Mở hai mắt sáng rõ, Mặc Minh Uyên bi ai phát hiện: cũng có ngày hắn không ngủ được.
Kỳ thật ngẫm lại, hai ngày nay hắn gần như đều ngủ trên giường, dù thích ngủ như hắn cũng không muốn gặp Chu Công kia nữa.
Nếu ngủ không được, không nên nằm.
Ra phòng, không nhìn vẻ mặt sững sờ của bọn hạ nhân, thoải mái gọi người chuẩn bị mã xa — hắn phải xuất môn.
“Tiểu vương gia, ngài muốn đến thượng thư tỉnh hay hoàng cung?” Đức thúc quay đầu lại, nhìn Mặc Minh Uyên đang ngồi nghiêm túc trong xe, hỏi.
“Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu!” Trả lời ngắn gọn. Kế hoạch, nên sớm hành động, hắn có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy. . . . . . Trì hoãn sinh biến.
*****
Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu nhìn bề ngoài không khác gì một tửu lâu bình thường, nhưng món ăn và đãi khách có khác biệt lớn. Ở đây, Liệt Phượng Nhi dạy cho đầu bếp điểm tâm và món ăn kiểu dáng Âu Tây thế giới này tuyệt đối không có; tiểu nhị không cần đọc thực đơn, bởi vì trên bàn đều đặt một quyển thực đơn vẻ ngoài thanh lịch, trừ phi khách nhân không biết chữ. Cứ như thế, trên mặt bọn họ luôn là nụ cười chân thành hiền lành khiến khách nhân không thể sinh ra cảm giác mình bị thờ ơ.
Cũng vì điểm khác thường này, Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu khai trương không lâu, liền trở thành một trong những tửu lâu tốt nhất kinh thành, mỗi ngày đều có khách nhân cố định.
Mặc Minh Uyên chọn một nhã gian, lẳng lặng ngồi bên bàn uống trà.
“Cốc cốc” hai tiếng gõ, cửa nhã gian bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Thiếu niên lười biếng ngẩng đầu, nhìn người bước ra từ phía sau bình phong, “Đến đây! Ngồi đi!”
Người tới mỉm cười, không chút khách khí ngồi đối diện Mặc Minh Uyên: “Ta nghĩ ngươi sẽ không tới tìm ta nhanh như vậy.”
“Vốn không định!” Thân mình hơi ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực, “Thế nào, không chào đón ta?”
“Tại hạ không dám! Trước mắt, nơi này vẫn là sản nghiệp của ngài, hiển nhiên là ngài muốn đến liền đến. Không phải sao? Thanh vương gia.” Người tới giả vờ sợ hãi.
“Mấy tháng không gặp, công phu múa mép khua môi của ngươi tiến bộ không ít.” Mặc Minh Uyên diện vô biểu tình, khẩu khí bình thản, không giống người đang châm chọc, chỉ như trần thuật sự thật.
“Ha hả, Vương gia khen trật rồi!”
“Được rồi, đừng nhiều lời. Kế hoạch, bắt đầu tiến hành đi!” Cong khóe môi, Mặc Minh Uyên lộ ra ý cười.
“Vâng!” Người tới lập tức đứng lên, cung kính khom lưng.
“Chỉ cho phép thành công.” Mặc Minh Uyên cũng đứng lên, tay chắp phía sau, thân ảnh mảnh khảnh đưa lưng về ánh mặt trời, lộ ra khí thế bễ nghễ không thể dùng ngôn ngữ để tả.
*****
Rời khỏi Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu, Mặc Minh Uyên định trực tiếp lên xe, đột nhiên xuất hiện một thanh âm ngăn trở. Xoay người, đối mặt với tuấn mỹ nam nhân vận huyền y.
“Thanh vương gia, có thể nói chuyện chút không?” Tuy là câu hỏi, khẩu khí lại bá đạo không để người phản bác. Huyền y nam tử cong khóe môi, cười đến không kiêng nể gì, khiến Tiểu cô nương, đại thẩm trên đường xuân tâm nhộn nhạo.
“Tiểu vương gia. . . . . .” Đức thúc nhíu mày nhìn nam nhân rõ ràng không phải người đơn giản, lo lắng mở miệng gọi tiểu chủ nhân.
“Đức thúc, ngươi về trước đi!” Mặc Minh Uyên không nhìn Đức thúc, thản nhiên phân phó.
“. . . . . . Vâng!” Chần chờ một lát, Đức thúc vẫn lựa chọn tuân lệnh. Hiện giờ ở đây cũng không ích gì, chi bằng rời đi thông tri Vương gia, có nguy hiểm cũng chỉ Vương gia mới giải quyết được.
Nhìn thấy Đức thúc đánh xe đi xa, Mặc Minh Uyên mới dời tầm mắt về phía nam nhân: “Hạ quốc chủ muốn tán gẫu cái gì?”
“Nơi này không quá tiện! Thanh vương có dám cùng trẫm nói chuyện một mình?” Nam nhân tự tiếu phi tiếu nhìn Mặc Minh Uyên, tử mâu thâm thúy lóe ra quang mang khó hiểu.
