khuya khoắt được không!” Quỷ dọa người hù chết quỷ, người dọa người hù chết người.

Ngồi bên giường đúng là Mặc Trầm Vân.

“Nhưng, không đến lúc này, Uyên nhi sẽ không nghiêm túc nghe ta nói!” Mặc Trầm Vân vô tội trả lời.

Vô nghĩa! Nếu không vì lười đổi phòng, dù y nói gì hắn cũng không nghiêm túc nghe. Mặc Minh Uyên thầm nghĩ. Ai bảo người này luôn dùng ánh mắt quái lạ nhìn hắn, trong lòng hắn sợ hãi, hắn có thể trốn được không?

“Uyên nhi, ngươi trả thù đủ chưa?” Cúi người xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ chỉ cách Mặc Minh Uyên một lóng tay, hơi thở ấm áp phả lên mặt.

Không được tự nhiên xoay đầu, Mặc Minh Uyên đỏ mặt, rầu rĩ nói: “Ai trả thù ngươi?”

“Ha hả. . . . . .” Ngón tay thon dài xoa gò má đỏ bừng của nhân nhi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Mặc Minh Uyên, nam nhân khẽ cười nói: “Uyên nhi đỏ mặt cũng thực đáng yêu!”

Không hờn giận hất tay nam nhân ra, hai mắt vẫn không nhìn thẳng vào y như trước, Mặc Minh Uyên nhíu mày nói: “Ta không phải tiểu hài tử, không cần dùng đáng yêu để hình dung ta!” Dù lúc là tiểu hài tử, người nhà hắn cũng chưa từng sử dụng từ ngữ này với hắn. Bởi vì từ nhỏ hắn rất không đáng yêu – đây là mẫu thân đại nhân nhà hắn nói.

Lúc nhỏ không được nghe, không lý nào trưởng thành sẽ thích nghe.

Nhưng hắn dùng khuôn mặt đỏ ửng mà nói những lời này, thật sự không thuyết phục.

“Thật sự. . . . . . Thực đáng yêu. . . . . .” Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại liền dán lên đôi môi của nhân nhi.

Giật mình một chút, Mặc Minh Uyên đẩy nam nhân ra. Dùng sức xoa xoa môi, nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Mặc Trầm Vân, ngươi phát thần kinh hả!”

Nam nhân cong môi, nở nụ cười tà mị, phượng mâu thâm thúy giống như có thể khơi mào sự quyến rũ của đêm đen, vẻ đẹp của trăng, khuynh túy hồng trần, “Hương vị của Uyên nhi, quả nhiên như trong tưởng tượng. . . . . . Không, còn tốt hơn tưởng tượng!”

Mặc Trầm Vân đột nhiên biến đổi thái độ khiến khóe mắt Mặc Minh Uyên giật giật: người này, lộ ra bộ mặt thật sao?

Nếu nói trước mặt người khác, Mặc Trầm Vân giống như tiên nhân cao thượng tao nhã, không ai dám khinh nhờn; hiện giờ y chính là hồ yêu khuynh quốc, khiến người rơi vào địa ngục.

Mặc Minh Uyên cảm thấy, may mà mình có thói quen đối mặt với Mặc Trầm Vân, bởi vì hiện tại. . . . . . Y rất nguy hiểm!

Vạn phần tin tưởng trực giác của mình, Mặc Minh Uyên co rút khóe miệng, nói sang chuyện khác: “Không còn sớm, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi. Ngày mai, còn phải vào triều!”

“Uyên nhi thật sự không ngoan, nói sang chuyện khác cũng vô dụng!” Khẽ cười một tiếng, nam nhân ngồi thẳng lại, gạt sợi tóc đen trên cổ, động tác tao nhã. . . . . . Mà liêu nhân.

Mắt Mặc Minh Uyên càng giật mạnh: người này. . . . . . Có thể bớt khôn khéo một chút không?

“Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy, vì sao Uyên nhi luôn giả ngu! Ta sẽ thực khó xử.” Nhìn chằm chằm Mặc Minh Uyên, biểu tình khổ sở của nam nhân khiến người ta cảm thấy, thương tổn y là tội nghiệt không thể tha thứ.

Mặc Minh Uyên trầm mặc: hắn đương nhiên không trì độn! Dù sao ở hiện đại, đám đồng nghiệp nữ của Long tổ cảm thấy hắn rất có tiềm chất đế vương công, cho nên suốt ngày giảng đam mĩ cho hắn; đến thế giới này lại gặp được Vũ Văn Nghiêu và Mặc Giác, Hàn Cảnh Hạo và Vệ Việm, nếu hắn không cảm giác được tình cảm của Mặc Trầm Vân, thì hắn là kẻ ngốc.

Nhưng hắn không có loại tình cảm đó với Mặc Trầm Vân, hắn đành phải giả ngu.

“Ta không thích ngươi!” Thật lâu sau, hắn mới nói một câu. Đều là nam nhân, hắn tán thưởng năng lực của Mặc Trầm Vân, nhưng tán thưởng cũng không đại biểu thích, lại càng không nói yêu.

“Ta biết!” Nam nhân vòng hai tay trước ngực, vẫn ung dung nhìn nhân nhi trên giường, hạ mi mắt, khôi phục thanh nhã xuất trần ngày thường, nói: “Cho nên ta không bức ngươi nhận tình cảm của ta, ta chỉ hy vọng ngươi đừng trốn tránh ta. Thời gian của chúng ta rất nhiều, ta có đủ thời gian đợi ngươi nhận ta, thích ta!”

Thật là tự tin a! Mặc Minh Uyên hạ mi mắt, “Ta hiểu được! Ta sẽ không trốn tránh ngươi !” Nếu không đáp ứng, chẳng lẽ mỗi đêm nam nhân này đều đến quấy rầy giấc ngủ của hắn, chuyện hắn không thể chịu đựng được nhất là mất ngủ.

Cho nên, hắn quyết định thỏa hiệp. Về phần nam nhân hạ “Chí khí hào ngôn” , hắn từ chối cho ý kiến. Thế giới này, khó nắm lấy nhất là tình yêu, có lẽ hắn sẽ thật sự yêu y, cũng có lẽ cả đời không yêu.

“Còn nữa. . . . . . Một tháng sau phải thành thành thật thật đến xử lý công vụ nga!”

Mặc Minh Uyên hắc tuyến: nói nhiều như vậy, hẳn câu này mới là trọng điểm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.