Minh Uyên

Chương 27



Tiễn bước La Diệp, Mặc Minh Uyên vẫn ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn xà nhà, không biết là ngẩn người hay trầm tư.

Mặc Trầm Vân trở về thì thấy hình ảnh này.

Sủng nịch cười khẽ, y tiến lên vài bước, ôm lấy thanh sam thiếu niên, không nhìn bọn hạ nhân trừng to tới mức mắt sắp rớt khỏi tròng, thanh âm dễ nghe bao hàm vô hạn ôn nhu: “Uyên nhi, hôm nay ngoan như vậy, lại ở đây chờ ta về nhà!”

Mặc Minh Uyên đang lâm vào suy nghĩ đã quen với hơi thở của Mặc Trầm Vân, nên hoàn toàn không phát hiện y tới gần, bất ngờ không kịp phòng thủ liền bị nam nhân nhìn như mảnh khảnh thoải mái ôm lấy. Sắc mặt khẽ biến: “Buông ra!”

Hắn không thích cùng người khác thân thiết như vậy.

“Ai nha, thực vô tình! Ôm một chút cũng không được sao?” Nụ cười nhu hòa như trước, lời nói ra lại không chút tao nhã, mà mang theo mùi lưu manh. Tay ôm Mặc Minh Uyên không có ý thả lỏng.

Bọn hạ nhân nghe rành mạch lời chủ nhân nhà mình, bắt đầu tự thôi miên: ta không nghe được gì —— không nghe Vương gia đùa giỡn Tiểu vương gia; không thấy cái gì —— không thấy Vương gia ôm tiểu vương gia giống như ôm lão bà.

“Buông ra!” Người này quả nhiên là chủ nhân của Vương bá, chủ tớ hai người đều biết cách khiến hắn tức giận. Mặc Minh Uyên nổi gân xanh.

“Phụ thân chỉ muốn ôm Uyên nhi một cái, chẳng lẽ Uyên nhi không thích phụ thân ôm sao?” Mặc Trầm Vân vô tội nói.

Ai là con ngươi? Gân xanh càng nổi rõ!

“Tuy linh hồn không phải, nhưng thân thể của ngươi phải.” Tựa hồ biết Mặc Minh Uyên nghĩ gì, nam nhân kề sát tai hắn, nhẹ giọng nói.

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai mẫn cảm, rất không thoải mái. Mặc Minh Uyên tức giận trừng y, một tay che lỗ tai hơi hơi phiếm hồng, một tay để trước ngực nam nhân, thói quen lười nhác khiến hắn lúc này càng không có khí thế, “Ngươi. . . . . .” Hỗn trướng! Biết thân thể này là nhi tử của ngươi, ngươi còn dám đùa giỡn không kiêng nể gì?

Nhưng nghĩ thì nghĩ, cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người mà nói trắng ra?

Con ngươi màu hổ phách bỗng nhiên trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lập tức đỏ lên: tên hỗn đản này cư nhiên làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà ôm hắn?

Hoàn toàn không chú ý tới việc mình quan tâm không phải bị ôm, mà là bị ôm trước mặt nhiều người, họ Mặc nào đó không biết là giận hay xấu hổ, thúc khuỷu tay vào ngực nam nhân, lúc nam nhân ăn đau buông tay thì nhanh chóng nhảy xuống đất, thối lui ba thước. Động tác thực lưu loát!

“Uyên nhi xuống tay cũng thật ác!” Xoa chỗ đau, Mặc Trầm Vân không chút nào để ý, cười nói.

Nếu không phải thân thể này rất vô dụng, hắn sẽ xuống tay nặng hơn. Mặc Minh Uyên khó khắn ức chế huyết khí không ngừng dâng lên, trừng mắt nhìn nam nhân một cái, xoay người, không thèm nhìn tới hạ nhân đang trợn mắt há mồm, bước nhanh rời khỏi đại sảnh.

Mỉm cười trông theo thiếu niên đến khi khuất bóng, nam nhân mới quay đầu nhìn bọn hạ nhân, cười đến khuynh quốc khuynh thành, xuân hoa rực rỡ: “Các ngươi, nhìn thấy gì không?” Ngữ khí mềm nhẹ, như gió mát lướt qua mặt.

Hầu hạ nam nhân nhiều năm, bọn hạ nhân chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đánh tới, thân thể như người trần truồng đứng trong băng tuyết. Theo bản năng lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi!” Ôn nhu cười, nam nhân phiêu nhiên rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.