“Có gì không dám?” Mặc Minh Uyên thờ ơ hỏi lại. Nam nhân cố ý xuất hiện trước mặt mình, chứng minh y thật sự nói ra suy nghĩ của bản thân. Hắn thực muốn nhìn một chút, nam nhân này có ý đồ gì.
“Vậy đến khách *** trẫm đặt chân đi!” Nói xong, dẫn đầu cất bước.
Từ chối cho ý kiến, nhướng mày, thong thả bước theo nam nhân. Mi mắt khẽ buông xuống che đậy lưu quang xẹt qua.
*****
“Hạ quốc chủ muốn nói chuyện gì?” Mặc Minh Uyên ngồi trước bàn, thưởng thức chén trà, cúi đầu, khiến người ta thấy không rõ hắn đang nghĩ gì. Hoặc là nói, dù hắn ngẩng đầu, cũng không có người biết hắn nghĩ gì.
Hạ Hồi Khâm tà mị cười cười, ngồi xuống bên cạnh Mặc Minh Uyên, bất ngờ nói: “Trẫm muốn làm chút giao dịch với Thanh vương.”
“Giao dịch? Chỉ sợ Hạ quốc chủ tìm lầm người, bổn vương không phải thương nhân.” Mặc Minh Uyên như không cảm giác được nam nhân cố ý thổi khí vào lỗ tai hắn, biểu tình không hề biến hóa, ngữ khí không hề biến hóa, động tác thưởng thức chén trà cũng không hề thoáng dừng.
Không để ý thiếu niên cự tuyệt, Hạ Hồi Khâm vuốt ve tóc đen bên tai Mặc Minh Uyên, đưa lên môi khẽ hôn, “Chỉ cần Thanh vương cùng trẫm quay về Hạ Sư, trẫm nguyện cùng Thiên Khải ký minh ước vĩnh viễn. Hơn nữa, chỉ cần là địch nhân của Thiên Khải, cũng là địch nhân của Hạ Sư. Ngươi nói, giao dịch này có lời hay không có lời?”
“Có lời.” Hạ Sư và Thiên Khải đều là đại lục cường quốc, nếu hai nước cùng chung mối thù, thử hỏi có nước nào dám đối nghịch với Thiên Khải? Mà Hạ Sư vương chỉ cần một Vương gia nho nhỏ. Không phải có lời, quả thực là chiếm đại tiện nghi. Nhưng. . . . . . “Vì sao?”
“Ngươi nói xem?” Chạm lên mặt thiếu niên, nam nhân cười hỏi lại.
“Bổn vương không biết mình có chỗ nào đáng giá để hạ quốc chủ đưa ra giao dịch có hại với bản thân như thế.” Mặc Minh Uyên lười phản kháng, tùy ý nam nhân làm ra hành động khinh bạc, trên mặt là vẻ bình thản như trước.
“Đó là vì, ngươi cũng không biết mị lực của chính mình. Từ ngày thoáng thấy ngươi ở Yên Vũ lâu, trẫm liền đối với Thanh vương nhớ mãi không quên. Nếu cùng Thiên Khải kí minh ước có thể đổi được mỹ nhân, trẫm cảm thấy thực đáng giá!” Bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dần dần đi xuống, sắp tham nhập vạt áo thiếu niên.
Mặc Minh Uyên hơi nhíu mi, ngăn cản tay nam nhân. Đứng dậy, chuyển sang ghế khác, bất động thanh sắc sờ sờ mu bàn tay nổi da gà: quả nhiên, không phải y thì không được?
Xem ra, lần này gặp trắc trở!
Âm thầm thở dài, trên mặt lại không thay đổi: “Đề nghị của Hạ quốc chủ rất có sức hấp dẫn.”
“Nga?” Thấy tay mình bị đẩy ra, Hạ Hồi Khâm có chút đăm chiêu nhìn thiếu niên vẫn lộ vẻ lười biếng như trước.
“Nhưng thực đáng tiếc, bổn vương chưa bao giờ định vì quốc gia mà hy sinh chính mình.” Hắn đâu phải nhân sĩ yêu nước. Dù trước kia hay là hiện tại, làm việc cho quốc gia là vì một người quan trọng: trước kia là vì phụ thân thỉnh cầu; hiện tại là vì muốn giúp Mặc Giác một phen, nhưng cũng chỉ là giúp.
Hơn nữa, hắn không cho rằng Hạ Hồi Khâm thật sự có hứng thú với mình.
Nam nhân hứa hẹn điều kiện này là vua, cho nên y là người vô tình. Nam nhân như vậy tuyệt không vì người nào đó hay vì cái gì đó mà từ bỏ dã tâm tranh đoạt thiên hạ! Cái loại đế vương không thích giang sơn chỉ thích mỹ nhân, chỉ tiểu thuyết mới có.
“Thanh vương cự tuyệt trẫm sao?” Nam nhân nâng cằm, cười đến nghiền ngẫm.